Cô Tinh Vọng Nguyệt

Chương 14 : Huynh đệ 2

Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt Nàng không có nói, những năm tháng đó, nàng chưa từng nói ra, đây là điều tiếc nuối nhất. Nữ nhân đó có một danh tự như vậy sao sao? Thời điểm ở tại hàn đàm, hắn không có hình người, thế nhưng trong đầu đã suy nghĩ vô số ý niệm, muốn được một lần gọi nàng. Vọng Nguyệt đem tất cả chôn giấu bên trong đồng tử sâu thẳm, sách cổ trong phút chốc được hảo hảo thả lại vào hộp: “Cả Dao Trì cổ quyển cũng đào lên, đệ đến tột cùng là muốn làm gì? Tại nguyệt tế hôm nay chính là sử dụng người sống hiến tế, đệ có hay không ….” “Mượn sức mạnh của Nguyệt thần lực mở ra tạng khí phong ấn?” – Khuynh Lan một lời nói ra liền kinh nhân – ” Nếu như nói ta đã tìm ra phương pháp mở phong ấn, huynh nghĩ sao?” Vu nữ đã chết, theo lý thuyết mà nói, sức mạnh của phong ấn của giảm đi mới phải. “Nếu như đệ muốn là Thủy Tộc, ta liền cấp đệ” – Trong đồng tử Vọng Nguyệt cơ hồ có ẩn nhẫn kềm chế lửa giận. Vẫn là không đủ sao? Ngàn năm trước nữ tử đó tự dưng chết thảm ở dưới tàng cây của hàn đàm, một khắc đó dù đã trải qua bao năm tháng, nhưng vẫn có thể khiến hắn mỗi khi nghĩ tới liền đau thấu tâm can, mà bây giờ sự việc đến tột cùng sao lại trở thành thế này! “Nhị ca, ta biết rõ ngươi đang tức giận. Nhưng là, ta có lý do không thể nói” – ánh mắt Khuynh Lan cũng trầm xuống dưới: “Sự chờ đợi dày vò này, huynh cho rằng chỉ có huynh sao? Người ta yêu trước giờ không phải Bác Nhã.” Vọng Nguyệt trong lòng chấn động. Ánh mắt Khuynh Lan không chút nào tránh né nhìn thẳng hắn. “Vô luận ra sao ta đều sẽ mở ra phong ấn. Nhưng ta sẽ đáp ứng huynh, thứ ta muốn chẳng hề là thần chi tạng khí, phong ấn sau khi mở ra nhất định sẽ đem nó một lần nữa niêm phong cất vào kho” – Khuynh Lan rành mạch từng chữ từng câu – “Cho nên, hãy vì ta mà chọn lựa một nữ tử thích hợp cho điện tế.” Không muốn tạng khí lại muốn mở ra phong ấn? Nhất thời Vọng Nguyệt cũng nghĩ không ra nguyên do trong đó. Nhưng là ánh mắt đó của Khuynh Lan, hắn rất quen thuộc. Đây phải chăng là một loại tưởng niệm? Thời gian quả là đã ăn mòn một phần thương đau trong tim con người, chính mình chẳng phải chăng từng có ánh mắt như vậy? Là vì ai …. Hắn gật đầu, xem như nhận lời. “Nếu như đệ trái với ước định, ta nhất định giết đệ.” Ôn đạm ngôn ngữ, từ trong miệng Vọng Nguyệt, đạm đạm hiện ra. Trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh của thủ đàm nữ tử, nàng chưa từng một lần cảm nhận được cái khoái lạc của kiếp người, đều là bởi vì sao? Không phải đều do khắp cả thiên hạ đều ngấp nghé bảo vật thần chi tạng khí sao? Hiện giờ nàng vì nó mà linh hồn lưu lạc thế cực, không được chết già, hắn chẳng thể làm gì cho nàng, chỉ có thể thay nàng tiếp tục bảo hộ thứ nàng muốn. Có thể làm, cũng chỉ là như thế. Hắn suýt quên mất, hắn cũng là một kẻ mang vết thương trong tim, một vết thương không thể nói ….