Giờ làm việc chính thức của Tập Đoàn Long Tinh là chín giờ, nhưng ở lâu 35 khu văn phòng tổng giám đốc, trong phòng dành riêng cho nhóm trợ lý cùng thư ký tổng giám đốc, bình thường 8:30 đã đến. Mà tám giờ 45, Từ Như Nhân một trong các trợ lý mới đi ra khỏi thang máy. "Từ trợ lý sớm." Hoàng thư ký hướng cô gật đầu chào. "Sớm." Từ Như Nhân lộ ra một khuôn mặt tươi cười, dung mạo thanh tú tương đối dễ gần. "Sớm." Vẻ mặt sùng bái của trợ lý mới vừa tới được ba ngày nhìn theo Từ Như Nhân tiến vào văn phòng riêng sau mới quay đầu lại."Thần tượng quá ──" Nhìn thấy cử chỉ khoa trương của trợ lý, Hoàng thư ký cũng lười ngăn cản. "Sắp chín giờ rồi, lo nghiêm túc mà làm việc đi, bằng không thì coi chừng thần tượng của cô sẽ khấu trừ tiền lương của cô đó." "Thật sao? Từ trợ lý sẽ nhẫn tâm như vậy sao?" Cô bé bất quá cũng chỉ là biểu đạt một chút sự kính ngưỡng bao la như sông Hoàng Hà bất tuyệt cuồn cuộn chảy của mình mà thôi ah! "Cô đến đã ba ngày rồi, còn không có nhìn ra sao?" Hoàng thư ký tức giận mà cầm kẹp công văn gõ cô bé một cái, muốn xem có thể đem cái cô trợ lý nhỏ này gõ cho thanh tỉnh chút ít hay không. Cô cho rằng vị trí trợ lý đặc biệt kia, là một cô gái mềm yếu có thể gánh nổi hay sao? Nói đến Từ Như Nhân, trong Tập Đoàn Long Tinh lại có rất nhiều phiên bản lời đồn. Nghe đâu bốn năm trước cô từ nước Mỹ trở về liền trực tiếp nhảy dù ( dùng quan hệ) vào rồi ngay lập tức được đảm nhiệm chức trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, từ đó số lượng những lời đồn đoàn liền không ngừng tăng lên. Nghe nói cô là một thiên tài kinh doanh, đối với các chữ số thống kê rất nhạy cảm. Lúc còn học ở trường tại Mỹ đã rất nổi trội khiến cho tổng giám đốc nhìn trúng, tìm mọi cách lôi kéo cô vào vừa học vừa làm ở chi nhánh công ty tại Mỹ, thậm chí còn giao cho cô luôn cả một công ty nhỏ vừa mới bị thu mua được, định ra doanh thu buôn bán hàng năm, xem như là cho cô một khảo nghiệm. Mà Từ Như Nhân chỉ bỏ ra vẻn vẹn tám tháng liền đạt được mục tiêu đề ra, thậm chí còn có thể làm cho cái công ty kia vốn chỉ là một công ty vận chuyển buôn bán thường thường, trở thành con gà đẻ trứng vàng mới nổi cho Tập Đoàn Long Tinh. Tài năng này lại khiến cho tổng giám đốc lại càng thưởng thức khen ngợi cô, cho nên bốn năm trước sau khi ông đem chức vị tổng giám đốc giao cho con của mình, cũng đem Từ Như Nhân từ nước Mỹ triệu hồi về Trung Quốc, trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, hi vọng cô có thể trợ giúp con trai mình ngồi vững vàng cái ghế tổng giám đốc. Đương nhiên, còn có những lời bát quái âm thầm về một phiên bản khác ── như là mặc dù Từ Như Nhân cũng có một chút bản lĩnh, nhưng dấu vết của những chuyện kia tất cả đều là do người ta cố ý tung tin tức, chứ trên thực tế Từ Như Nhân tuổi còn trẻ mà có thể đảm nhiệm một chức vị quan trọng như vậy trong tập đoàn, đơn giản là vì cô chính là tình nhân tiền nhiệm của tổng giám đốc ở Mỹ. Lúc ấy tất cả mọi người đang chờ xem náo nhiệt, nghĩ đến tân nhiệm tổng giám đốc cùng vị trợ lý tình nhân của cha mình này sẽ có tranh chấp xung đột như thế nào; không nghĩ tới quan hệ của hai người mặc dù không tính là thân thiết, nhưng cũng là bình an vô sự bốn năm. Càng nhiều người, gần hai năm qua, mỗi khi tổng giám đốc xuất ngoại, cô liền tạm thời thay thế chức vụ tổng giám đốc, đảm nhận những chức vụ quan trọng khiến cho người khác tức giận đỏ mắt. Cho nên lại có một phiên bản lời đồn mới khác, như là Từ Như Nhân không hổ là ma nữ, "Tình nhân của tổng giám đốc " cái tư cách này, địa vị này, hoàn toàn không bởi vì thay đổi "Tổng giám đốc" mà có cái gì thay đổi, hơn nữa nhất định phải có sức quyến rũ đặc biệt gì đó, mới có thể đồng thời hấp dẫn cả hai cha con. Lời đồn đãi, tin đồn cùng chuyện bát quái, bốn năm nay chưa bao giờ ngừng. "Thế nhưng mà, em cảm thấy được Từ trợ lý thật xinh đẹp, cảm giác thật dịu dàng ah!" Mặc dù mới đến đi làm được ba ngày, nhưng cô bé trợ lý đối với chuyện của Từ Như Nhân cũng đã nghe nói không ít, bất quá cô tin tưởng vào hai mắt của mình, khuôn mặt kia của Từ Như Nhân căn bản chính là hiền thê ah! Đâu có thể nào là nhân tình, còn ăn sạch hai cha con nữa chứ? ! Đương nhiên cũng có người khi nhìn thấy dung mạo của Từ Như Nhân liền chua xót mà nói ra hai câu, nói rõ ràng cô lớn lên ngây thơ đáng yêu, nhưng vô tình hợp lại tổng thể lại là tướng mạo của người phụ nữ chuyên làm chuyện xấu. Bọn hộ nhất định là ghen ghét á! "Chỉ có xinh đẹp ôn nhu, cũng không nhất định sẽ làm được một nhân viên xuất sắc đâu." Hoàng thư ký có thể tồn tại ở phòng tổng giám đốc lâu như vậy, thì hiển nhiên đạo hạnh của cô cũng không thấp. Tất nhiên cô rất rõ ràng cá tính cùng năng lực của Từ Như Nhân, nhưng rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào việc cô há miệng nói là có thể giải quyết được, mỗi người đều thích những chủ đề bát quái. Huống chi, muốn đám lão thần kia thật sự thừa nhận có một người phụ nữ có năng lực so với chính mình còn cao hơn, tuổi tác lại nhỏ như vậy, chỉ sợ toàn bộ đều bị bệnh đường sinh dục bộc phát hoặc là bị trúng gió ảnh hưởng đến nào cần đưa đi cấp cứu hết rồi. "Hơn nữa nói đến xinh đẹp, Từ trợ lý không phải là đệ nhất." Từ trợ lý nhiều lắm cũng chỉ là kiểu người thanh nhã, hơn nữa tính tình lại lạnh nhạt, tính ra cũng chưa được một chỗ trong mười mỹ nữ đẹp nhất công ty nữa là? Cho dù không đề cập tới những nhân viên nữ khác, chỉ riêng diện mạo của cái vị tổng giám đốc kia cũng đã khiến cho người ta nói không ra lời rồi. Trong lúc đó, cô lại bắt đầu lo lắng chuyện hai ngày nữa sau khi tổng giám đốc về nước, cái cô trợ lý tiểu tốt này nếu nhìn thấy người thật sẽ còn có cái phản ứng khoa trương gì nữa đây? "Thế nhưng mà Từ trợ lý khí chất tốt, người lại thông minh." Vị trợ lý nào đó bất bình thay cho địa vi của thần tượng mình phải lên tiếng. "Chờ ngày mai tôi lại nghe một chút thuyết pháp của cô, để xem thần tượng trong lòng cô có thể lại thay đổi hay không." Hoàng thư ký nói ẩn ý..., lại khiến cho hai người trợ lý khác nở nụ cười. "Có ý tứ gì à?" Cô bé nào đó không rõ nhìn người này một chút, lại nhìn xem người kia, không hiểu! "Ngày mai sẽ biết, hiện tại chuyên tâm làm việc a!" Hoàng thư ký dẫn đầu, bắt đầu phân phối công tác hôm nay. Từ trợ lý tuy thanh nhã nhã nhặn, nhưng không có nghĩa là cô sẽ dung túng mọi người đi làm những chuyện không đâu ah! Cô bé trợ lý hơi bỉu môi, nhưng vẫn là nghe lời mà thu lại tâm tư, nghiêm túc công tác. Ngày mai. . . . . . Rốt cuộc là cái lễ lớn gì? * "Phần kế hoạch dự án này xin mời lấy về xem lại." Khẩu khí Từ Như Nhân rất bình thường, lần lượt trả lại các số liệu động tác rất bình thường, nhưng chỉ có trời mới biết cô đã không còn chút tính nhẫn nại nào nữa rồi. Một cái kế hoạch dự án đơn giản như vậy cứ sửa đi sửa lại, đến bây giờ vẫn còn có vấn đề, có phải ngại cô thời gian quá nhiều phải không? Tự cô nhận lấy nhiều khi còn làm nhanh hơn! Bất quá, những người bị trả lại đều có cách nghĩ giống nhau. "Từ trợ lý, hoạt động phát biểu sản phẩm lần này công ty rất xem trọng, cô cứ sửa đi sửa lại kế hoạch dự án như vậy, vạn nhất đến cuối lại không kịp thời gian phát biểu sản phẩm, cô là người chịu trách nhiệm sao?" Quản lý bộ phận tiêu thụ khó chịu nói. "Nếu để cho các người đem chuyện phát biểu sản phẩm trọng yếu như vậy làm thất bại không chịu nổi, lúc đó mới là tôi phải chịu trách nhiệm đó!" Từ Như Nhân không bị thái độ ác liệt của đối phương hù dọa, rất khách quan mà vạch trần sự thật."Bộ phận tiêu thụ đã biết rõ hoạt động lần này quy mô rất long trọng, rõ ràng công ty rất coi trọng, sẽ không thể nào chấp nhận loại kế hoạch dự án như thế này." Xin nhờ! Dùng đầu óc một chút có được không? "Cô đã trả lại ba lần rồi, rốt cuộc là muốn như thế nào?" Quản lý bộ phận tiêu thụ bất mãn mà nổi bão."Đừng tưởng rằng tổng giám đốc không ở trong nước, cô cầm lông gà mà cứ tưởng lệnh tiễn, tôi không tiếp nhận ác ý chèn ép như vậy, tôi kiên quyết sẽ chiếu phần kế hoạch dự án này lên ban chấp hành." Hướng phía sau khẽ dựa, dù cho thái độ đối phương có ác liệt, Từ Như Nhân vẫn là quý phái tỉnh táo ưu nhã, chỉ là ánh mắt trở nên ác liệt. "Vương quản lý, đầu tiên tôi phải nhắc nhở ông, trước khi tổng giám đốc xuất ngoại, đã thông báo do tôi đại diện chức vụ của anh ta, tôi nghĩ tôi có đầy đủ quyền lực trả lại dự án của ông." Cô nói đâu vào đấy rõ ràng, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt đối phương rất khó coi."Còn nữa, trên tay của tôi không có lông gà gì đó, ngược lại rất vừa vặn lại có con dấu do tổng giám đốc lưu lại để bảo lưu, tôi nói điều này đại biểu cho cái gì, có lẽ ông cũng không cần tôi nói rõ thêm nữa. Tôi có thể lý giải lần nữa là bất mãn do bị lui dự án, nhưng tôi có trách nhiệm yêu cầu ông giao ra dự án hoàn mỹ nhất, mà không phải là một mớ giấy lộn mà ngay cả phần cơ bản nhất của hoạt động dự toán đều đánh giá sai." Giấy lộn? Cô ta rõ ràng nói như vậy? Cô ta cho rằng hắn là ai ah! Trên trán Vương quản lý gân xanh nổi lên, như là sắp khống chế không nổi muốn xông lên phía trước cùng cô làm một trận khiến ngươi chết ta sống vậy. "Còn có, nếu như năng lực bộ phận tiêu thụ cũng chỉ có đến trình độ này, tôi nghĩ cũng đã đến lúc cần phải chỉnh đốn lại rồi." Tập Đoàn Long Tinh là một công ty lớn như vậy, cái cần chính là có năng lực, nhân viên có thể làm việc được, về phần những người...kia khi bò lên được một địa vị cao liền ở đó mà an nhàn chờ về hưu, thì miễn đi! "Cô nói vậy là có ý gì?" Vương quản lý thay đổi sắc mặt. "Ý hiện trên mặt chữ, tin tưởng Vương quản lý rất rõ ràng." Năng lực biểu đạt của cô không có kém như vậy a? Vẫn là do người trước mắt không chỉ không có năng lực làm một dự án cỡ lớn, mà ngay cả Trung văn bình thường cũng không thể hiểu được? "Cách ngày tổng giám đốc trở về còn có hai ngày, tôi hi vọng trước khi tổng giám đốc về công ty, có thể nhìn thấy một kế hoạch dự án làm cho người khác vừa lòng." Cho nên, nếu có thời gian ở đây trừng cô, không bằng mau về làm việc đi! "Ta không phục!" Vương quản lý tức giận đến đỏ mặt tía tai. "Cô không cần ỷ vào tổng giám đốc rất thích cô mà cứ như vậy coi trời bằng vung, phần dự án này tôi kiên trì muốn đề lên, chờ tổng giám đốc trở về, tôi sẽ đích thân hướng hắn báo cáo, tính cả chuyện cô cáo mượn oai hùm đều cùng nhau đề lên một lượt, đến lúc đó để xem mặt ai khó coi hơn!" "Nếu như đây là quyết định của Vương quản lý, tôi đây cũng chỉ có thể thể hiện sự tiếc nuối." Dám cầm cái phần dự án kia đi theo tổng giám đốc mà cố gắng, cô cũng rất kính nể, bởi vì cô tin rằng lực sát thương của tổng giám đốc tuyệt đối so với một người trợ lý như cô đây lớn hơn nhiều lần, tính tình tổng giám đốc nhà mình không tốt từ trước đến nay là mọi người ai cũng đều biết. Cô không khỏi hoài nghi, Vương quản lý là quá độ tự đại hay là quá độ ngây thơ? Đối với dự án của mình lại có lòng tin nhiều như vậy! Được rồi, hắn muốn tìm chết, cô cũng ngăn không được, tất cả đều do hắn a! "Cửa ở bên kia, không tiễn." Cô nhàn nhạt mở miệng. "Chúng ta chờ xem!" Quẳng xuống một câu hàm ý “cay độc”, Vương quản lý mở cửa rồi đóng lại một làm ra một cái tiếng động vang trời. Từ Như Nhân không có chút nào bị ảnh hưởng, ngược lại lại khiến những trợ lý nhỏ ngoài cửa lao đến. "Từ trợ lý, cô không sao chứ?" Nhìn thấy cô trợ lý vội vàng hấp tấp chạy vào, Từ Như Nhân nở nụ cười."Không có việc gì." Đối với cái của gỗ hàng thật giá thật kia của văn phòng mình cô rất có lòng tin. "Thế nhưng mà. . . . . . Vương quản lý ông ta giống như rất không cao hứng a!" Cô trợ lý mới cẩn thận từng li từng tí mà nhìn cô, phát hiện cô cùng vẫn giống như những lúc bình thường đồng dạng ung dung tự tại, so với Vương quản lý nộ khí trùng thiên hoàn toàn bất đồng. Đầu óc linh hoạt chuyến động một chút, đối với Từ Như Nhân càng thêm sùng bái rồi. Dù núi thái sơn có sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc, một nhân vật lớn chân chân chính chính ah! Nhịn không được trong nội tâm lại tiếp tục tại đem thần tượng của mình khen đến nổi lên trời xuống biển. "Không sao." Chứng kiến trợ lý mới không chút nào che dấu lo lắng cho mình, Từ Như Nhân khó được mà trán ra một nụ cười thanh nhã. Có lẽ là cô bé vừa mới đến công ty, còn chưa có nghe được những cái tin đồn kia a? Không biết đợi sau khi cô bé nghe qua sự tích "Hoàn mĩ" của mình, còn có thể có vẻ mặt vì mình mà lo lắng như vậy hay không? "Cô trở về làm việc đi, lần sau nhớ rõ phải gõ cửa trước khi đi vào." Từ Như Nhân ôn nhu nhắn nhủ, lén lút giữ lại phần quan tâm này của cô bé trợ lý. Dù sao trong cái tòa nhà to lớn này, người thiệt tình đãi tốt với cô không nhiều lắm. "Ah!" Cô trợ lý lúc này mới giật mình vì sự lỗ mãng của chính mình mới vừa rồi."Thực xin lỗi, Từ trợ lý! Tôi không phải cố ý đâu, tôi là chứng kiến. . . . . ." "Không sao." Từ Như Nhân đánh gãy lời giải thích của cô trợ lý mới."Tôi hiểu, cám ơn cô đã quan tâm." "Ah, tôi đi ra ngoài đây." Trợ lý mới vui sướng đến chóng mặt mà chìm đắm trong nụ cười động lòng người của Từ Như Nhân, vẻ mặt hạnh phúc mà về trở lại vị trí công tác của mình. Nhìn bộ dáng kia của cô bé, Từ Như Nhân nhịn không được cười ra tiếng. Đã bao lâu rồi nhỉ? Từ khi cô trở về Trung Quốc ngồi trên vị trí này, sau khi bước vào cuộc đấu tranh quyền lực, tựa hồ tựu chưa có được lần nào vui vẻ như vậy. Người ở chung với cô, không phải kính sợ năng lực cùng địa vị của cô, thì cũng là khinh thường hành vi cô "Dùng nhan sắc dụ dỗ người khác", sự quan tâm như người trợ lý đơn thuần kia thật sự rất ít. Miệng mang ý cười, cô giữ lại phần tâm tình vui vẻ này một lần nữa ngập đầu trong công việc. Mặc kệ người bên ngoài có ý kiến gì về cô, cô chỉ kiên trì làm tốt chuyện của mình. Cô không có dã tâm gì, chỉ tiếc không có mấy người tin tưởng. Mà ngay cả bản thân người đàn ông là cấp trên của mình kia, cũng là không cách nào hoàn toàn tín nhiệm cô? Nhớ tới người nọ, động tác trên tay lại có chút dừng lại. Hai ngày nữa ah. . . . . . Anh sẽ trở về rồi.