Cố tiên sinh và cố phu nhân
Chương 40 : dù sao là không thể nào
Bộ phim 《 yêu thầm 》 quay rất thuận lợi, Cố Khấu biết bản thân cô sau này sẽ không có cơ hội lấy được một bộ phim tốt như vậy nữa cho nên mỗi cảnh diễn đều nghiêm túc xem đó như cảnh diễn cuối cùng của mình.
Đạo diễn Ngô rất hài lòng với cô nhưng cô đã mệt muốn chết rồi, quay xong cảnh khô đến quay cảnh ướt, mệt đến mức quần áo cũng không buồn thay, trực tiếp ngã nhào xuống giường, cho đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức cô.
Thì ra còn chưa đến mười giờ.
Cô nhận điện thoại, “Cố Mang?”
Bên kia lại không phải là giọng của Cố Mang, một giọng nữ trung niên hỏi cô: “Tôi là chủ nhiệm lớp của Cố Mang. Cô là người nhà của thằng bé có phải không?”
Cố Khấu giật mình ngồi thẳng dậy, “Cố Mang có chuyện gì vậy cô?”
Cố Mang cũng không có xảy ra chuyện gì mà là đánh nhau với người khác ở trong trường. Chủ nhiệm lớp thông qua điện thoại mà dùng những lời lẽ cực kỳ giáo khoa khiển trách chuyện em ấy đánh người.
Cố Khấu liên tục xin lỗi, nhưng trong đầu lại không ngừng lo lắng cho Cố Mang.
Cô vội vàng mặc áo khoác rồi xuống lầu gọi xe, lúc ở trong sảnh khách sạn lại đụng phải đạo diễn Ngô và mấy vị biên kịch, bọn họ giống như vừa thảo luận xong kịch bản.
Đạo diễn Ngô thấy cô thì cười ha ha, “Cố Khấu, cô mang lộn vớ rồi.”
Lâm Văn Phi nhìn thấy sắc mặt cô không ổn, “Có chuyện gì vậy? Em muốn đi đâu?”
Cố Khấu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thân thiện, “Không có gì, quản lý tòa nhà nói vòi nước ở nhà em bị hư, em về mở cửa.”
Ngày thường của cô luôn phải va chạm với ít nhiều chuyện này chuyện kia, tương lai mấy năm về sau sẽ càng phức tạp hơn nên cô không muốn liên lụy đến Lâm Văn Phi dính vào chuyện này. Hoảng hốt lừa gạt xin nghỉ ngày mai rồi nhanh chóng chạy mất.
Cố Mang và bạn học bị cậu đánh cùng ngồi trong văn phòng, mỗi người ngồi một góc, cách thật xa, không ai để ý tới ai.
Cô giáo rất nghiêm khắc, đại khái là muốn trách cứ người lớn trong nhà không có trách nhiệm giáo dục nhưng thấy Cố Khấu hổn hển chạy tới, quần áo xộc xệch, khăn quàng cổ kéo lê trên đất cũng không nỡ trách cứ cô —— có lẽ nhìn cô còn giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Cố Khấu ngồi xuống, cô giáo cũng rất khéo léo nói năng uyển chuyển một hồi cũng không vạch trần mọi chuyện, chỉ nói rõ nguyên nhân.
Bạn học kia là bạn cũng phòng với Cố Mang, sau giờ tắt đèn thì mấy đứa con trai thường hay nằm trên giường lướt Weibo. Bạn học đó có người thân làm trong giới giải trí cho nên cũng khá nhạy tin tức trên bảng hot search, dùng lời lẽ khinh miệt nói đến chuyện Cố Khấu và anh chàng biên kịch kia, “Động não suy nghĩ một chút là biết, cái tin này là để tẩy trắng cho cô ta, tên biên kịch kia chỉ là bia đỡ đạn. Chẳng lẽ tên đó có thể cung cấp tài nguyên hạng xịn tới như vậy cho cô ta hay sao?”
Nam sinh này là người mới chuyển trường, cũng không biết Cố Khấu là chị của Cố Mang.
Các bạn cùng phòng khác đều ra dấu cho cậu ta, “Này, đừng nói nữa.”
Cậu ta không biết chuyện bên trong, “Làm gì? Tụi bây đúng là dễ bị lừa, cô ả đúng là bị người ta bao nuôi. Bằng không dựa vào cái gì có thể đi đến ngày hôm nay? Còn không phải dựa vào việc nằm ngửa à.”
Vài giây sau có người gõ vài thanh giường trong lúc cậu đang chơi điện thoại, “Cố Mang? Muốn làm gì?”
Cố Mang đấm thẳng một cú.
Cậu bạn cũng phòng đó nói những lời này không phải là tin đồn vô căn cứ, cho nên không cảm thấy mình sai, hơn nữa mười bảy bẻ gãy sừng trâu, hai người hăng máu cứ thế lao vào đánh nhau.
Cố Mang vóc dáng cao, sức lại lớn, trực tiếp đánh người ta chảy cả máu mũi, hai người bạn cũng phòng còn lại kéo mãi không ra, cho đến khi sự việc kinh động đến quản lý ký túc xá.
Cố Khấu nghe xong, cúi đầu im lặng một hồi, nói: “Cô giáo, thật ngại quá đã làm phiền cô rồi… Tiền thuốc men của bạn học đó tôi sẽ cho trả, đêm nay để tôi dẫn Cố Mang về nhà trước đã.”
Cố Mang vẫn luôn im lặng. Cố Khấu cũng không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ dự tính ngày mai dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra, cứ im lặng dẫn em trai xuống lầu.
Cô sợ rằng về nhà chỉ có hai người thì bầu không khí càng thêm xấu hổ, đi đến cửa ra vào dưới lầu, đành căng não nói dối: “Em đừng tức giận, chị không có yêu đương gì cả, người đó là đàn anh năm cấp ba của chị. Còn có một chuyện nữa… dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Cố Mang nín thinh đi xuống cầu thang với cô, đột nhiên đứng lại nói, “Nói hươu nói vượn. Trước đây có lần đi ăn cơm, chị mới ăn được một nữa đã vội vàng bỏ trốn, còn có một lần cho em leo cây ở siêu thị. Em đều nhớ rõ.”
Cố Khấu cứng họng, chỉ có thể há miệng thở dốc, lời còn chưa kịp nói ra.
Cô nhớ có một lần Cố Chính Tắc nặng tay, để lại trên cổ cô chi chít dấu hôn, cô vô tình cúi đầu để Cố Mang thấy được, cậu cũng không nói gì.
Cô cho rằng Cố Mang cái gì cũng không hiểu, nhưng thật ra cậu chỉ muốn tin tưởng chị gái của mình cho đến khi lớp giấy bọc đó bị người khác chọc thủng.
Cố Mang từ tốn nói, “Chán ghét muốn chết.”
Cậu chán ghét người đã làm giao dịch tình tiền với Cố Khấu, cậu chán ghét người đã chụp lén cô, chán ghét người đã chỉ trỏ cô, càng chán ghét Cố Khấu cái gì cũng chịu thua thiệt vì cậu, chán ghét nhất chính là bản thân mình biết rõ chị đã phải vất vả như thế nào nhưng chỉ có thể đem lại phiền phức cho chị.
Cố Khấu biết vành mắt mình đã đỏ lên.
Cố Mang bực bội đá viên sỏi ven hồ, “Chị đi về đi, ngày mai em còn phải đi học.”
Cô giáo nói Cố Mang không có bị ai đánh gì nên nhìn qua cũng còn ổn.
Cố Khấu đành phải nói, “Cuối tuần này theo chị đi bệnh viện, không được trốn.”
Cố Mang đã xách ba lô đi mất.
Cô chần chừ mãi mới gọi xe về nhà.
Căn nhà cũ trước đây đã bán đi, sau đó Cố Chính Tắc đưa cho cô hai căn nhà, một căn ở CBD, một căn ở Tây Giao nhưng cô chưa từng đến ở, vẫn luôn ở trong căn nhà thuê của mình.
Cô ngồi thẫn thờ trong phòng khách tối om một hồi mới đi đánh răng rửa mặt, vừa cởi áo khoác ra đã rùng mình, lúc này mới nhớ ra mình còn mặc nguyên bộ phục trang ướt đẫm.
Cô sợ mình bệnh sẽ làm hỏng việc nên vội đi tìm thuốc trị cảm uống cho hết.
Cô nhớ trước đây mình từng diễn một cảnh như vậy, ngày đó Cố Mang có ở nhà, cô vừa mới lấy viên thuốc ra đã bị cậu cướp mất, “Thuốc đã hết hạn rồi! Chị đừng uống, hơi chị dài lắm mà, còn không phải bơi được một cái vịnh hay sao?”
Cô lười phải thay quần áo đành năn nỉ ỉ ôi cậu đi mua thuốc giùm. Cố Mang đành phải xuống lầu mua thuốc cho chị.
Lúc đó cách thời gian xảy ra chuyện không lâu, buổi tối cô lại gặp ác mộng, ở trong mơ nhỏ giọng gọi, “Mẹ ơi.”
Cố Mang đánh thức cô dậy, chậm rãi nói: “Chị bao nhiêu tuổi rồi mà gọi kêu mẹ.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
30 chương
100 chương
11 chương
62 chương
20 chương
91 chương
36 chương