Cố tiên sinh và cố phu nhân
Chương 17 : em phun một ít nước không được hay sao?
Ánh sáng trong thang máy rất rõ, cô gái trong kính giống như trẻ con bị anh ôm lấy, hai chân để ở trước ngực làm lộ ra nơi bí mật ở giữa, những nếp uốn mềm mại bao chặt lấy ngón tay của người đàn ông, mà ngón tay đó lại đang chậm rãi thọc vào rút ra, kéo ra càng nhiều dịch tiết, chất lỏng trong suốt chảy về hướng cửa sau, làm toàn bộ khe mông ướt đến rối tinh rối mù.
Cố Chính Tắc dùng tay lau đi một vệt nước trơn trượt rồi đưa đến bên miệng của Cố Khấu, để cô mở miệng mút ngón tay vào. Ngón tay anh càn quấy trong miệng cô, giống như muốn đưa sâu đến tận cùng, “Mút vào.”
Chất lỏng có vị hơi tanh, tóm lại là mùi vị rất quỷ dị, Cố Khấu vô cùng khó chịu “Uhm uhm” kháng cự, “Em không muốn …” Anh càng cố tình đưa sâu hơn, nói lời mờ ám, “Cố Khấu là cô gái nhiều nước, đúng không?”
Nước mắt từ khóe mi cô lăn dài xuống, mơ hồ thừa nhận lời anh nói, “Em, em chính là nhiều nước … Uhm uhm…”
Ngón tay thô ráp đè ép lên âm đế bên ngoài huyệt thịt, khoái cảm tê dại từng đợt đánh úp, cô nhìn thấy chính mình trong kính đang chầm chậm run rẩy, gương mặt đỏ ửng phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, “A~ ...a~... Em, em không muốn nhìn …”
Cố Chính Tắc hướng dẫn từng bước cắm vào hai ngón tay, một bên chịu đựng dục vọng nóng bỏng dưới thân, một bên cảm thụ sự cắn nuốt trong lối đi nhỏ hẹp của người con gái đang cao trào, “Nhưng tôi muốn nhìn.”
Cố Khấu che lại đôi mắt, bị cảnh tượng kích thích trong gương làm cho cảm thấy mà thẹn không ngừng rớt nước mắt, thân dưới lại không khắc chế được dư vị cao trào, cả người hơi hơi run rẩy khụt khịt, “Anh, anh đừng nhìn mà … Anh chỉ cần cắm vào là được…”
“Cắm vào nơi chỗ nào?”
Cố Khấu mở to mắt, cố sức nghiêng mặt tới lại gần tai anh, hôn vành tai của anh, vụng về vươn đầu lưỡi nhỏ liếm láp lỗ tai mẫn cảm của người đàn ông, một mặt mang theo tiếng khóc nức nở: “Cắm vào… Cầu xin Cố tiên sinh, cắm vào hang động nhỏ của Cố Khấu … Cố tiên sinh, cắm vào em… Uhm…”
Tiếng cầu xin của cô vừa kiều mị vừa trúc trắc, làm cho Cố Chính Tắc dù có giận đến cực điểm cũng không thể nhịn được, đem đẩy cô áp lên tấm kính.
Cố Khấu thuận theo đó ôm lấy cổ anh, nhìn anh cởi bỏ khóa kéo, thoát ra dương vật màu hồng tím.
Cây đồ vật kia vừa to vừa nóng, thô lỗ đánh vào trên bắp đùi cô.
Cố Khấu nghĩ đến vật cương cứng như vậy sẽ phải xỏ xuyên qua người mình thì hơi rùng mình, “Anh, anh chậm một chút…”
Cố Chính Tắc cắn răng, chịu không được việc cô giống như một con thỏ nhỏ khiêu khích bản lĩnh đàn ông của mình, lại không muốn làm đau cô nên đành phải cố kiềm nén bản thân chậm rãi đưa vào.
Nhưng anh không nghĩ đến việc bên dưới của Cố Khấu lại siết chặt như vậy, một tiếng “A” suýt nữa đã thét chói tai, nắm tay đặt trên vai anh nhưng không dám đánh, chỉ dám đẩy nhẹ nhàng, “Cố, Cố tiên sinh, anh, anh chậm một chút, chậm một chút! Em chịu không nổi, đau… Uhm…”
Anh còn không dám cử động, Cố Khấu đã đau đến mức nước mắt đầy mặt, Cố Chính Tắc chôn ở bên trong, nhẫn nhịn đến mồ hôi đầy người.
Vóc dáng của Cố Khấu mấy năm nay thay đổi không ít nhưng bản tính một chút cũng không thay đổi. Trước mặt người khác thì ra vẻ thành thục chăm sóc, vừa lên giường một cái thì đau rớt nước mắt.
Cố Chính Tắc bị cái miệng nhỏ kẹp cho da đầu tê dại, cắn vành tai cô, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Đồ vô dụng, sao em lớn lên lại nhỏ như vậy, có phải dậy thì không thành công không?”
Cố Khấu thút tha thút thít, không dám tranh luận, nói không lựa lời: “Em, là em vô dụng… Anh, anh nhỏ lại một chút không được sao?”
…Đúng là chưa từng gặp qua cô gái nào như cô!
Cố Chính Tắc quạu quọ, xụ mặt vỗ một cái vào mông của cô, “Nói bậy gì đó!”
Anh đánh vừa tàn nhẫn lại rất chuẩn xác, Cố Khấu run run, lại tới, “Uhm… A~ a…”
Miệng nhỏ bên dưới của cô căng hết cỡ vẫn không ngậm hết được dương vật thô to của anh, bên trong nhét vào một nửa đã tràn đầy, thịt mềm co rút lại, cái miệng nhỏ giống như đang cắn mút.
Cố Chính Tắc bị kẹp cho suýt chút nữa nộp vũ khí đầu hàng, nhéo mông cô cảnh cáo: “Đừng có làm bậy!”
Cố Khấu cắn môi, “Em, uhm… Em không có…”
Cố Chính Tắc hung hăng đâm vào từng cái thật sâu. Cố Khấu năm lần bảy lượt cao trào, đã có chút choáng váng, cảm thấy như muốn ngã xuống, nắm chặt cổ anh, hai chân vòng quanh eo anh bị va chạm lắc lư, “Anh, anh nhẹ chút… Em, em sắp ngã xuống… Uhm… uhm a…”
Cố Chính Tắc nổi lên hứng thú, không hề thương tiếc gì cô, nâng đùi cô lên, nhắm ngay vị trí đang rối tinh rối mù mà hung ác đâm vào rút ra, trong lúc đong đưa còn kéo ra chất lỏng ấm nóng, phát ra tiếng “bạch bạch”
Cố Khấu mê loạn rên rỉ, hàm hàm hồ hồ nói chuyện, không biết rốt cuộc là muốn anh nhanh hơn hay là muốn anh chậm lại, “Cố, Cố tiên sinh! Quá nhanh, Ưm… Anh nhanh lên…”
————
Cố tổng:……
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
30 chương
100 chương
11 chương
62 chương
20 chương
91 chương
36 chương