Cố tiên sinh và cố phu nhân
Chương 3 : đừng cắn
Cố Khấu cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, mặc nhiên cùng Cố Chính Tắc tranh luận: “Làm sao vậy, anh mua không nổi?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Khấu đã cảm thấy không ổn, quả nhiên Cố Chính Tắc đang hung tợn cúi đầu trừng mắt với cô, có lẽ là cảm thấy hành động này cũng không khác gì ngu ngốc nên đành cau mày đi gọi điện thoại nhờ người đưa thuốc giải rượu tới.
Chờ anh trở về phòng ngủ, Cố Khấu đã hơi nhập nhèm, bị anh áp đảo ở trên giường lột sạch áo tắm dài cũng chỉ ngoan ngoãn kêu một tiếng “Cố tiên sinh”, còn phối hợp với động tác của anh, ngoan ngoãn mà gập lên đôi chân thon gầy, thuận tiện cho anh cởi ra quần lót của mình, cũng không cần anh phải mở miệng đã chủ động áp eo nhỏ trần trụi cọ cọ bụng thon của anh.
Cố Chính Tắc dùng sức đem Cố Khấu đè lại, nhìn kỹ mặt của cô. Trên mặt Cố Khấu nhìn không ra biểu hiện gì là say rượu, chỉ là nhìn chăm chú vào thẳng đôi mắt anh, một lát sau, cô thấy anh không có động tác gì, đột nhiên nghiêm túc mà nói: “Cố tiên sinh rốt cuộc muốn hay không? Nếu không cần em lập tức đi ngay.”
Cặp mắt Cố Khấu long lanh giống hệt nai con, cho dù là giận dỗi vẫn luôn rất mềm mại, trời sinh không dọa được người, kỳ thật là một cô gái nhỏ rất đáng yêu
Anh không biết vì cái gì, đột nhiên thật không muốn nhìn vào đôi mắt của cô, đem cô lật qua thành vừa quỳ gối vừa nằm bò nửa thân trước, cũng lười làm lại màn dạo đầu, từ đầu giường lấy ra dịch bôi trơn bôi lên nơi riêng tư giữa hai chân Cố Khấu.
Dịch bôi trơn là lành lạnh, thoa rất nhiều, cảm giác chạy dọc theo làn da xuống bắp đùi. Cố Khấu đem mặt chôn ở trong chăn, hàm răng lén lút nghiến chặt vào nhau. Cố Chính Tắc đem cô túm ra, từ phía sau cắn lấy vành tai, một tay tách ra hai bánh bao thịt che lối đi phía dưới, lại lung tung thoa một ít dịch bôi trơn lên, lần này cô không chịu được cảm giác lạnh làm da dưới bắp đùi cũng hơi co rụt lại, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ: “Ô…”
Cố Chính Tắc đỡ cây gậy đang giương cung bạt kiếm của chính mình ở giữa hai chân, men theo tác dụng của dịch bôi trơn, chậm rãi đẩy ra hai cánh môi, cắm vào lối đi nhỏ hẹp ở giữa. Mới vừa nhét vào một cái đầu, Cố Khấu trở tay lung tung đẩy đẩy bụng anh, lại không dám than đau, nói năng lộn xộn mà nhỏ giọng xin tha: “Cố tiên sinh, em sai rồi…”
Cô nói chuyện giọng như muốn khóc, lại không biết Cố Chính Tắc bị trêu chọc đến dưới thân như có một ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội, ngay lúc cô có ý muốn nhẹ nhàng thoát ra, anh cắn răng vỗ lên mông nhỏ một cái tát, càng mãnh liệt thọc vào rút ra, bàn tay to kéo hai cánh mông thịt, khiến huyệt nhỏ nơi hai người kết hợp càng bị mở rộng ra thêm, ngay cửa sau cũng đều bị kéo lộ ra một cửa động tinh tế, giống như cái miệng nhỏ đang hô hấp mà hít vào thở ra.
Trong phòng khách sạn an tĩnh phát ra tiếng động, tất cả đều là tiếng cơ thể va chạm theo tiết tấu, cùng với tiếng nước dính nhớp. Cố Khấu quỳ hai chân, thân trên áp vào chăn bông trên giường lớn, phía sau bị anh cắm vào chỉ có thể mở miệng nhỏ ra hô hấp, như cá vớt lên khỏi mặt nước, mơ hồ rên rỉ.
Cố Chính Tắc cúi người xuống cắn vào phía sau cổ, nghe thấy cô miệng nói không rõ ràng mà vội xin tha: “Đừng, đừng cắn… Ngày mai bọn họ sẽ thấy… Cố tiên sinh, uhm… Quá, quá sâu rồi… Ô…”
Cố Chính Tắc ngừng một chút, ngược lại lại dùng sức lột da xé thịt mà cắn, Cố Khấu vốn chỉ là hơi thở hổn hển chợt sau cổ truyền đến cơn đau muốn thấu tim, hốc mắt lập tức đau xót rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống, theo bản năng lẩm bẩm: “Anh là chó à?”, đương nhiên lời này cô không để anh nghe thấy.
Cố Chính Tắc thật ra là đang xả giận, từ phía sau đem cô bế lên, để lưng cô dán trước ngực mình, một bàn tay vuốt ve bụng nhỏ phía dưới, hơi ấn nhẹ lên da thịt thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hình dạng thô dài, chính là cây gậy thịt đang xỏ xuyên qua cơ thể mềm mại phía trước.
Anh giống như đang dạy trẻ con, xoa nắn hình dạng mơ hồ nổi lên trên bụng cô rồi khàn giọng hỏi cô: “ Đây là cái gì?”
Bên trong là gậy thịt chèn ép vách tường mẫn cảm, bên ngoài là bàn tay to thô ráp bắt giữ, trong ngoài kết hợp khiến Cố Khấu bủn rủn hóa thành sóng lớn, nỗi niềm không thể diễn tả như giọt mưa tung tăn lan ra khắp cơ thể cô.
Cố Khấu thấy chính mình như đặt trong biển lửa, thở hổn hển không nói nên lời, Cố Chính Tắc lại hung hăng đâm lên, cô đột nhiên không kịp chuẩn bị, “Ô” một tiếng đang tính quăng mũ cởi giáp.
Cố Chính Tắc lại nhân lúc cô ở đỉnh sóng trào rút ra hơn phân nửa, xem gương mặt vì bị dày vò mà ửng hồng của cô, xoắn mông nhỏ hướng phía dưới người anh mà thấu lên, hiển nhiên là ăn tủy biết vị.
Anh thấp giọng ở bên tai cô dụ dỗ: “Thoải mái? Còn muốn?”
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
14 chương
48 chương
396 chương
81 chương
81 chương