Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia
Chương 20
Điều thứ mười của《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》
Bí kíp không hợp dùng cho con nhỏ được sinh ra với dị tộc, nếu cần, xin hãy gửi đến ban biên tập của bí kíp. Toàn thể nhân viên của《 Đồng hành cùng các Rồng 》xin cảm ơn sự ủng hộ và chú ý của bạn đọc cho đến nay.Nicolas gặp phải một vấn đề lớn.
“Yêu sớm là không tốt!” Chàng thầm nghĩ: “Mình không thể dung túng cho việc này được.”
Chàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hai người đang ngồi đối diện: Lucy đã học xong ma thuật nổi đàng ngồi trong lòng vương tử vương quốc Hạt Dẻ, mà vương tử Edward cũng rất thân thuộc đút hoa quả cắt sẵn cho nhóc ăn.
“Cái đó …” Nicolas đau đầu: phải mở lời như nào mới được đây?
“Có chuyện gì sao?” Vương tử ngừng tay, tao nhã gật đầu tỏ ý với Rồng Đỏ.
Niolas rất tức giận: “Không, không có gì …”
Vương tử Edward lễ phép cười, không hề hỏi tới.
Từ cái đêm Lucy vác vương tử về nhà đến nay, cảnh tưởng như này đã xảy ra rất nhiều lần.
Mỗi con Rồng đều có quyền lựa chọn bạn đời cho riêng mình — quyền lợi này cần được tôn trọng.
“Nhưng Lucy vẫn còn nhỏ quá!”
Đến đêm, sau khi ấy ấy xong, Nicolas lại oán giận với Arthur: “Lucy căn bản là không hiểu rõ điều này nghĩa là gì.”
Arthur im lặng nghe chàng nói xong, cuối cùng đề nghị: “Nếu em lo như vậy, ngày mai mình đi hỏi thử Lucy đi — rằng con có thật sự muốn đối phương trở thành bạn đời không, chỉ cần hỏi một câu như thế là đủ rồi.”
“Kho báu và Edward, con chọn ai?”
Rồng con bị hỏi mờ mịt: “Không được chọn cả ạ?”
“Không được.” Nicolas lắc đầu: “Kho báu và vương tử chỉ được chọn một thôi.”
“Vì sao ạ?” Rồng con bất mãn.
Bởi vì Rồng chỉ có thể tình nguyện chia sẻ kho báu cho bạn đời và con của mình — đây đã trở thành tiêu chuẩn kiểm tra tình cảm với bạn đời tương lại của loài Rồng.
Nicolas thay cách hỏi khác: “Lucy rất thích đá quý phải không?”
Lucy nhanh chóng gật đầu: “Vâng!”
Nicolas mỉm cười: “Vậy, nếu Edward lấy hết đá quý của con đi thì sao?”
Lucy chớp chớp mắt: “Vậy bảo anh ấy cho cái mới thôi.”
“… Nếu cậu ta không cho thì sao?”
“Vậy thì đến nhà anh ấy lấy.” Rồng con còn giải thích: “Ở đó có nhiều lắm.”
“…”
Nicolas buồn bực ăn ít một quả táo đi so với mọi ngày.
Mà ở chỗ khác của tòa thành, Arthur đang hỏi vương tử của vương quốc Hạt Dẻ.
“Cậu đã nghĩ kĩ chuyện sống chung với Lucy chưa?”
Vương tử cười: “Ta cho là biểu hiện của ta đã rất rõ ràng rồi.”
“Nhưng mà, thân là vương tử, cậu không lo cho vương quốc của mình sao?”
“Thần Ánh Sáng sẽ không bỏ quên vương quốc Hạt Dẻ.”
“…” Arthur hỏi tiếp: “Lucy giờ vẫn còn nhỏ. Cậu dám chắc rằng khi nhóc ấy lớn rồi sẽ không thích ai nữa sao?”
“Thần Ánh Sáng cũng sẽ không bỏ quên ta.”
“Sinh mệnh của con người đối với chúng tôi mà nói, là quá ngắn ngủi …” Arthur vừa nói ra hiện thực tàn khốc này, vừa quan sát nét mặt của đối phương.
Vương tử Edward lại như sớm tính đến chuyện này, nhanh chóng tiếp lời: “Ta từng nghe Đại tế ti nói, Rồng có cách kéo dài sinh mệnh của bạn đời khác tộc.”
“Đúng vậy.” Arthur nhíu mi: “Nhưng phải là sau khi Rồng trưởng thành.”
“Ta có thể đợi đến lúc em ấy trưởng thành.”
“Nhưng mà, phải một trăm năm nữa Lucy mới trưởng thành.”
“… Rồi sẽ có cách thôi.”
Khi màn đêm buông xuống, vương tử Edward gõ cửa phòng Rồng con.
“Edward?” Lucy mơ màng dụi dụi mắt.
“Ừm, là ta đây.” Vương tử đứng ở cửa, không bước vào.
“Có chuyện gì sao?”
Vương tử lắc đầu. Chàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng mềm mại của Lucy, rồi hỏi nhóc: “Em sẽ mãi nhớ đến ta chứ?”
“Hả?” Rồng con khó hiểu nhìn chàng.
“Nếu, ta nói nếu như, chúng ta phải xa nhau rất lâu, em có còn nhớ đến ta nữa không?”
Rồng con cẩn thận ngẫm nghĩ: “Anh sẽ bị nhốt lại sao? Không sao, em sẽ lại cứu anh ra.”
“Thật ư?”
“Thật!”
Edward cúi người, hôn lên trán nhóc: “Nếu vậy, ta sẽ chờ em đến.”
Đến hừng đông, vương tử vương quốc Hạt Dẻ rời khỏi tòa thành của Rồng Đỏ, từ đó trở đi không còn ai nhắc đến tên chàng nữa.
Mà ngay ngày vương tử rời đi, cả vương quốc Hạt Dẻ bỗng chìm vào giấc ngủ say: chim đậu trên cây không bay đi nữa, ngọn lửa trong bếp lò cũng im lặng, mọi thứ đều chìm vào giấc ngủ dài. Bụi gai khổng lồ rậm rạp chắn kín lối vào vương quốc, như một con Rồng to lớn nằm yên, bảo vệ vương quốc đang say giấc.
Lịch sử của vương quốc dần mất đi sự chân thực như lúc đầu trong lời ca ngợi của người hát rong, sau trăm năm, chỉ còn lại truyền thuyết về một người đẹp đang ngủ.
Sau trăm năm, một thanh niên mặc áo giáp đen chém đứt bụi gai, đẩy cánh cửa nặng nề ra, đi vào cung điện giờ đã quá mộc mạc, đi vào phòng ngủ đã quá quen thuộc — ở nơi đó, có một người đã chờ trăm năm.
Thanh niên trẻ tuổi đi đến, ngồi bên giường, cúi đầu, dùng nụ hôn phá bỏ ma thuật ngủ say.
Chim bắt đầu hót, ngọn lửa lại bập bùng nơi gác bếp, ngươi trên đường cũng ngổi dậy, mỉm cười với nhau.
Mà ở trong phòng ngủ im lặng, một giọng nói mơ màng hỏi: “Lucy?”
Thanh niên trẻ tuổi mỉm cười, lộ ra hàng răng trắng sáng đều đặn: “Bằng lòng chia sẻ kho báu và tuổi thọ với em không — vương tử của em?”
- END-Bức thư từ cửa hàng thiết bị ma thuật của Talia.Gửi Arthur và Nicolas:
Về chuyện Lucy lạc đường, thành thật xin lỗi. Cái câu chuyện về sao băng sẽ biến thành vàng của Christine hiển nhiên là nói dối nhóc ấy, hai cậu cũng biết đấy, trận mưa sao băng đợt trước nhìn từ chỗ chúng tôi, quả thật trông rất giống là tất cả sao băng đều rơi xuống vương quốc Hạt Dẻ.
Bạn của các cậu — Talia.
Nicolas: Talia cũng không bảo vì sao mấy cô không đi tìm nhóc ấy sao?
Arthur: Ta nghĩ, chắc là mấy cô ấy cũng biết Lucy ở vương quốc Hạt Dẻ rồi, dù sao thiết bị ma thuật của mấy cô cũng rất tốt.
Nicolas: Em không hiểu lắm. Vì sao mấy cô ấy lại không đi đón Lucy về?
Arthur: … Em vẫn không nên hiểu suy nghĩ của con buôn là tốt nhất.
2. 《 Đồng hành cùng các Rồng 》 và vấn đề công thụ.
Edward: 《 Đồng hành cùng các Rồng ( Bản tiếng con người) 》 khá là thú vị đó.
Lucy: Hửm? Về gì vậy?
Edward: Dựa trên thống kê số liệu trên đây, một phần năm loài Rồng khi hưng phấn quá độ sẽ quên sử dụng ma thuật nổi.
Lucy: Vậy nên?
Edward: Vậy nên trừ khi em muốn đè chết anh, nếu không vấn đề trên dưới anh nghĩ ta cần phải thảo luận thêm.
Lucy: …
3. Vương tử và giường.
Edward: Em chắc chắn là muốn anh ngủ trên cái giường như thế này?
Lucy ( tự hào): Đây là em phải mất cả ngày để trải ra đó, rất thoải mái.
Edward ( lạnh lùng nhìn cái giường đầy châu báu ): Em chắc chứ?
Lucy: Đương nhiên!
Edward: Thần Ánh Sáng … Còn tồn tại không vậy?
4. Cái giá của ma thuật.
Nicolas: Arthur, em vẫn không hiểu …
Arthur: Gì vậy?
Nicolas: Vì sao hồi trước anh lại đồng ý sử dụng ma thuật ngủ phạm vi lớn như thế vói Edward?
Arthur: Ta cảm động trước tình yêu và quyết tâm của cậu ta.
Nicolas (= =): Arthur … Chuyện cười này không vui đâu.
Arthur: Là thật mà — quyền khai thác mỏ vàng 100 năm làm ta rất cảm động.
5. Sự hoang mang của quốc vương già.
Quốc vương già: Thần Ánh Sáng ơi, vì sao con ta vừa tỉnh dậy đã muốn kết hôn cùng một con Rồng vậy?
Truyện khác cùng thể loại
265 chương
27 chương
191 chương
38 chương