Có từng nghĩ đến yêu
Chương 13
CHƯƠNG 13
Nhìn ánh đèn xe khuất dần trong bóng đêm, Anh Lê đứng ngoài cổng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đến khi bị A Ngốc cắn cắn góc áo mới đóng cổng cùng nó quay vào nhà.
Nghe em trai nói muốn đến công ty của Anh Lê, gọi điện cho anh xác nhận lại, Lý Khỉ Lục hết sức kinh ngạc.
Xem ra, mấy tháng này, Lý Liên Y ở cùng với Anh Lê rất vui vẻ, anh ta cư nhiên có thể tác động được cậu ra khỏi nhà, hơn thế nữa, còn là đến một nơi hoàn toàn khác lạ.
Lý Khỉ Lục vui mừng mà dặn dò em trai, “Anh Lê đang làm việc, dù thế nào cũng đừng làm phiền người ta nhé.”
Thứ sáu đến, Anh Lê đem chuột nhỏ đặt vào trong ***g, chuẩn bị chu đáo đồ ăn cho nó, rồi mang đến công ty.
Mười giờ, đang xem văn kiện, điện thoại reo lên, “Anh Lê…”
Giọng nói trong trẻo mang theo một tia mềm mại của thiếu niên.
“Liên Y, cậu bây giờ đang ở đâu?”
“Dưới công ty anh.”
“Tôi lập tức xuống đón cậu.” Anh Lê buông điện thoại, chạy ra khỏi phòng làm việc.
Lý Liên Y đứng ngay cạnh xe, ngẩng đầu nhìn lên tòa cao ốc thương mại.
Khu thương mại có rất nhiều những building như thế, đại bộ phận các công ty thương mại của Hương Đảo đều tập trung ở đây, còn có không ít văn phòng luật sư cùng văn phòng chuyên gia kinh tế (???).
Vóc người cao lớn của Anh Lê xuất hiện trong tầm mắt Lý Liên Y, đang đi về phía cậu.
Anh Lê nắm tay cậu hướng đến thang máy.
Nhận ra bị đối phương nắm tay như vậy, Lý Liên Y có chút không tình nguyện, dừng bước rút tay lại, mím mím môi.
Anh Lê quay đầu lại, nhìn cậu thiếu niên trước mắt, sau đó nở nụ cười, lại dùng một tay nắm lấy tay cậu.
Lại bị vùng vẫy rút ra.
Cảm giác tựa như cậu bé đang làm nũng với mình, Anh Lê tim đập rộn, lòng thoáng ngọt ngào.
Thấy Lý Liên Y rụt rè kéo ống tay áo mình, Anh Lê nghĩ mà muốn cười, khoát cổ tay, đem bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong bàn tay mình, nắm rất chặt, không cho nó vùng thoát khỏi nữa.
Lý Liên Y ngẩng đầu, sóng mắt xẹt qua gương mặt anh.
“Tôi biết cậu muốn chứng tỏ với tôi là cậu không sợ, tôi chỉ định thay cậu dẫn đường thôi.” Anh Lê giải thích.
Nhìn cậu thiếu niên mím môi im lặng, đầu cúi xuống, cái cổ trắng nõn, Anh Lê thực muốn thử chạm vào nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Được Anh Lê nắm tay đi vào thang máy, Lý Liên Y thầm suy nghĩ trong lòng, ngồi xe suốt một chặng đường cũng thấy không ít những người mặc đồ tây trang, nhưng so với Anh Lê, hình như còn thiếu chút gì đó.
Không nói đến dáng người cao ráo, Anh Lê rất lớn, rất có phong độ, mặc bộ tây trang vừa vặn với cơ thể, trông rất ngọc thụ lâm phong.
Nói đến tướng mạo, anh thực sự rất tuấn tú, dáng tươi cười luôn đem lại cảm giác ấm áp.
Thấy sếp (*) dẫn theo người lạ đến công ty, các nhân viên khác đang làm tăng ca đều vô cùng kinh ngạc.
Đến lúc thấy rõ khuôn mặt cậu thiếu niên, tất cả mọi người đều ngây người.
Thực sự rất đẹp! Đáng yêu quá!
Lúc đi trên hành lang của tòa nhà, Lý Liên Y đâu có thấy sợ như thế này, quả thực khi thấy mái tóc uốn của mấy nữ nhân viên công ty, vai cậu liền cứng ngắc lại.
Không khỏi muốn trốn tránh, sợ hãi, chán ghét.
Anh Lê để ý thấy vẻ mặt thay đổi của cậu, liền dẫn cậu vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, kéo chớp cửa sổ xuống, chặn mọi đường nhìn có thể có.
Mang cho cậu bánh kem nóng, Anh Lê đối thân hình nhỏ bé đang co mình trên sô pha nói: “Đừng sợ, đều là nhân viên của tôi, họ là người tốt.”
Dứt lời, Anh Lê ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn một lúc, mỉm cười nói: “Mọi người nhìn cậu, chú ý tới cậu, là bởi vì cậu lớn lên trông rất xinh đẹp đáng yêu, những người có dung mạo như cậu rất hiếm thấy, nhiều ngôi sao còn không đẹp bằng.”
Lý Liên Y rụt vai thêm một chút, nghiêng đầu nhìn Anh lê, nhỏ giọng hỏi: “Thật vậy sao? Tôi không biết. Trong nhà chỉ có các chị nói tôi đẹp, các anh trai chưa bao giờ nói vậy.”
Anh Lê nở nụ cười, ôm nhẹ vai cậu, “Đó là bởi vì các anh trai cậu ai lớn lên cũng đều rất anh tuấn.”
Biết Lý Liên Y sợ, Anh Lê ôm lấy cậu, đỡ cậu ngồi, chờ tâm tình của cậu bình tĩnh lại.
Lý Liên Y dựa trong lòng Anh Lê, cúi đầu, nhìn chăm chú vào khuy áo trên bộ tây trang của anh.
Không biết tự lúc nào, đã cho phép một người ngoài như thế này ôm ấp, cũng nguyện ý dựa vào lòng anh.
Vì cảm thấy thực an tâm.
Cảm giác sợ hãi ban đầu dần không còn nữa, cậu mở ***g chuột, đem chỗ thức ăn Anh Lê chuẩn bị đút cho nó rồi cùng chơi đùa.
Anh Lê trở lại bàn làm việc, bắt đầu công tác.
Lúc đổi cà phê, cô thư ký của anh lại gần, cười meo meo hỏi ông chủ, “Sếp, cậu bé kia là ai vậy?”
Cô thư ký này đã theo Anh Lê nhiều năm, cùng làm việc rất ăn ý, cũng đã trở nên quen thuộc, thấy nàng cười với vẻ mặt ám muội, Anh Lê nhịn không được liếc mắt cảnh cáo, “Cô đấy à… đó là bạn của tôi.”
“Dẫn đến công ty là để họp cùng chúng ta sao?”
“Không. Cậu ấy là chủ nhân của chuột nhỏ, trong nhà không cho nuôi, nên hiện tại tôi nuôi hộ cậu ấy.”
Cô thư ký nghe xong, gật đầu, mặt hướng sang phía đó nói: “Thực sự rất nhỏ nhắn xinh đẹp, đẹp vô bờ bến nha. Sếp, là ngôi sao à?”
Anh Lê thầm nghĩ, người nhà họ Lý sao có khả năng đi biểu diễn văn nghệ bên ngoài được.
“Chỉ là một cậu bé bình thường, bạn của tôi. Cậu ấy hơi sợ người lạ, các cô đừng nhìn chằm chằm, cũng đừng dọa cậu ấy sợ.”
“Đã biết, thưa sếp.”
Nghe được chuyện hay ho, cô thư ký cười rời đi, Anh Lê phía sau nàng thì lắc đầu.
Đến giờ họp, Anh Lê chỉnh sửa lại tài liệu trong tay, đứng lên nói với Lý Liên Y: “Liên Y, tôi phải đi họp bây giờ, cậu ở đây một mình được không?”
Lý Liên Y hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút, gật đầu.
Anh Lê đi đến phòng họp, từ cửa thủy tinh phòng làm việc của anh có thể nhìn thấy bàn hội nghị bên này, nhân viên tham dự họp không nhiều lắm, chỗ ngồi đều đã yên vị.
Như vậy, Lý Liên Y có thể nhìn thấy anh, sẽ không quá sợ hãi.
Qua cửa thủy tinh, Lý Liên Y thỉnh thoảng nhìn theo những hoạt động của mọi người trong phòng họp.
Anh Lê chủ trì cuộc họp. Đặt những vấn đề cần bàn luận, chỉ thấy Anh Lê có khi chậm rãi nói, có khi nghiêng tai lắng nghe, có khi là ghi chép cái gì đó, rồi lại bàn luận, vẻ mặt của anh rất chăm chú, kiên nhẫn nghe người khác nói, sau đó phát biểu quan điểm của mình.
Chẳng biết vừa nói cái gì, tất cả mọi người đều nở nụ cười, Lý Liên Y không nghe thấy tiếng, thế nhưng có thể thấy được nụ cười sáng rỡ của Anh Lê.
Những người khác trong cuộc họp chăm chú nhìn Anh Lê, chẳng hề vì anh là ông chủ, là kẻ có quyền ra lệnh. Lý Liên Y xuất thân trong gia đình thương giới, cậu biết, có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác như vậy, là bởi vì Anh Lê có được sức thu hút của một lãnh đạo, tựa như nam châm, hấp dẫn cấp dưới của mình, khiến họ phải khâm phục.
Người đàn ông này, giờ đây, trên người đang toát lên vẻ đẹp của công việc.
Anh ta đã từng nói khâm phục dáng vẻ chuyên nghiệp của chị gái mình, nhưng Lý Liên Y cho rằng, Anh Lê cũng rất chuyên nghiệp.
Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt đã thu được kết quả tốt đẹp, nối đuôi nhau đi ra, có người trở lại với công việc của mình, có vài người vây quanh Anh Lê, tiếp tục thảo luận.
Khi tất cả mọi người đã giải tán, Anh Lê cuối cùng mới rời khỏi bàn họp.
Thấy Anh Lê cầm tập tài liệu đi tới, Lý Liên Y hỏi: “Đã họp xong?”
“Ừm.”
“Tan tầm được chưa?”
Nghe Lý Liên Y hỏi vậy, Anh Lê mỉm cười, “Được, xử lý xong việc. Một giờ có thể về.”
Nhìn đồng hồ một chút, Anh Lê hỏi: “Cùng đi ăn không?”
Lý Liên Y mở to hai mắt, vô thức rụt vai lại.
Anh Lê biết Lý Liên Y đang sợ cái gì, anh đi tới trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, nhìn cậu, “Ý tôi là, về nhà tôi dùng cơm.”
Nghe được câu nói ấy, vẻ mặt Lý Liên Y thoáng thả lỏng, cười gật đầu.
“Chờ tôi một chút, tôi sắp xếp mọi thứ xong chúng ta sẽ mang chuột nhỏ về nhà.”
Buổi tối về đến nhà, Lý Liên Y thấy Lý Khỉ Lục và bác Kim đều đang đợi mình.
Hiển nhiên mọi người đối với một lần ra ngoài của mình rất quan tâm.
“Có phải rất sợ không?” Lý Khỉ Lục hỏi.
Lý Liên Y lắc đầu, “Lúc đầu thì có, sau thì không thấy sợ nữa. Cũng không có nhiều người lắm.”
“Anh ta làm việc cả ngày à?”
“Không ạ, xong việc thì trở về.”
“Lúc thấy người lạ có khó chịu không?”
Lý Liên Y suy nghĩ một chút, “Tất cả mọi người đều nhìn em.”
Vừa nghe đến đây, Lý Khỉ Lục mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt cậu, “Đương nhiên, nhìn một cậu bé mười sáu tuổi xinh đẹp như thế, là người ai lại không mở hai mắt mà nhìn.”
Ngăn lại tay của chị gái, Lý Liên Y nói: “Anh Lê nói em đẹp như ngôi sao thần tượng.”
“Này là đương nhiên rồi.”
“Thế nhưng em không thấy vậy, hơn nữa, em nghĩ các anh còn đẹp hơn.”
Lúc dẫn em trai về phòng, Lý Khỉ Lục hỏi: “Liên Y, nếu như lần nữa đến công ty Anh Lê, có sợ nữa không?”
Lý Liên Y suy nghĩ một chút, “Sẽ, sẽ sợ, nhưng, nếu anh ấy nói có thể đi, em sẽ lại đến.”
Lý Khỉ Lục gật đầu, xoa tóc em trai, đưa cậu về phòng.
(*) sếp: QT để là “lão bản”, mình ko thích từ này nên sẽ có lúc đổi thành “sếp”, có lúc là “ông chủ”
——o0o——
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
41 chương
25 chương
14 chương
87 chương
780 chương