Editor: Cẩm Hi Gần đây Cố Trăn rất buồn rầu, nó không biết làm thế nào để thoát khỏi khốn cảnh trước mắt. Nếu một ngày có thể trở lại cơ thể mình, anh thề, con nhóc Sở gia này nhất định sẽ biết vì sao hoa lại đỏ như vậy. “Coco, Coco con ở đâu vậy?” Cố Trăn: Mẹ tôi sẽ không bao giờ gọi như vậy đâu. Mèo tai cụp nhúc nhích thu mình lại trong góc, nó, nó mới không thèm sợ con nhóc kia đâu. “Coco, Coco,” Sở Tiếu Tiếu bất lực, trừng mắt, cao giọng uy hiếp: “Coco, nếu con còn không ra đây, thì hôm nay không có đồ ăn vặt đâu.” Cố Trăn: Hừ, tôi là loại đàn ông sẽ khom lưng vì đồ ăn vặt chắc. Mèo tai cụp chậm rì rì chui ra khỏi gầm giường, kêu một tiếng, “Meo ~~” Sở Tiếu Tiếu bật cười thành tiếng, cúi xuống ôm lấy nó. “Mẹ nói này, nhóc con đúng là thành tinh mà, bình thường ôm một chút cứ như đòi mạng già của con ấy, vậy mà vừa lấy đồ ăn ra thì ngoan như vậy.” “Meo meo ——” Cô nói bậy, bá tổng tôi không phải là loại đàn ông này. “Được được được rồi, mẹ sai rồi. Con không phải là loại mèo này, con rất thanh cao, sẽ không vì năm đấu gạo mà khom lưng. Loài người như mẹ mới là phàm phu tục tử.” Mèo tai cụp ngẩng cái đầu nhỏ bé lên, đôi mắt nheo lại. Sở Tiếu Tiếu:……… Nì má, đúng là thành tinh mà. Sở Tiếu Tiếu đổ thức ăn mèo ra, đút cho mèo tai cụp ăn, sau khi ăn xong, còn chủ động lau bộ lông dơ bẩn cho nó. Cố Trăn được hầu hạ vô cùng thoải mái, đầu nhỏ gật gà gật gù, một lát sau thì ngủ thiếp đi. Sở Tiếu Tiếu ôm nó, khóe miệng chậm rãi cong lên. “Vật nhỏ, đấu với mẹ, con vẫn còn mềm lòng quá.” Sở Tiếu Tiếu đặt vật nhỏ vào ổ mèo màu hồng phấn, trông rất nữ tính. Mèo tai cụp ngủ rất sâu, Sở Tiếu Tiếu nhẹ nhàng vuốt lông cho nó, cơ thể mèo con mềm mại ấm áp, nếu buổi tối ôm ngủ thì, hắc hắc hắc. Mẹ ơi, không thể nghĩ nữa, nếu còn tưởng tượng tiếp sẽ không khống chế được máu sói mất. “Meo meo meo” “Meo meo ~~~” Phía sau có hai con mèo con chạy tới, vây quanh Sở Tiếu Tiếu, nhóc chân ngắn chui vào lòng cô. Sở Tiếu Tiếu cảm thấy trên mu bàn tay hơi ướt, ấm áp. “Ha ha ha ha ha ha, ngứa quá.” “Bảo bối, con đang mời mẹ sủng hạnh đấy à?” Sở Tiếu Tiếu cầm cái chân ngắn của nó lên hôn hôn, cười ha ha nói: “Yên tâm đi, con là chính cung, không tiểu yêu tinh nào có thể vượt qua được địa vị của con đâu.” Ừm, không tính sủng phi. Truyện chỉ đăng tại wattpad @ Kyoonglee và strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi Cẩm Hi. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện. Còn bé mèo tam thể béo ú, có gì ăn nấy, tranh sủng là cái gì cơ, nó không tồn tại, sống rất Phật hệ. Hàng ngày Sở Tiếu Tiếu chỉ ở nhà chơi với mèo, còn lúc không có việc gì sẽ ra ngoài mua sắm, ăn uống, cuộc sống rất là sung túc. Còn về nam chính, cha mẹ cặn bã đã bị cô vứt ra sau đầu từ lâu rồi. Cô cũng không phải nguyên chủ, sao phải để ý chứ. Sở Tiếu Tiếu cứ sống như vậy, thỉnh thoảng sẽ dạo diễn đàn, xem phim. Hằng ngày thì đi hóng drama, cái gì mà 818, cô thích nhất là xem chính thất với tiểu tam xé nhau. Cô chính là một người tầm thường như vậy đấy, cứ thích xem mấy chuyện cẩu huyết này. Nhưng mỗi lần bé mèo tai cụp đi theo cô xem cái loại phim xé nhau này, đều sẽ trợn mắt há hốc mồm. Cố Trăn: Phụ, phụ nữ đều khủng bố như vậy sao! Ôi, mẹ ơi, người phụ nữ kia hạ độc, đứa con của nữ chính sắp xong đời rồi. Trên màn hình, dưới thân nữ chính có máu chảy ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, kêu gào như đứt từng khúc ruột, “Con tôi ——” Con ơi……… Con…… A……… Ban đêm ngủ, Cố Trăn mơ thấy một người phụ nữ đang khóc lóc với nó đòi con. Nó thì lấy đâu ra con chứ, nó chỉ là một con mèo, bị tách biệt khỏi giống loài và bạn bè. Sau đó, Cố Trăn bị doạ tỉnh..