Cô Tinh Vọng Nguyệt
Chương 63 : Chung Nam
Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Ánh mặt trời chiếu rọi đỉnh núi, ôn tuyền trong vắt dâng lên nhiệt khí.
Trong ôn tuyền thoáng ẩn hiện bóng người không mặc y phục, trên bờ có một bạch bào, bên cạnh có một lọn tóc dài đen óng bị cắt đoạn, sợi tóc rơi rụng trên tảng đá.
Nam nhân trong ôn tuyền từ màn sương khói hiện ra bờ lưng trần không được trơn nhẵn cho lắm, trên lưng có một ít vết thương, dung mạo lại đẹp đến kinh nhân, giữa vô hạn hơi nước, ánh mặt trời chiếu rọi thân thể hắn, xinh đẹp như không thiếu sự trầm ổn nam tính.
“Vì cái gì tóc đang đẹp như vậy lại muốn cắt!!!” Một thanh âm kêu thảm thiết ở trên bờ.
Nam nhân cười, xoay người lên bờ, người trên bờ ngược lại không phát hiện hắn bước đến, chỉ là thương tiếc quỳ trên mặt đất, nhặt lên những sợi tóc đen phân tán.
“Tóc dài tự nhiên muốn cắt thôi.” Thanh âm nam nhân thật thấp vang lên, có chút ôn hoà hiền hậu.
Nàng quay đầu, nhìn thấy hắn trần truồng lõa thể lại càng kêu sợ hãi, ngay sau đó đem hắn đẩy ngược vào trong nước. Nam nhân bất ngờ bị đẩy, tự nhiên liền rơi vào trong nước. Nàng rút lui vài bước, lại phát hiện chính mình luống cuống tay chân không kiểm soát được mà gây chuyện rồi, nàng vội tiến lên, cả kinh nói: “Nguyệt!! A Nguyệt, ngươi không sao chứ?”
Muốn khóc …. Vì cái gì không mặc quần áo, khiến huyết mạch nàng chạy như điên biết không …
Không có động tĩnh gì.
“Nguyệt!!” Nàng bước đến gần ôn tuyền một chút.
Trong nước đột nhiên duỗi ra một cánh tay, đem nàng kéo vào trong nước. Nàng sợ nước a, liền kêu lên một trận sợ hãi, không còn chút hình tượng nào của vu nữ tao nhã ngàn năm trước.
Hắn dùng thân thể chặt chẽ nhốt nàng, nhìn nàng một trận loạn động cuối cùng bình ổn trở lại. Hắn bật cười nói: “Tịch Tinh, ta là giao long, không thể chết chìm được. Nước suối nóng như vậy, ngươi không ngại cùng xuống tắm rửa một chút?”
Nàng bị thân thể hắn vây kín không kẽ hở, làm sao dám tiếp tục loạn động? Hắn dùng khí tức ái muội một hơi lại một hơi phả lên cổ nàng, một trận tê dại. Nàng hoảng nói: “Ta không tắm! Ta sợ nước!!!”
“Nước nông như vậy làm sao cho thể dìm chết ngươi?” Hắn cười xấu xa, cố ý buông tay.
Nàng kêu lên sợ hãi, lập tức ôm chặt lấy hắn, lại nhìn thấy ý cười xấu xa nhất thời hiểu được, cáu giận nói: “Ta chân tâm lo lắng, ngươi lại đem ta làm trò đùa!”
Nhiệt độ cơ thể hắn cách lớp vải mỏng manh trên người nàng mà truyền tới, nàng nhìn thấy hắn liền một trận tim đập, nhưng tóc hắn bị cắt ngắn, khiến hắn bây giờ cùng trước kia có chút bất đồng, nàng ai oán nói: “Đáng tiếc tóc đang xinh đẹp như vậy …”
“Ta là nam nhân, Tịch Tinh.” Hắn có chút bất đắc dĩ nói, trộm hôn nàng một cái: “Cắt tóc là một việc rất tự nhiên.”
Nhưng như vậy nàng sẽ không thể thoả mãn đam mê tết tóc a …. Nàng vô hạn thương tiếc. Nhưng nhìn vào mắt hắn thêm vài lần, lại cảm thấy ngạt thở.
“Mau chút lên bờ mặc quần áo tử tế, ta muốn xuống dưới chân núi ngoạn. Ngươi quên mất hôm nay là ngày gì sao?” Nàng không được tự nhiên mà nói.
“Không có quên.” Hắn khẽ tách môi nàng, chẳng hề buông tay: “Hôm nay là ngày ngươi và Tư Không đã ước hẹn, để hắn nghe ngươi thổi địch. Kỳ thật ta không nguyện đả kích ngươi đâu, nhưng Tịch Tinh, ngươi học thứ này quả thật không có thiên phú. Vẫn là học cái khác thì hơn.”
“Đổi cái khác?” Nàng ngây ngốc hỏi, đột nhiên cảm thấy vấn đề này không thể hỏi.
Hắn cười xấu xa, nàng nhìn thấy hắn cúi đầu hướng tới, chính là cảm thấy tươi cười này mang theo điểm tà ác, lại có điểm quen thuộc. Mỗi lần hắn muốn làm chuyện xấu đều trưng ra biểu tình này. Nàng lại luôn luôn ngây ngốc bị yêu nhân này mê hoặc, thực không biết rõ ra sao mới tốt.
“Ta không học, ta muốn lên bờ!” Nàng vội vàng nói.
“Sẽ không làm đau ngươi, Tịch Tinh.” Thanh âm hắn có chút ách, cười nhìn nàng. Nàng lại sững người.
Nàng bị hắn nhẹ nhàng buông vào trong nước, thời điểm nàng nghĩ nước sẽ tràn vào khoang miệng mình, hắn dùng môi chạm môi nàng, thổi cho nàng một ngụm không khí.
Nàng mơ mơ màng màng hôn trả hắn, ngay cả ký ức cũng bắt đầu không rõ ràng.
Nước từ thác chảy vào ôn tuyền, sương khói mạn lạn, ánh mặt trời mang theo hương vị ấm ánh ùa vào, xuyên qua hắc ám, chiếu rọi ngọn núi, uốn lượn vạn trượng.
Xuân phong thổi tới, mang theo ôn nhu cùng vô hạn hạnh phúc. Xa xôi trong núi vang lên tiếng địch trong trẻo, phiêu tán mà tới, rất lâu sau vẫn không tan biến.
HOÀN
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
33 chương
12 chương
253 chương
21 chương
70 chương
101 chương