“Nói cho em biết thân phận của anh.” Vưu Châu Châu ngước nhìn Lương Tấn, nhẹ nhàng nháy mắt một cái. “Anh còn chưa nói với em.” Lương Tấn cũng nhìn Vưu Châu Châu, anh không phải không muốn nói với cô, nhưng họ chưa từng như vậy mà nói về thân phận của anh, anh cũng không phải là người thích đi khoác lác. Anh chậm rãi nói: “Hãng hàng không Trường Cát, phần lớn là cổ phần của bố mẹ anh. Hai năm trước, bố mẹ đã chuyển nhượng cổ phần đó cho anh.” Vưu Châu Châu nhớ lại lúc cô gặp bố mẹ Lương Tấn ở London, thời gian đó cô chỉ mới quen Lương Tấn. Lúc đó, anh thậm chí còn dùng mặt lạnh ngăn cản cô gọi to tên anh trước mặt bố mẹ. Nhưng mà cô nhìn ra bố mẹ anh làm nghề gì, không nghĩ đến họ từng là đại cổ đông của Trường Cát. Cô nói: “Anh vào Trường Cát năm ngoái, mọi người trong công ty không biết anh sở hữu nhiều cổ phần trong Trường Cát sao?” Lương Tấn gật đầu: “Bởi vì thông tin của anh rất ít người biết, ngay cả người đang giữ chức cao như tổng giám đốc Lâm cũng không biết.” Vưu Châu Châu chợt nhận ra, “Ồ” một tiếng. Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên cằm của Lương Tấn, nói: “Trong tương lai, anh không khai thân phận, đội trưởng như em vẫn ở dưới anh.” “Đúng là như vậy.” Lương Tấn cười nói. Vưu Châu Châu nghiêng đầu nhìn anh, thở dài. “Thở dài chuyện gì?” Lương Tấn hỏi. Vưu Châu Châu nói: “Em muốn anh về quản lý.” “Em vẫn là tổng đội trưởng của bộ phận bay.” Lương Tấn cười, “Anh cao hơn nhiều so với chức vị của em, bình thường sẽ không xen vào chuyện của em.” Dĩ nhiên anh chỉ nói đùa, còn đang khoe khoang trước mặt cô, cô dùng sức nhéo cằm anh một cái. Lương Tấn nói: “Bình thường anh do em quản.” Vưu Châu Châu mỉm cười hài lòng. Cô ấy dùng hai tay ôm cổ Lương Tấn, chuẩn bị hôn, thì lại nghe Lương Tấn nói: “Thật ra…” “Thật ra chuyện gì?” Cô dừng lại, nhìn anh. Lương Tấn nói: “Thật ra thì còn nữa.” Vưu Châu Châu đợi anh nói tiếp. Lương Tấn nói: “Trước khi nghỉ hưu ông nội anh làm việc trong đại sứ quán. Ông là đại sứ, đại sứ tại nhiều quốc gia.” Vưu Châu Châu rất ngạc nhiên. Anh còn có một hoàn cảnh như vậy. “Anh đã từng sống chung với ông của anh chưa?” Cô hỏi. Lương Tấn gật đầu, “Anh ở với ông rất nhiều năm.” Vưu Châu Châu chợt nhận ra, “Vậy anh có thể nói tiếng Anh, tiếng Ý, tiếng Ả Rập. Không, anh nói cho em biết anh có thể nói bao nhiêu ngôn ngữ?” Lương Tấn nhẹ nhàng nói: “Mười tám loại.” “Thật là lợi hại.” Vưu Châu Châu đưa ra một ánh mắt khen ngợi. Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh: Anh dạy con của bọn họ nói nhiều loại ngôn ngữ. Hình ảnh hiện lên, cô không nhịn được cười, cô nghĩ về chuyện này? Cô nghĩ quá xa! “Em cười cái gì?” Lương Tấn hỏi. Vưu Châu Châu nhanh chóng lắc đầu, “Không có gì.” “Em nghĩ em ở cùng một người rất giàu.” Vưu Châu Châu nổi hứng vui đùa. Lương Tấn cũng trêu, “Chúng ta ai là người giàu có còn chưa biết được.” Vưu Châu Châu ôm cổ Lương Tấn, áp mặt vào ngực anh. Lương Tấn ôm eo cô, cơ thể chậm rãi lắc lư. “Cơ trưởng Lương, lý do anh không tiếp tục làm phi công không quân, anh còn chưa nói cho em biết.” Vưu Châu Châu nói. Nhưng trong lòng cô đã đoán được lý do. Quả nhiên, nghe được Lương Tấn nói: “Bởi vì bố mẹ anh muốn tương lai anh quản lý Trường Cát.” Vưu Châu Châu nói giọng kỳ lạ: “Ồ. Mong muốn của anh vẫn là một phi công không quân.” Lương Tấn ôm Vưu Châu Châu chặt hơn nữa, anh cau mày, “Đừng có suy nghĩ bậy. Anh hiện tại muốn bay thật tốt.” Vưu Châu Châu không lên tiếng. Mặt của cô áp vào ngực anh nên anh không thể thấy sắc mặt của cô. Anh đưa tay ra giữ cằm cô, nâng mặt cô lên, thấy được vẻ mặt vui vẻ của cô. Anh vẫn kìm lòng không hôn lên môi cô. “Còn có một nguyên nhân nữa.” Anh nói. “Còn nguyên nhân gì?” Lương Tấn nói: “Anh quá cao.” Vưu Châu Châu lúc này mới nhớ ra yêu cầu chiều cao của phi công không quân chỉ trong khoảng 165cm đến 185cm. “Cơ trưởng Lương của em thật sự quá cao.” Cô cười đến thành tiếng. “Học một năm không có chuyện gì, cơ thể đột nhiên cao vọt thêm một đoạn làm vượt qua tiêu chuẩn.” Lương Tấn xúc động nói. Vưu Châu Châu cười khúc khích. “Thật sự không thể nghĩ đến đó.” Cô dúi đầu vào trong lòng Lương Tấn. * Vưu Châu Châu nghỉ ngơi một lúc liền trở lại khoang điều khiển. Lương Tấn quay về chỗ ngồi. Anh ngồi xuống tiếp viên trưởng liền lấy một cái chăn lông đưa cho anh. Máy bay đang ổn định ở độ cao mười ngàn mét. Ở ngoài trời ấm hơn, khoảng năm mươi độ, nhưng ở trong khoang máy bay không cảm giác được. Sau 13 giờ bay, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Toronto Pierre, hạ cánh rất tốt, hình dáng rất đẹp. Các hành khách xuống máy bay, Lương Tấn ngồi yên ở ghế không di chuyển. Chờ Vưu Châu Châu đi ra, anh rương hành lý của mình rời khỏi chỗ ngồi. Đến trước mặt Vưu Châu Châu, anh liền kéo lấy rương hành lý cho cô. Vưu Châu Châu nắm lấy tay anh, hai người cùng nhau ra khỏi máy bay. Hai cơ phó lái xe đang bàn luận về quan hệ giữa Vưu Châu Châu và Lương Tấn và thân phận của Lương Tấn, nhưng bọn họ đã rời khỏi máy bay nên không biết, cũng không quan tâm. Vưu Châu Châu và các thành viên khác trong đội bay ở trong khách sạn Ritz-carlton, là khách sạn mà đội bay của Trường Cát luôn ở. Vưu Châu Châu nhớ rất rõ. Cô cố tình chọn căn phòng mà Lương Tấn từng ở qua. Bọn họ từng uống rượu vang đá trong phòng, nhưng khi đó anh vẫn là tảng băng không thể hiểu nổi. Vưu Châu Châu bước vào phòng, vươn vai, đi đến chiếc giường lớn liền nằm xuống. Chuyến bay đường dài, cho dù đã nghỉ ngơi ở khoang cơ trưởng nhưng vẫn hơi mệt. Vì lệch múi giờ, Toronto vẫn còn là buổi tối. Lương Tấn kéo hai rương hành lý đi theo vào phòng, đem đặt hai rương hành lý ở bên cửa sổ lớn. Lần trước Vưu Châu Châu bay đến Toronto tìm anh thì cũng đem hành lý của cô đặt bên cạnh hành lý của anh ở cửa sổ. Bây giờ nhớ lại, có cảm giác của những năm tháng yên tĩnh. Lương Tấn quay lại nhìn cô gái nằm lỳ trên giường, nhớ lại cảm giác cô nói bên tai anh khi anh nằm ở đó. Cảm giác nhột dường như quay trở lại. Anh bước tới, lật người cô lại, đắp chăn lên, nói: “Muốn ngủ thì ngủ đi, đừng để bị cảm lạnh.” Vưu Châu Châu “Ừ” một tiếng, “Nhưng em chưa tắm.” Cô nhắm mắt lại, lười biếng nói: “E, phải đi tắm rồi mới ngủ.” Lương Tấn đứng bên giường nhìn dáng vẻ lười biếng của cô. Vưu Châu Châu mở một con mắt ra nhìn Lương Tấn. Lương Tấn cười nói: “Cần anh giúp em không?” “Anh có thể không? Anh Lương?” “Được, cô Vưu.” Lương Tấn khom lưng ôm Vưu Châu Châu, đi vào phòng tắm. Khi hai người ra khỏi phòng tắm, Vưu Châu Châu còn buồn ngủ hơn. Lương Tấn đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô. Cô lại chớp mắt, “Cơ trưởng Lương, ngoài cửa sổ có tiếng gì vậy?” “Tiếng của tuyết.” Lương Tấn nói. “A, tuyết lại rơi rồi.” “Ừ, ngủ đi.” Vưu Châu Châu nhắm mắt lại, Lương Tấn đóng chặt cửa sổ. “Cơ trưởng Lương, Toronto chậm hơn Bắc Kinh 12 giờ.” Mơ mơ màng màng, Vưu Châu Châu vẫn nói. Lương Tấn tới bên giường ngồi cạnh cô, “Ừ” một tiếng. “Đừng quên thời gian của đêm giao thừa.” “Không quên được.”