Tống Thừa Lâm vẫn lo lắng Lương Tấn sẽ làm khó anh ta, nhưng đợi một tuần, anh ta vẫn bình yên vô sự, hơn nữa anh ta còn chưa thấy qua khuôn mặt của Lương Tấn. Nỗi lo của anh cũng dẫn dân mất đi, cho đến lần Lương Tấn xuất hiện trước mặt, anh ta chột dạ nhìn Lương Tấn cười: “Tổng giám đốc… Lương, anh đến đến bộ phận bay làm gì?” Vào thời điểm đó, các bộ phận chính của hãng hàng không Trường Cát không thay đổi, nhưng mọi vấn đề lớn của công ty đều phải qua quyết định của Lương Tấn. Ví dụ, anh bác bỏ chuyện đầu tư vào các sân bay nước ngoài, vì hầu hết các bộ phận ở sân bay đều bị thua thiệt, hơn nữa anh muốn Trường Cát trở thành hãng hàng không chuyên nghiệp. Hoặc là chẳng hạn, anh quyết định mua thêm một chiếc airbus A380 mới. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, giá cổ phiếu của Trường Cát đã tăng lên. Tống Thừa Lâm dự định sẽ bị khó xử trước mặt Lương Tấn. Lương Tấn nhìn Tống Thừa Lâm, nhàn nhạt hỏi: “Đội trưởng của các anh đâu rồi?” “Đội trưởng Vưu đã đến phòng điều phối.” Tống Thừa Lâm nói xong, Lương Tấn gật đầu một cái, quay người đi đến phòng điều phối. Tống Thừa Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng lưng Lương Tấn, anh là đến tìm Vưu Châu Châu? Anh chỉ là đến tìm Vưu Châu Châu? Lý Sơ Nhất trong đội bay số năm đã nhiều lần cùng Lương Tấn thực hiện nhiệm vụ đã bị sốc bởi danh tính thực sự của Lương Tấn. Địa vị giữa họ đột nhiên thay đổi dữ dội. Mặc dù Lý Sơ Nhất và Lương Tấn đã từng có quan hệ, nhưng hiện giờ lời nói và hành động của cậu ấy trước mặt Lương Tấn cũng bị hạn chế một cách vô thức. La Xán Xán cũng rất bất ngờ trước danh tính của Lương Tấn. Cô đang ăn riêng với Vưu Châu Châu, ăn khuya quá, Lương Tấn đích thân đến đón Vưu Châu Châu về, cô cũng không biết nên gọi Lương Tấn như thế nào. * Cánh cửa sổ căn hộ Vưu Châu Châu bị gió thổi mạnh, cô bị đánh thức khỏi giấc ngủ. Cô xuống giường đóng cửa sổ, trời lạnh đến run người. Đang đóng cửa sổ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa nhà. Vậy nên cô ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách để mở cửa. “Sao tổng giám đốc Lương lại đến?” Vưu Châu Châu cười hì hì hỏi. Lương Tấn nhìn cô, “Hôm qua không phải đã trở về điểm xuất phát rồi sao? Bây giờ đã là buổi tối thứ hai rồi mà vẫn còn ngủ à?” “Bay hơn mười tiếng đồng hồ, rất buồn ngủ, ngày này chỉ là thời gian để ngủ, không để ý nên ngủ cho đến bây giờ. Tổng giám đốc Lương sẽ không biết được những người trong bộ phận bay chúng tôi có bao nhiêu cực khổ.” Lương Tấn bước vào cửa, thay giày, nhìn cô. Vưu Châu Châu đúng lúc hắt hơi một cái. Anh thấy cô như mọi khi, đi chân trần, bế cô lên, đi vào phòng ngủ, đặt lên giường, kéo chăn đắp lên. Anh khom lưng nhìn cô, “Tổng giám đốc Lương? Tổng giám đốc Lương đương nhiên biết công việc của đội bay khó khăn thế nào. Tổng giám đốc Lương có phải nên bóp lưng không?” Vưu Châu Châu lười biếng gật đầu, “Phải, đương nhiên là phải, tay nghề của Tổng giám đốc Lương là tốt nhất.” Lương Tấn thực sự bắt đầu bóp lưng cho cô, “Lực này như thế nào?” “Nhột.” Lương Tấn tăng thêm một chút lực hỏi, “Còn bây giờ thì sao?” “Nhột.” Lương Tấn lại giảm một chút lực, “Thế này thì sao?” “Nhột.” Lương Tấn nhìn cô, cúi xuống, ghé bên tai cô nói: “Em cố tình.” “Anh sờ eo của em, tất nhiên là em nhột rồi. Cơ trưởng Lương, anh cố tình trêu chọc em.” Lương Tấn khẽ nhéo eo cô nói, “Tuần sau là sinh nhật của mẹ anh, cùng anh đến Scotland nhé.” Vưu Châu Châu suy nghĩ một chút, gật đầu, “Ừ.” * Hội nghị quốc tế của nước G, đoàn đại biểu của Bắc Thành cũng phải tham gia, cục đã thành lập một chuyên cơ, để chuyên cơ chở đoàn đại biểu đến nước G. Khi chọn nhân viên trong đội bay trên chuyên cơ, có người nói: “Tất nhiên là chọn người của Bắc Hàng, từ trước đến nay tổ bay đặc biệt đều là do người của Bắc Hàng đảm nhiệm.” “Bắc Hàng ai có thể làm cơ trưởng?” “Tất nhiên là cơ trưởng cấp cao ở Bắc Hàng.” “Là cơ trưởng của hãng hàng không Bắc Hàng, Vưu Châu Châu?” “Cơ trưởng Vưu đã sớm chuyển sang làm ở hãng hàng không Trường Cát. Cơ trưởng cấp cao của Bắc Hàng là Minh Ngọc.” “Tôi chỉ tin vào cơ trưởng Vưu.” Nhưng Bắc Hàng lớn hơn Trường Cát, vị trí cơ trưởng cho chuyên cơ lựa chọn giữa Vưu Châu Châu và Minh Ngọc. “Thật ra, mọi người đã đã quên mất một người.” Đột nhiên có ai đó nói. “Ai?” “Lương Tấn. Năng lực của cậu ấy không kém gì cơ trường Vưu, nhưng bây giờ cậu ấy đã là chủ tịch của hãng hàng không Trường Cát, không có khả năng bay lại được nữa.” Tổ chuyên cơ đã thảo luận rất nhiều. Mọi người đều nói về khả năng bay và kinh nghiệm của Lương Tấn và Vưu Châu Châu, cũng như khả năng và kinh nghiệm của Minh Ngọc. Cuối cùng, mọi người đều đồng ý rằng: Vị trí cơ trường cấp cao Bắc Hàng chỉ là danh tiếng. Cơ trưởng của chuyên cơ lựa chọn hợp lý nhất vẫn là giữa Lương Tấn và Vưu Châu Châu. Điều khiến mọi người đau đầu là thân phận của Lương Tấn, sợ là anh không bay trở lại. Hơn nữa, anh và Vưu Châu Châu, ai là cơ trưởng có trách nhiệm?