Chương 67 Tôi vừa nghe có cửa, lập tức tránh thoát tay của chị Tuyền, ngồi xổm dưới đất bước nhỏ chui qua đó, lại không ngờ rằng phía sau long châu không hề nhỏ, chẳng qua không tốt lắm, cũng chính vì mấy người chúng tôi vóc dáng đều khá to, hơi béo chút sẽ bị long châu chặn ở giữa. Sau khi tôi chui vào trong, liền thấy Đao Phong giơ tay trái khẽ gõ lên cửa sắt, sau đó như xác định điều gì, dùng ngón tay đo đạc vị trí xong, tiếp theo nắm chặt đấm tay hung hăng nện lên góc trái cửa sắt, lập tức nghe được một tiếng “bang” , tấm sắt bị đập cong vào trong một góc, từ khe hở lộ ra đến xem, bên trong nhất định là một loại thông đạo ngầm. Tôi và chú tấm tắc thán phục thành tiếng, Đao Phong lại không chút biểu cảm, tiếp tục dùng ngón tay đo đạc, sau đó lần lượt gõ xuống từng chỗ yếu của tấm sắt, mãi đến khi cả tấm sắt bị cậu ấy dễ dàng nạy lên. Chú vội ho một tiếng, quay đầu muốn đi gọi chị Tuyền và Hạng Văn bên ngoài, sau đó mang theo đèn pin mắt sói dẫn đầu tiến vào phía sau cửa sắt. Đao Phong liếc nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng vẫn còn chút tức giận, nhưng cậu ấy không để ý tới tôi nữa, chỉ đi theo sau chú chậm rãi thẳng người lên. Tôi sờ mũi, thấy chị Tuyền ngồi xổm bên cạnh túm Hạng Văn như con chó chết kéo vào, liền qua đó giúp chị một tay. Hạng Văn bị chúng tôi hành hạ đã muốn thất hồn lạc phách, dứt khoát khàn giọng nói: “Đều đã đến nước này rồi, các người có cần thiết phải trói tôi vậy nữa không, thả tôi đi, tôi bảo đảm không chạy.” Tôi hừ hừ hai tiếng, đi tới bên cạnh vỗ khuôn mặt trắng của hắn, nói: “Ngươi có thể bảo đảm không chạy, không thể bảo đảm không hạ độc thủ, nghĩ bọn ta ngốc à.” Nói rồi, tôi xốc Hạng Văn từ dưới đất lên, đi theo chị Tuyền tiến vào không gian sau cửa sắt. Mặt sau cửa sắt này là một thông đạo sâu không thấy đáy, bốn phía vách tường làm bằng gỗ giống đầu rồng, hơn nữa ngoằn ngoèo uốn lượn không hề hợp quy tắc. Chú dùng đèn pin gõ vách tường bên cạnh một cái, quay đầu nói: “Vừa nãy là đầu rồng, ở đây e rằng là thân rồng, chúng ta đây là chui vào bụng rồng đó . . . . Cũng không biết con rồng này dài bao nhiêu.” Tôi nghiêng đầu nhìn vách tường dày nặng và mặt trên mơ hồ gỉ sắt, nói: “Mặt bên này là rồng, vậy ba mặt khác là hổ ba ba và chim?” Chị Tuyền cười búng trán tôi, nói: “Cái gì mà ba ba, đó là rùa đen.” Chúng tôi nhìn nhau cười mà không nói. Chú ở phía trước vẫy tay: “Đi thôi, đừng lề mề nữa.” Bên trong thân rồng cũng không nhìn thấy những ánh lửa đỏ ám trầm kia, khôi phục một vùng tối tăm tĩnh mịch và u ám, nhóm năm người chúng tôi đi bên trong giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, thông đạo lúc cao lúc thấp khiến người ta như muốn phát điên, song cũng may độ dốc không lớn, chẳng qua đi khá phiền phức, đặc biệt sau lưng tôi dắt một thằng con ghẻ cao to. Không biết đi bao lâu, thông đạo dưới chân chúng tôi bỗng nhiên chìm xuống, chợt nghe từ một hướng khác truyền đến một tràn tiếng vang ma sát nặng nề, tựa như có thứ gì bị mở ra vậy. Đao Phong quay đầu lại đứng yên vài giây, lập tức nhíu mày nói: “Tôi có loại dự cảm xấu.” Tôi cũng cảm thấy không ổn, vì vậy nhỏ giọng thầm thì một câu: “Dì cả lại tới . . . .” (Tiêu: Dì cả ở đây là kỳ đèn đỏ mỗi tháng của các chị em đó =.=) Câu này vừa dứt, lại một tràn tiếng sắt va chạm, Đao Phong thầm kêu một tiếng “không tốt”, lập tức rút quân đao vài cái cắt đứt dây trên người Hạng Văn, thấp giọng nói: “Chạy mau!” Dây trên người Hạng Văn buộc phương thức cực kỳ đặc biệt, nếu muốn tháo ra ít nhất phải mất hai mươi phút, nhưng dùng dao cắt thì không giống, tuy rằng cắt dây cũng không hề ảnh hưởng. . . . Đây là lý do tình hình khẩn cấp khi ấy chúng tôi cũng không ai muốn dùng dây thừng trên người Hạng Văn. Hạng Văn được cởi trói, vừa muốn nhảy dựng lên hoan hô, liền nghe phía sau một tràn tiếng lăn ùng ùng, khuôn mặt trắng nhỏ lập tức biến thành mặt đen. Chúng tôi cũng bị âm thanh này khiến cho hoảng hốt, mới đầu vẫn chỉ là chạy chậm, càng về sau tiếng động càng ngày càng gần càng ngày càng vang, đinh tai nhức óc như sấm sét, thật giống như có quái vật khổng lồ gì đó muốn xông tới, dọa chúng tôi cùng gào to một tiếng, liều mạng ù té chạy. Trong thân rồng địa thế vô cùng bất lợi cho việc chạy trốn, càng về sau thì tốt hơn chút, cả con đường cong hướng dốc xuống, tăng nhanh tốc độ chúng tôi chạy trốn, mà tiếng nổ một mực đuổi theo phía sau thì vẫn liên tục không ngừng. Tôi vừa chạy vừa suy đoán trong lòng, có thể tạo ra tiếng động lớn như vậy đồng thời bảo trì tốc độ truy đuổi chúng tôi, có khả năng rất lớn chính là hạt châu trong miệng rồng kia, nhớ đến quả cầu sắt chừng mấy người ôm nọ, nếu như đặc ruột trọng lượng càng không thể khinh thường, lúc này dùng loại tốc độ ấy lăn tới, không thể không cán mấy người bọn tôi thành nhân bánh. Càng nghĩ trong lòng càng lạnh, mồ hôi trên trán chảy vào mắt, nhưng tôi không rảnh để lau, chỉ có thể cầu chân đủ sức liều mạng xông về phía trước. Sau con đường cong hướng dốc xuống ngoằn ngèo lại từ từ nghiêng lên trên, tổng thể như một chữ U góc khá lớn, chúng tôi mới từ dưới sườn núi xông qua lại chạy lên sườn núi, nhất thời mệt thở hồng hộc, mồ hôi nóng mồ hôi lạnh đủ cả. Nhưng đáng sợ nhất là, phía sau tiếng vang ác mộng kia vẫn chưa ngừng, chúng tôi ngựa không dừng vó dùng cả tay chân leo lên, Đao Phong thấy tôi chạy chậm, thỉnh thoảng quay đầu lại túm tôi một phen, chỉ đáng thương cho Hạng mặt trắng kia, hắn có lẽ đời này chưa từng chạy lâu như vậy, khuôn mặt vô cùng xuất sắc kia đã bắt đầu tái xanh rồi. Nhưng sức người làm sao có thể so với quả cầu sắt, ngay khi chúng tôi sắp lên đến khúc đường cong hình U cao nhất, quả cầu sắt vừa vặn lăn đến không xa phía sau, bị lực ma sát và trở lực ảnh hưởng, tốc độ của nó so với trước chậm đi không ít, nhưng vẫn khá đáng sợ, giống như một ngọn núi chậm rãi đè về hướng chúng tôi. Chúng tôi lộn nhào chạy lên đỉnh sườn dốc, lại phát hiện ở đây chính là phần cuối đuôi rồng, chỗ đáy bị ngăn chặn giống cửa sắt trong miệng rồng, căn bản không chỗ để trốn. Chúng tôi dán lưng vào cửa sắt đứng ngay ngắn, trong lòng kinh hồn bạt vía nhìn quả cầu sắt như con thú khổng lồ dữ tợn từng chút lăn về phía mình, mồ hôi nháy mắt ướt đẫm toàn thân. Giả như lối đi này vẫn tiếp tục kéo dài, vậy thì bây giờ chúng tôi đã bị nghiền thành nhân bánh rồi. Song cũng may mấy người chúng tôi mạng lớn, quả cầu sắt kia đến đoạn cao nhất đã không cách nào tiếp tục, chần chừ một lát, bắt đầu lăn trở về. Tôi vuốt mặt, thở dài: “May quá may quá, vừa nãy sợ đến tim tôi nhảy không ngừng, chạy chậm chút nữa phải bị nó đè rồi.” Chú ngược lại không chút nào mệt mỏi, chỉ lau mồ hôi, rồi xoay người kiểm tra cửa sắt, sau đó nói với Đao Phong: “Cái này có thể cạy ra không?” Đao Phong gật đầu, chúng tôi liền tránh khỏi cửa sắt để Đao Phong qua đó nạy lên. Vừa trải qua một hồi kiếp nạn sinh tử, Hạng Văn thở dốc như trâu xụi lơ ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, còn lẩm bẩm: “Con đường này cong, quả cầu sắt lát nữa sẽ không chạy ngược trở về chứ.” Chú nghe hắn nói những lời này, không hề gì khoát tay nói: “Chỉ cần không có ngoại lực tác động, quả cầu sắt kia chịu ma sát ảnh hưởng sẽ càng ngày càng chậm, không cần lo lắng.” Chúng tôi đồng thời thở phào nhẹ nhỏm, lúc này Đao Phong dỡ cửa sắt xuống, ra hiệu chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nơi này. Chúng tôi từ đuôi rồng chui ra, phát hiện mặt sau là một thạch động cực kỳ trống trải, đầu rồng có thể dựa vào cơ quan mở ra khiến quả cầu sắt lăn tới đây, đuôi rồng thì không thể, cho nên chúng tôi yên lòng, chậm rãi đi vào trong thạch động này. Vài chùm sáng đèn pin qua lại tìm kiếm trong thạch động, Hạng Văn theo phía sau bỗng nhiên đặt mông ngồi dưới đất, trong miệng yếu đuối kêu la: “Tôi không đi nữa, tôi muốn nghỉ ngơi, không thì các người cứ ném tôi ở lại đây một mình đi thôi.” Hạng Văn biết chúng tôi đã không còn dây thừng để trói hắn lại nữa, cuối dùng dứt khoát ngồi lỳ không dậy nữa, tôi và Đao Phong nhìn nhau, xoay người đi tới bên cạnh hắn, đá hắn một cước nói: “Đừng ăn vạ nha ta cho ngươi biết, không có dây thừng lão tử cũng có thể trị ngươi như thường, mau dậy!” Với những lời quát mắng của tôi Hạng Văn hoàn toàn không đếm xỉa đến, hắn mặt dày mày dạn ngồi dưới đất, mặc cho tôi nói thế nào cũng không chịu di chuyển. Chú giơ tay lên ngăn tôi, thở dài nói: “Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, thuận tiện kiểm tra chút xem có thiếu thứ gì không.” Chúng tôi nhao nhao ngồi hai bên Hạng Văn, tôi thấy con ngươi thằng nhóc này loạn chuyển, vừa nhìn liền biết đang nghĩ cách chạy trốn, vì vậy vỗ vai hắn nói: “Ngươi nếu dám giở thủ đoạn gì, lão tử liền lột truồng ngươi ở đây, xem ngươi còn muốn chạy hay không.” Hạng Văn vừa nghe tôi nói, giống như quả bóng xì hơi sụp vai, nhỏ giọng mắng một câu: “Đệt bố anh . . . .” Tôi nhướng mày, lòng nói thằng nhóc này mở miệng là mắng người ha, liền lấy ra dao xếp quân dụng, làm ra vẻ muốn đi lột quần hắn, đồng thời trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Hắc, còn dám đệt bố ông, ông cắt cây phía dưới của ngươi, xem ngươi lấy gì đệt.” Hạng Văn giật mình, vội vàng giơ tay lên bảo vệ lưng quần, la lớn: “Mẹ kiếp, đùa giỡn lưu manh hả, đồ khốn kiếp, buông tay!” Tôi khó chịu hừ nhẹ hai tiếng, dùng cả tay chân đè lấy hắn, không làm hắn bẽ mặt không được mà. Hạng Văn đương nhiên không vui, vừa đẩy vừa đánh không ngừng giãy giụa muốn né tránh móng vuốt của tôi, mãi đến khi chị Tuyền không nhịn được cười haha, tôi mới buông cái tên mặt trắng đã bị tôi quấy đến mặt đỏ tía tai thở hổn hển liên tục. Chị Tuyền nhìn bộ dáng cô vợ nhỏ chịu uất ức của Hạng Văn, lập tức vỗ đùi cười ngặt nghẽo, chú cũng ở một bên vừa cười vừa lắc đầu, chỉ có Đao Phong mặt không thay đổi từ trong ba lo lấy ra một chai nước khoáng đưa cho tôi. Tôi cười hì hì nhận lấy bình nước, vặn mở uống liền hai ngụm, chợt nghe Hạng Văn lẩm bẩm: “Mẹ nó, ông cũng đâu ôm vợ ngươi bỏ trốn, làm gì mà cứ nhằm nhè tôi . . . . Ai da!” Hắn còn chưa dứt lời, đã bị tôi ném nắp chai đập trúng, lập tức ngậm chặt miệng. Tôi nhìn Đao Phong, thầm nghĩ muốn ôm vợ tôi bỏ trốn, cũng phải xem thằng nhãi cậu có bản lĩnh kia không. . . . . Chúng tôi nghỉ ngơi tại chỗ vài phút, Đao Phong bỗng đứng dậy đi vào trong thạch động, tôi vội vàng chạy tới bắt kịp, hỏi: “Làm sao vậy?” Đao Phong vừa đi vừa nói: “Bên kia hình như có người.” Chú và chị Tuyền thấy chúng tôi đi vào trong, cũng vội vàng mang theo Hạng Văn đi phía sau. Trong thạch động này có bùn đất hoàn toàn phơi bày ra ngoài, cũng có tường đá được sửa chữa ngay ngắn, nhìn qua là thạch thất đang làm dở dang, nhưng do niên đại quá lâu, đại đa số gạch đá đều đã trộn cùng bùn đất, mơ mơ hồ hồ nhìn không ra toàn diện, cũng không có bất kỳ vật bồi táng nào trưng bày trong đó. Song chúng tôi cũng không để ý đến những thứ này, chẳng qua dọc theo thạch động có thể đi về hướng Đao Phong nói, quả nhiên không bao lâu sau, liền nghe được ở chỗ sâu trong hang động truyền tới tiếng súng kịch liệt và tiếng đàn ông mắng chửi, mà trong những thanh âm này, lại còn kèm theo một loại thanh âm kỳ quái như chim hót. Chúng tôi thoáng sửng sốt, lập tức thả nhẹ bước, dự định lén qua đó nhìn xem rốt cuộc là gì . . . . Đăng bởi: admin