Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi
Chương 88
Lương Tấn ôm Vưu Châu Châu chặt hơn. Anh không bao giờ nghĩ rằng chỉ một câu nói của cô thôi mà lại làm cho tim anh như bị bóp chặt lại.
“Tôi thay đổi rồi, tôi không thích anh nữa, lại càng không yêu anh.”
Vưu Châu Châu lại nói một câu khác. Trong lòng Lương Tấn thật sự rất đau. Anh cúi đầu, đặt cằm lên đầu cô. Trong ánh mắt chứa đầy sự cô đơn và lẻ loi.
Vưu Châu Châu ở trong lòng anh không cử động.
Lương Tấn ôm cô một lúc lâu, cơn mưa lớn hơn, đến khi tóc bắt đầu nhỏ giọt, anh mới buông cô ra, nhanh chóng cởi áo khoác che đầu cô lại.
“Đi thôi, mưa ngày càng lớn”, anh nói.
Vưu Châu Châu ngẩng đầu, liếc nhìn chiếc áo trên đầu, “Không cần.”
Lương Tấn nói: “Dù sao anh cũng bị cảm rồi, cả người đều ướt, cứ lấy nó che đi. Em là cơ trưởng, còn phải lái máy bay, không thể để bị bệnh.”
“Để tôi tự giữ.”
Vưu Châu Châu không từ chối nữa, cầm áo của Lương Tấn che đầu lại. Anh đi bên cạnh, không nói gì nữa. Giữa đất trời, có tiếng mưa, tiếng bước chân, tiếng nước bắn tung tóe ở dưới chân.
Bọn họ đi đến tòa nhà hình tháp để tránh mưa. Vưu Châu Châu đem áo trả lại cho anh. Trong tòa nhà hình tháp có cửa hàng, quán bar, mọi người đều đi khỏi cây cầu tháp trước khi họ đến chỗ này để tránh mưa. Chỉ có hai người họ ở dưới mái vòm. Bọn họ đều lặng lẽ nhìn trời mưa.
Lương Tấn còn ho nhiều hơn nữa. Anh sợ lây bệnh cảm lạnh cho Vưu Châu Châu nên bước đi vài bước, đứng cách cô một mét. Anh tiếp tục ho rất nhiều, đôi lông mày đẹp của Vưu Châu Châu nhíu lại.
“Hai ngày nữa trở về điểm xuất phát.” Cô nói.
Lương Tân gật đầu, “Anh biết.”
“Uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.”
Vưu Châu Châu nói: “Anh mà làm lỡ chuyến bay trở về, thì cũng không cần ở lại Trường Cát nữa đâu.”
Lương Tấn không trả lời.
Cô cũng không thèm nhắc lại.
Lương Tấn chợt nhớ ra gì đó, đưa tay vào sờ túi áo áo khoác, bất thình lình chạy ra cây cầu.
Vưu Châu Châu nhìn theo người chạy ra ngoài trời mưa, cau mày sâu hơn. Cô thấy anh đang tìm kiếm gì đó. Anh làm rớt thứ gì rất quan trọng sao?
Lương Tấn mặc kệ mưa gió, ở trên cầu nhìn xung quanh. Anh nhớ lại con đường mình đi lên cây cầu, đi lại con đường đó để tìm. Cuối cùng, anh cũng tìm được thứ anh muốn tìm. Là chiếc mặt nạ anh mua, nó bị rơi xuống đất, bị ướt vì dính nước mưa. Anh lau nước mưa trên mặt, cúi lưng nhặt mặt nạ lên, chậm rãi đi về tòa nhà hình tháp.
Cả người anh bây giờ đều ướt đẫm, nhưng anh không quan tâm đến chuyện này nữa.
Vưu Châu Châu nhìn anh chậm rãi đi đến, tới gần cô mới thấy rõ vật trên tay anh. Cô lấy làm kinh ngạc. Anh thật sự cầm chiếc mặt nạ cô đã đeo.
Lương Tấn mang chiếc mặt nạ kia về, đứng lặng người ở chỗ cũ – nơi cách Vưu Châu Châu một mét.
Vưu Châu Châu chán ghét bầu không khí im lặng như vậy. Cô quay người bước vào một cửa hàng. Lương Tấn đi theo sau, rồi cô hòa vào đám đông, anh không thể tìm thấy cô đâu nữa.
*
Sau khi trở về khách sạn, Lương Tấn tắm nước nóng. Anh uống thuốc nhưng vẫn bị sốt buổi tối. Anh nhắm mắt nằm trên giường. Cơ thể bị sốt đang chìm trong giấc mơ. Có người nào đó đeo mặt nạ dữ tợn, hỏi: “Tiên sinh, anh đang nhớ tôi hả?”
Anh gật đầu, cười “Ừ.”
Anh đưa tay ra tháo mặt nạ, là khuôn mặt quyến rũ đó rất gần với mặt anh.
Anh mơ màng mở mắt ra, thấy ánh sáng lờ mờ trong phòng, không thấy ai. Anh lại nhắm mắt lại.
Anh mơ thấy Vưu Châu Châu. Mơ thấy cô cùng anh vượt giông bão, trong khoang điều khiển cô hôn anh, mơ thấy cô nhảy vào vòng tay anh từ một chiếc thuyền gondola, mơ thấy họ đang ở trong suối nước nóng, cuối cùng cũng mơ thấy cô nói rằng cô không yêu anh.
Anh tỉnh dậy sau một vài giấc mơ, rồi lại mơ màng nhắm mắt lại.
Vưu Châu Châu đang ở trong phòng xem báo cáo của Tống Thừa Lâm gửi đến. Cô đọc sơ cũng biết là do Lương Tấn viết, vì trong báo cáo nói là cơ phó, cũng nói đến chuyện máy bay suýt chút nữa đã bị rơi. Cô nhớ tới lời của mấy tiếp viên kia: Lương Tống cúi đầu trước mặt Tống Thừa Lâm. Cô đoán là về chuyện này.
Vưu Châu Châu gọi điện thoại cho Tống Thừa Lâm, bắt anh viết lại một bản báo cáo khác.
Tống Thừa Lâm đang trong giấc mơ đẹp tỉnh dậy, “Mười ngàn từ! Mười ngàn từ! Đội trưởng, cô…cô…cô không phải nói thật đúng không?”
“Đương nhiên là thật. Nộp cho tôi trước khi tôi về tới điểm xuất phát.”
Vưu Châu Châu nói xong liền cúp điện thoại.
Tống Thừa Lâm nghe thấy ba tiếng “tít tít tít” liền ném điện thoại lên giường, anh ta biết Vưu Châu Châu đang điều chỉnh mình!
*
Trước trở về, Vưu Châu Châu thông báo cho phi hành đoàn mở một cuộc họp tại khách sạn. Không ai thông báo cho Lương Tấn nên cô đích thân gọi.
Lương Tấn đến bệnh viện để truyền nước. Anh ho và bị sốt suốt một ngày một đêm. Để sớm khỏe lại, không làm ảnh hưởng đến chuyến bay trở về, anh đến bệnh viện để truyền nước.
Khi nhận được cuộc điện thoại từ Vưu Châu Châu, là anh ta vừa truyền nước xong, đợi y tá rút ống. Anh ta nhẹ nhàng nói “Này.”
Vưu Châu Châu hỏi: “Anh đang ở đâu? Tối nay sẽ trở về địa điểm xuất phát, hai mươi phút nữa bắt đầu cuộc họp.”
Lương Tấn nói: “Tôi sẽ đến đây sớm thôi.”
“Anh đến cuộc họp của tôi trễ sẽ không được bay nữa.” Vưu Châu Châu nói.
“Mười phút, tôi chắc chắn sẽ đến.”
Lương Tấn trực tiếp rút ống truyền dịch ra, một bên lấy bông, đè cánh tay xuống, vội vã chạy ra ngoài bệnh viện. Anh bắt taxi về khách sạn. Xe chạy đến cửa khách sạn, anh trả tiền, nhanh chóng xuống xe, chạy vào sảnh khách sạn, đi thang máy lên lầu.
Cuộc họp được tổ chức trong phòng hội nghị của khách sạn. Các thành viên phi hành đoàn khác đều đã đến. Vưu Châu Châu ngồi ở ghế chủ tịch. Cô thỉnh thoảng đưa tay lên xem đồng hồ. Đã đến giờ họp. Cô nhướng mày. Nếu anh thật sự đến muộn…
Cô đang nghĩ, có một người ở cửa đi vào, dáng người cao và thẳng như một cây thông, nhưng thở rất gấp.
Lương Tấn im lặng không nói gì đi vào chỗ ngồi,
Cuộc họp bắt đầu đúng giờ.
Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người đều cười nói đi ra ngoài, chỉ có Lương Tấn trầm mặt. Anh đi đến cửa phòng họp, dừng lại xoay người nhìn Vưu Châu Châu ở đầu bàn họp đang sắp xếp lại tài liệu. Có một phần tài liệu bị rơi xuống đất, cách cô khá xa. Anh đi đến, khom lưng nhặt lên.
“Cảm ơn.” Vưu Châu Châu nói với anh.
Lương Tấn đi đến gần trước mặt cô.
Hai người mặt đối mặt, cách nhau chỉ một gang tay.
“Còn chuyện gì sao?” Vưu Châu Châu ngẩng đầu nhìn anh.
Lương Tấn nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay. Cô dùng một chút sức nhưng không rút tay lại được.
Ánh mắt Lương Tấn chìm đắm trong nỗi cô đơn và lẻ loi. “Đừng thay đổi, Châu Châu. Anh có thể dùng mạng sống của mình để bảo vệ em. Xin em, đừng thay đổi.”
Vưu Châu Châu cụp mi xuống rồi lại ngước nhìn anh.
Lương Tấn nói tiếp: “Đừng thay đổi, Châu Châu.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
64 chương
47 chương
212 chương
117 chương