Cô thư ký nhỏ của tổng tài bá đạo
Chương 46 : Cậu có xứng không?
” Ba ba xin lỗi con! “
” Ngày mai ba ba có thể tham gia hoạt động ngoại khoá cùng con không? “
” Đương nhiên rồi. Tiểu Mộc mau ngủ đi mai ba ba sẽ đến! “
” Được. Nhưng sao ba ba ở lại cùng mẹ? “
” Bà ngoại sẽ tức giận “
” Con có thể nói với bà ngoại giúp ba ba a “
” Không cần đâu mai ba ba sẽ tới! “
[……]
Lãnh Vân bước xuống nhà ba mẹ Nhan chắc đã đi ngủ rồi thấy Nhan Phong đang ngồi trêи sofa trong phòng khách.
Vừa thấy Lãnh Vân, Nhan Phong cất tiếng: ” Lãnh Tổng có chuyện gì sao nửa đêm lại có mặt ở nhà tôi? “
” Tôi đưa Uyển Nhi về “
” Từ bao giờ mà cậu gọi em gái tôi thân mật như vậy? “
” Tôi chưa từng hết thân mật với cô ấy “
” Ồ vậy sao? Cậu là bạn trai cũ của nó? “
” Không phải! Tiểu Mộc là con gái tôi, cô ấy cũng coi như là vợ tôi đi. “
” Cậu nghĩ tôi sẽ chấp nhận cậu? “
” Cô ấy chấp nhận tôi là được! “
” Vậy cậu nằm mơ đi. Cậu thích ở bên nó thì ở, thích rời xa liền rời xa. Cậu có xứng không? “
” Tôi biết là tôi sai nhưng tôi chưa bao giờ phản bội cô ấy. “
” Chưa bao giờ phản bội? Cũng nực cười thật đấy! “
” Anh có ý gì? “
” Cậu còn hỏi tôi? Vậy lễ đính hôn của cậu với tiểu thư nhà họ Quách năm năm trước thì tính là gì? “
” Anh…. “
” Năm năm trước tôi tham dự lễ đính hôn của cậu và cô tiểu thư đó năm năm sau cậu nói em gái tôi là vợ cậu, Tiểu Mộc là con gái cậu. Vậy năm năm nay cậu ở đâu? “
” Sau này tôi sẽ bù đắp tất cả! “
” Bù đắp? ” Nhan Phong cười khổ nói tiếp: ” Cậu có bù đắp nổi quãng thời gian em gái tôi tự mình đi khám thai không nói cho tôi biết trong khi ai cũng có chồng đi cùng. Cậu có bù đắp nổi nỗi cơ đơn, đau đớn của nó khi ở trêи bàn sinh nó cần cậu nhưng cậu ở đâu? Tuy nó không nói nhưng tôi biết nó đau lắm nhưng vì cậu nó vẫn cố sinh đứa bé này ra. Một thời gian dài nó không ra ngoài vì sợ mọi người bàn tán sau đó nó đành phải đi du học để trốn tránh ”
Nhan Phong lúc này cũng rơi nước mắt rồi một người đàn ông mạnh mẽ gánh vác cả gia đình như thế nhưng lại rơi nước mắt thì cũng đủ hiểu chuyện Nhan Thiên Uyển đã từng trải qua nó đau đơn đến nhường nào.
Trêи mặt Lãnh Vân cũng có vài giọt nước, anh thất thần đi ra ngoài. Lên xe khởi động máy rồi lái đi. Anh đi nhưng lái trong vô thức, ý thức anh bây giờ là những câu Nhan Phong đã nói “Nó cô đơn, đau đớn nhưng cậu ở đâu? “. Những câu nổi cứ thế hiện lên trong đầu anh đến khi gần đâm vào dải phân cách anh mới hoàn hồn phanh xe lại.
Anh lái xe đến Bích Liên Các uống rượu, anh uống rất nhiều sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Bên đầu kia nghe máy.
” Alo. Anh gọi em có chuyện gì? “
Giọng anh khản đặc nói: ” Xin lỗi em “
Nghe thấy giọng anh khác lạ Nhan Thiên Uyển hỏi: ” Anh khóc đấy à? Sao lại xin lỗi em? “
” Anh xin lỗi em. Em tha thứ cho anh được không? ” Anh đã say mèm khóc như một đứa trẻ nói qua điện thoại.
Truyện khác cùng thể loại
706 chương
46 chương
28 chương
22 chương
57 chương
5 chương
53 chương