Cổ thuật phong quỷ
Chương 42
Chương 42
Lại trở về phòng của tôi và Đao Phong, nhiệt độ trước đó thật vất vả tụ lại sớm đã tan thành mây khói, trên người tôi lạnh buốt một mảnh, Đao Phong cũng thế, nếu không tôi chắc chắn đã mặt dày cọ vào trong ổ chăn của cậu ấy rồi.
“Tinh thần tôi đều đông lạnh cả rồi, không muốn ngủ.” Bò vào ổ chăn, nhìn Đao Phong mặt không chút biểu cảm, tôi thở dài nói: “Chúng ta trò chuyện một lát nhé.”
“Trò chuyện về cái gì.” Đao Phong rất không hề gì, sau khi nằm xuống vẻ mặt tùy ý nhìn tôi.
“Trước đó khi cậu tỉnh lại ở bệnh viện không phát hiện trong tay có thêm vật gì sao?” Trong lòng tôi khẽ động, chợt nhớ tớ bùa hộ mệnh đã đưa cho Đao Phong, nhìn trước ngực cậu ấy một chút, không có dấu vết đeo trang sức, chẳng lẽ bị cậu ấy đánh mất hoặc bị người khác cầm đi rồi?
“Thì. . . . . . . Là một cái răng, xỏ trên sợi dây đỏ, tôi trước khi đi đặt trong tay cậu, không thấy sao?” Nhìn vẻ mặt Đao Phong như không biết chuyện này, trong lòng tôi có chút sốt ruột, dù sao cũng là đồ tốt, thật sự làm mất vậy quá thiệt rồi.
“Ờ.” Đao Phong tựa hồ nghĩ ra, nhưng môi mỏng khẽ nhếch, nói ra hai chữ khiến tôi muốn hộc máu: “Ném rồi.”
“Ném, ném?!” Tôi hú lên quái dị, trợn to mắt nhìn cậu ta, nhất thời cảm thấy huyết khí dâng lên, trong miệng một cỗ mùi vị đắng chát: “Đó là vật trừ tà bảo vệ tính mạng mà, cậu sao nói ném thì liền ném, tôi. . . . . . . . Haiz. . . . . . . .”
Đại khái là thấy tôi phản ứng quá mức mất mát, con ngươi thâm thúy của Đao Phong nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, mới chậm rãi giơ tay phải lên, kéo tay áo, nói: “Đây nè.”
“Hửm?” Tôi xoay đầu sang, nhìn thấy cậu ấy đem bùa hộ mệnh dùng một loại kiểu cột đặc biệt cột đeo trên cổ tay, không khỏi có chút kinh ngạc, giật mình qua đi, cảm thấy trái tim vừa mới rơi vào khoảng không lại bị thứ gì đó nhồi vào, không thể nói là tư vị gì, dù sao không khó chịu vậy nữa.
“Mẹ kiếp, cậu đùa bỡn tôi?” Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, thật không ngờ Đao Hố Băng cũng biết đùa mánh khóe này, nắm cổ tay cậu ấy lật đi lật lại nhìn vài lần, khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của cậu ấy, tim thoáng đập tăng tốc.
“Quên đi, ngủ thôi.” Tôi lờ đi cảm giác khó tả trong lòng, lúng túng gãi đầu, không muốn làm cho mình càng mất mặt thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là xoay người tắt đèn, khi nhìn lại, Đao Phong đã yên lặng xoay nghiêng người, đưa lưng về phía tôi ngủ.
Bình thường bạn bè anh em cùng giường cùng ngủ nhiều ít đều có chút cảm giác mâu thuẫn, đưa lưng về phía nhau ngủ rất bình thường, cho nên đối với Đao Phong, tôi không để ý lắm.
Bằng không ôm nhau lông lốc mà ngủ, chờ khi tỉnh dậy thì khó xử lắm, chẳng lẽ phải vỗ sau lưng đối phương nói, anh bạn, tiểu đệ đệ của cậu đè tôi cả đêm, dễ chịu lắm sao?
Song tôi ngủ kỳ thật vô cùng khó coi, đại học trung học đều có kinh nghiệm ngủ cùng bạn bè, sau khi tỉnh dậy giường cũng gần bị chúng tôi xê dịch đến rụng rời, tay chân quăng đầy giường, chăn cũng rơi trên mặt đất, bình thường dưới tình huống như vậy, nếu là tôi tỉnh trước, tôi sẽ không chút do dự đạp bạn cùng phòng xuống đất, còn mình thì ngủ tiếp.
Sáng sớm ngày thứ hai, chúng tôi rửa mặt qua loa rồi tới phòng ông chú, nhìn thấy chị Tuyền và ông chú đã sớm chờ ở đó.
Sau khi trải qua sự kiện tối qua, thế cục với chúng tôi mà nói cực kỳ có lợi, Lý lão đại hiện giờ cảm thấy thiếu nợ chúng tôi, chính là thời cơ tốt để chúng tôi tìm cớ vào núi.
Chúng tôi thương thảo xong, quyết định để chị Tuyền ra mặt đối phó việc này, làm như người trực tiếp bị hại, cô nói thế càng dễ được Lý lão đại chấp nhận.
Khi chúng tôi tìm Lý lão đại đàm luận, ông ta đang ở phía đông cửa trại thu xếp chuyện xây nhà, hình như là con trai nhà ai đó muốn lấy vợ.
Chỗ này của họ vô luận xây phòng hay cất nhà trúc, đều tự mình xuất tiền xuất lực, cực kỳ tiết kiệm, chọn đất bình thường do quản sự trong trại định đoạt, chỉ có khi số rất ít người Thái xây nhà trúc mới có thể thêm vào ý kiến.
Người trong núi ăn mặc không sặc sỡ, phần lớn mọi người là áo bông quần bông bình thường, mấy người phụ nữ Thái thì hơi đặc thù chút, quần áo các cô hơi tươi tắn, trên eo có khi sẽ cài một sợi đai bạc, nhìn qua so với trang phục của phụ nữ Hán tinh xảo xinh đẹp hơn nhiều.
Chúng tôi đứng bên cạnh trong chốc lát, nhìn thấy Lý lão đại rốt cuộc rảnh rỗi ngồi một bên hút thuốc, liền cùng nhau quay đầu nhìn về phía Kỷ Tuyền.
Kỷ Tuyền ngẩng đầu ưỡn ngực, hơi kéo phecmơtuya áo xuống chút, hai tay chỉnh lại bộ ngực đầy đặn của mình, sau đó tràn đầy tự tin liếc mắt nhìn ba người đàn ông chúng tôi một cái, nói: “Xem tôi đây.”
Chúng tôi đều gật đầu, cũng dùng ánh mắt sùng bái nhìn vị đồng chí nữ giới duy nhất trong tổ chức này, không biết tại sao, nhìn chị Tuyền như vậy, chung quy khiến tôi có loại cảm giác chứng kiến nữ đặc vụ, đương nhiên loại ý nghĩ này tuyệt đối không thể để cho cô ấy biết.
Đứng dưới tàng cây, nhìn Kỷ Tuyền đi tới bên cạnh Lý lão đại bắt chuyện, tôi chợt nghĩ, trước khi chúng tôi đi vào nhóm người kia thật là vì nổ núi mới bị vây khốn chết trên núi sao, có thể còn nguyên nhân khác bên trong không, nếu như nói mục đích của họ giống chúng tôi, đều là vì cổ mộ mà đến, vậy nhiều ngày như sớm phải ra rồi chứ, nếu không không có đầy đủ thức ăn nước uống, nhất định sẽ chết trong núi.
Nhưng dựa theo kinh nghiệm của lần xuống mộ trước, họ có lẽ đã tìm được đường sống khác rời khỏi núi rồi, Lý lão đại niêm phong núi làm ầm ĩ, có lẽ chỉ tốn công vô ít mà thôi.
Qua khoảng 20 phút, Kỷ Tuyền chấm dứt đối thoại, trở lại dưới tàng cây, vẻ mặt có chút u ám.
“Sao rồi?” Ông chú ngạc nhiên nói: “Ông ta không đồng ý?”
Kỷ Tuyền nghe vậy lắc đầu, nói: “Đồng ý rồi, song nhìn thái độ của ông ta, tôi chung quy cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, trước đó nói niêm phong núi là vì có người dùng thuốc nổ cho nổ núi, nhưng vừa rồi cùng ông ta hàn huyên vài câu, phát hiện trong đầu ông ta cũng không ý thức về phương diện này, niêm phong núi là đúng, nổ núi còn cần chờ nghiệm chứng lại, tôi hoài nghi trong đó có ẩn tình khác, ông ta niêm phong núi có lẽ không phải để vây chết đám người kia, mà vì mục đích khác . . . . . . . .”
“Mục đích khác?” Ông chú sờ cằm, suy nghĩ một lát ra hiệu nói: “Về trước thôi, mặc kệ như thế nào vào núi rồi tính tiếp, phòng ngừa Lý lão đại thay đổi chủ ý, chúng ta tốt nhất nên lập tức lên đường.”
Chúng tôi hiểu ý của ông chú, vô luận mục đích Lý lão đại niêm phong núi tới cùng vì lý do gì, chúng tôi đều phải vào núi tìm kiếm cổ mộ, cho dù trong núi có yêu tinh ăn thịt người, cũng không thể ngăn cản hành động của chúng tôi.
Sửa sang lại balo, chúng tôi dưới sự hướng dẫn của con trai Lý lão đại là Lý Sơn đi tới góc phía nam của trại, đây là con đường duy nhất vào núi, do một cây cầu treo nối liền với thân núi đối diện, giữa hai ngọn núi là một vực sâu cực lớn, thảm thực vật Vân Nam phong phú, nơi nơi đều là một mảnh xanh biếc, cho dù là trong khe vực sâu này cũng đều bị cây cối cành lá bao phủ, liếc mắt nhìn một cái không thấy đáy vực, không biết phía dưới có nước chảy hay không.
Từ vách đá dựng đứng của thân núi đối diện đến xem, đích xác chỉ có một con đường này có thể tiến vào, người trong trại hằng năm trông coi nơi này, chẳng biết thu bao nhiêu phí qua đường nhỉ.
“Các anh từ cây cầu treo này đi qua là được, tới giữa cầu ngàn vạn lần đừng nhìn xuống dưới, nếu không dễ té lắm.” Lý Sơn nhìn chúng tôi chỉ chỉ cây cầu treo kia, trong mắt một mạt thần sắc cổ quái thoáng lướt qua.
Lòng tôi hơi kinh hoảng, cảm thấy Kỷ Tuyền nói quả nhiên không sai, Lý lão đại đích xác có chuyện giấu giếm chưa nói.
“Trong núi không có gì chơi đâu, rất nguy hiểm, các anh tham quan xong thì nhanh trở về.” Lý Sơn nói xong, ý bảo chúng tôi có thể qua đó.
Chúng tôi nói cám ơn, tỏ vẻ không có gì chơi sẽ lập tức trở về, sau đó xoay người chậm rãi đi lên cầu treo.
Cầu treo này khá dài, toàn bộ do cọc gỗ và dây thừng bền chắc cấu thành, người vừa bước lên lập tức lắc lư, tựa như dẫm lên thuyền vậy, nhìn màu sắc của những cọc gỗ và dây thừng này, hẳn đã không ít tuổi rồi, không biết an toàn hay không, có chỗ bên góc ván gỗ đã hỏng mất một khối, ông chú bảo chúng tôi cố gắng đi vào chính giữa.
Tôi vừa đi vừa hơi quay đầu dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía Lý Sơn đứng ở đầu cầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt, không khỏi thấp giọng nói: “Chúng ta đi nhanh lên, cầu này không chắc lắm.”
Ông chú gật đầu: “Ngàn vạn lần đừng té xuống, có bệnh sợ độ cao thì đừng nhìn xuống.”
Mặc dù nói vậy, nhưng ai cũng không dám nhanh hơn bước tiến, bởi vì động tác hơi lớn chút thôi, cầu treo liền lắc lư dữ dội, vì bảo trì vững vàng, chúng tôi phải phối hợp ăn ý.
Lúc đi tới giữa cầu, một luồng khí lạnh từ trong vực sâu dưới cầu lủi lên, tôi lạnh đến rùng mình, khép chặt quần áo tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi trên cầu treo, thời gian tựa hồ trôi qua dị thường thong thả, rõ ràng là chuyện vài phút, nhưng đã đi qua mấy thế kỷ vậy, đợi đến khi rốt cuộc bước trên mặt đất, tôi nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cả người mình đều tang thương một hồi.
“Làm tôi sợ muốn chết, vốn không có bệnh sợ độ cao mà cũng bị dọa cho thành bệnh.” Tôi nói.
Ông chú móc ra điếu thuốc, nhìn thấy bộ dáng tôi lòng còn sợ hãi, không phúc hậu cười nhạo: “Chúc mừng cậu đạt được tân sinh, vừa rồi không bị dọa vỡ mật chứ?”
“Tôi nói nhé ngài há mồm có thể không bằng Hàn Hàn nhưng còn hơn cả Chu Lập Ba.” Tôi tức giận quét mắt liếc ông chú, lại quay đầu nhìn về phía cầu treo, thật không dám tin chúng tôi vừa rồi cư nhiên đã đi trên thứ kia.
(Tiêu: Chu Lập Ba là diễn viên hài còn Hàn Hàn vừa là tác giả vừa là tay đua xe, đều có blog trên mạng. Hình tượng của Chu Lập Ba và Hàn Hàn khác nhau một trời một vực, Chu là dạng người độc miệng, cũng dựa vào những việc này tâng bốc bản thân hơn người một bậc, nhìn xa trông rộng, hơn nữa thoáng cái đả kích cả tập thể dân mạng. Mà Hàn Hàn lại là bộ dáng khiêm tốn, tỏ vẻ blog của mình trên thực tế cũng không vĩ đại như mọi người tưởng tượng. Kỳ thật ngôn luận của hai người đều có đạo lý nhất định.)
“Đi thôi, đã có người vượt lên trước rồi.” Đao Phong mặt không đổi sắc, từ trong ba lô lấy ra găng tay đeo lên, thuận tiện sờ hắc miêu đã lẻn đến vai cậu ấy.
“Đúng vậy, thiên tân vạn khổ tìm được bản đồ, đừng để họ cầm mất bảo bối.” Kỷ Tuyền lấy linh kiện súng ra nhanh chóng lắp ráp, sau đó mắc súng bán tự động trên người, nhướng mày nhìn chúng tôi.
Ông chú cầm đá Huyền Cơ loay hoay một trận, trong miệng phun ra một vòng khói, nói: “Đi, cách mục tiêu còn một đoạn ngắn nữa.”
Nói xong cất kỹ phiến đá, dẫn đầu đi về phía trước.
Sau khi qua cây cầu treo nọ, chung quanh cảnh trí hoàn toàn thay đổi, cây cối đan xen khó gỡ, cành lá rườm rà, như tiến vào rừng rậm nhiệt đới.
Xem chừng, cây cối nơi này bởi vì ít có người chặt, tuổi thọ của cây đều khá cao, rất nhiều rễ cây già chọc trời đã mọc ngược ra ngoài, cùng những rễ cây khác quấn bện vào nhau, hình thù kỳ quái, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Chúng tôi bám víu giữa những rễ cây này, đi về hướng ông chú đã chỉ, hắc miêu của Đao Phong lúc này phát huy hết mức ưu thế của nó, linh hoạt chui tới chui lui, chẳng phát hiện ra chút uể oải nào.
Song chẳng biết tại sao, sau khi tiến vào núi rừng một lúc, tôi lại cảm giác được một loại ánh mắt không rõ ràng, tựa hồ có ai đó đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm chúng tôi, nhiều lần quay đầu lại xem xét, lại chỉ nhìn thấy rừng cây mênh mông cùng những chạc cây vặn vẹo phức tạp.
Tôi dừng chân một chút, nghĩ thầm trong khu rừng này vì rễ cây và nhánh cây đan xen mà hình thành rất nhiều hố đen, có lẽ là một vài động vật trốn trong hốc cây, căn bản không cần đa nghi.
“Chung quy không có khả năng là Lý Sơn kia đang đi theo chúng ta đâu nhỉ.” Tôi yên lặng nói thầm. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
963 chương
37 chương
143 chương
744 chương
2383 chương