Lúc Hướng Thành Bân chờ Giản Xuân Triều ở dưới lầu, Giản Vân Đào còn lải nhải như mẹ già: "Em mới quen bạn mới đấy à?" Giản Xuân Triều vừa đeo tất vừa nói: "Vâng, anh trai bạn gái Lâm Dương." Giản Vân Đào nghe hiểu: "Vậy hai đứa ra ngoài ăn nhớ chú ý một chút, đừng ăn no quá lại đau bụng." Giản Xuân Triều gật đầu: "Vâng, mẹ già." Giản Vân Đào lườm hắn: "Đi nhanh đi, nhớ về sớm." Giản Xuân Triều xuống lầu liền thấy Hướng Thành Bân dựa vào xe chờ mình, tóc người kia đối thành màu đen làm suýt nữa hắn không nhận ra. Hướng Thành Bân thấy Giản Xuân Triều ngạc nhiên nhìn mình, cong khoé miệng, trên mặt lộ ra nếp nhăn nhàn nhạt khi cười: "Nhìn không quen sao? Nhuộm đen có vẻ tốt hơn." Giản Xuân Triều nhận ra mình hơi bất lịch sự, không biết làm sao nói: "Nhuộm đen cũng tốt." Hướng Thành Bân cười ha ha mở cửa xe cho hắn, dọc đường đi hai người vừa nói vừa cười, không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Hướng Thành Bân định vị một quán ăn gia truyền Thuyền Buồm trên bản đồ, nhà hàng này Giản Xuân Triều từng nghe nói tới, giá bình quân không dưới 4 con số. Nhưng Giản Xuân Triều cũng nghĩ nếu hắn đã mời Hướng Thành Bân ăn cơm coi như xin lỗi thì cũng không cần quá tính toán, cho nên cũng vui vẻ đi theo. Thuyền Buồm nằm trên đỉnh cao ốc 66 tầng, kết cấu từ vách tường đến sàn nhà, từ bàn ăn đến ghế dựa, tất cả đều là thủy tinh cao cấp, hoà lẫn với ánh đèn dây tóc mờ nhạt, tảo cảm giác cảnh đẹp không có thật. Ngồi ở nơi này, cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy ngàn vạn ngôi nhà ở Bắc Kinh, xe cộ như nước, ánh đèn nhỏ vụn trộn lẫn giống như một dòng suối nhỏ, chảy về phương xa vô định. "Xuân Triều sợ độ cao sao?" Hướng Thành Bân kéo ghế ngồi giúp Giản Xuân Triều, lại giúp hắn mở khăn ăn. Giản Xuân Triều vô cùng hứng thú nhìn hàng ngàn vạn ánh đèn rực rỡ dưới chân, nhỏ giọng trả lời: "Nơi này đẹp quá, kiến trúc sư thiết kế nhất định là một thiên tài." Hướng Thành Bân nhẹ giọng cười cười, dáng vẻ vui sướng. Nhân viên đi tới: "Hướng tổng, xin hỏi ngài muốn dùng gì?" Hướng Thành Bân thấp giọng nói mấy câu, Giản Xuân Triều chỉ có thể nghe ra là tiếng Pháp, nhưng cụ thể là gì thì không hiểu. Nhân viên khom lưng rời đi, Giản Xuân Triều không nhịn được liền hỏi: "Nhân viên kia gọi cậu là Hướng tổng?" Hướng Thành Bân cũng không ngại, thẳng thắn nói: "Nhà hàng này là do tôi mở, hơn nữa còn nhà kiến trúc sư thiên tài anh vừa mới nói kia." Hướng Thành Bân nghiêng đầu, cười tươi: "Tôi rất vui." Lượng thông tin trong lời nói này quá lớn, Giản Xuân Triều không khỏi ngạc nhiên cảm thán: "Cậu giấu mình kỹ quá rồi! Trước đây tôi chưa từng nghe La Lâm Dương nói gia đình cậu giàu có, hơn nữa cậu còn biết thiết kế sao? Ngại quá ngại quá." Hướng Thành Bân xua tay: "Thật ra tôi cũng không hiểu nhiều về thiết kế, tôi chỉ nói ý tưởng của mình cho bên thiết kế biết, sau đó bọn họ là người thực sự thực hiện công trình này." Giản Xuân Triều thật sự kính nể người này, rõ ràng tuổi không lớn lắm, nghe Hoắc Vân nói thì người này còn lập nghiệp hoàn toàn từ hai bàn tay trắng, vậy mà ở trung tâm Bắc Kinh này cong mở được một nhà hàng Michelin. "Cậu thật sự rất giỏi." Giản Xuân Triều nói thật lòng, "Người kinh doanh nhà hàng giỏi có lẽ có rất nhiều, nhưng vừa nhìn thiết kế nơi này liền biết chỉ có thiên tài mới có thể nghĩ ra." Nét mặt Hướng Thành Bân lộ ra chút hoài niệm, vô cùng trân trọng nói: "Đúng là thiên tài." Giản Xuân Triều không hiểu hói: "Không phải do cậu nghĩ ra sao?" Hướng Thành Bân cười giảo hoạt: "Tôi không tin là tiểu yêu Hoắc Vân kia không nói cho anh biết là tôi có quen một chàng trai." Giản Xuân Triều ngại ngùng vì khăn: "Cô ấy có nói qua một chút." Hướng Thành Bân nhìn ra ngoài cửa sổ pha lê sát đất, ánh mắt xa xôi: "Khi chúng tôi còn nhỏ, chất lượng không khí rất tốt, buổi tối cũng không có nhiều đèn như bây giờ. Ban đêm thường có rất nhiều sao, tôi với em ấy thường nằm trên nóc nhà ngắm sao. Em ấy rất thích sao, nhưng tuổi quá nhỏ, cũng không biết chòm sao là gì, liền chỉ lên bầu trời, Bân Bân, anh xem kìa là hươu cao cổ với voi. Sau đó tôi hỏi em ấy, sau này lớn lên muốn làm gì? Em ấy nói em ấy muốn hoà mình vào những ngôi sao kia." Giản Xuân Triều nghe đến nhập tâm, hắn luôn có chấp niệm với kết cục của chuyện cũ. Kiếp trước khiến hắn quên mất cái gì là ngọt, nhưng nghe chuyện xưa của Hướng Thành Bân, hắn lại cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại. Hướng Thành Bân thấy Giản Xuân Triều chống cằm nghiêm túc nghe mình nói, lại tiếp tục: "Em ấy là chàng trai vô cùng đáng yêu, vô cùng lương thiện, trong ánh mắt có tia sáng ấm áp. Chắc hắn Hoắc Vân cũng nói với anh, tôi trước kia bởi vì tóc màu bạch kim mà bị người khác nói là quái vật, bị bệnh truyền nhiễm. Nhưng em ấy không giống những người khác. Tôi sợ liên luỵ đến em ấy, hung hăng mắng em ấy, nói với em ấy tôi có bệnh, làm cho em ấy đi chơi cùng người khác. Em ấy vừa khóc vừa nói với tôi, cả đời này em ấy là bạn tôi, sau này muốn chia sẻ những ngôi sao kia với tôi." Giản Xuân Triều không nhịn được nói: "Cậu ấy thật tốt." Ánh mắt Hướng Thành Bân dịu dàng: "Đúng vậy, nhưng thật tiếc không lâu sau tôi chuyển đi rồi. Khi ấy em ấy còn để lại địa chỉ cho tôi, nói sau này tìm em ấy, để tôi cho anh xem." Hướng Thành Bân lấy từ trong túi áo ngực ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Giản Xuân Triều. Một cái hộp thật nhẹ, Giản Xuân Triều mở ra, bên trong là một tờ giấy đã bị ố vàng, được chủ nhân cẩn thận tỉ mỉ cuộn lên, bên cạnh còn có một món đồ chơi nhỏ màu xanh. Giản Xuân Triều mở tờ giấy ra, trên mặt giấy là nét chữ cực kỳ non nớt, hơn một nửa vẫn là ghép vần, đại khái vẫn có thể nhận ra một chiếc phòng lớn, bên trong có mặt trăng cùng cầu vồng màu hồng. Phía dưới còn dùng bút màu nước vẽ từng vòng từng vòng rực rỡ sắc màu. Giản Xuân Triều xem xong lại cuộn vào như cũ đưa cho Hướng Thành Bân: "Thật hâm mộ cậu, có một người bạn đáng yêu như vậy." Hướng Thành Bân cười lớn: "Không phải anh cũng có Chu Thước sao? Để anh ta nghe thấy sẽ đau lòng." Giản Xuân Triều bĩu môi, nhưng vẫn cười: "Lúc tôi quen biết cậu ấy, bọn tôi đã qua cái tuổi đáng yêu rồi. Đúng kiểu chó chê mèo lắm lông, ngưu tầm ngưu mã tầm mã thôi." Giọng nói có vẻ ghét bỏ, nhưng lại không cảm thấy hắn thật sự ghét Chu Thước. Hướng Thành Bân nghịch cái dây màu xanh, biểu cảm dịu dàng nói không nên lời: "Chàng trai nhỏ của tôi còn nói, chờ tôi quay lại tìm em ấy, tôi phải có chìa khoá ma pháp mới có thể mở cửa phòng ánh trăng." Nói xong lại cười: "Tuy rằng chỉ là lời nói của trẻ con, nhưng nửa đời này của tôi đều muốn cho em ấy một ngôi nhà cao tầng. Tôi ở nước ngoài vừa nỗ lực tìm em ấy vừa liều mạng kiếm tiền. Nói thật, lúc ấy tôi vô cùng sợ hãi, sợ không tìm thấy em ấy, lại sợ tìm được rồi nhưng em ấy quên mất tôi. Sau khi về nước tôi vẫn luôn nằm mơ, bởi vì tôi không biết em ấy bây giờ trông như thế nào, khuôn mặt cũng rất mơ hồ. Tôi mơ thấy tôi cùng em ấy đến căn phòng ánh trăng như tưởng tượng, nhưng em ấy lại nghiêm túc mà nói với tôi em ấy không nhớ chuyện hồi nhỏ, có chìa khoá ma pháp cũng không thể mở cách cửa ấy ra." Giản Xuân Triều nhớ là Hoắc Vân có nói, sau khi về nước anh họ cô ấy có tìm thấy vị hôn thê hồi nhỏ kia rồi, không nhịn được hỏi Hướng Thành Bân: "Vậy sau khi tìm được cậu ấy rồi, cậu dẫn cậu ấy đến đây chưa?" Hướng Thành Bân còn chưa trả lời, nhân viên đã mang đồ ăn lên. Trước đây Giản Xuân Triều tham gia tiệc cùng Phương Minh Chấp, phần lớn đều là cảm giác nơm nớp lo sợ, không chú ý đến chuyện ăn gì, cũng ăn qua không ít món, lại không nhớ được hương vị cụ thể. Giống như hắn nồng đậm rực rỡ với cuộc hôn nhân vô vị của mình. "Soup gà." Hướng Thành Bân thấy hắn nhìn ngây ra, nhẹ nhàng hỏi: "Không hợp khẩu vị sao? Tôi tưởng anh thích đồ ăn nhạt." Giản Xuân Triều vội vàng lắc đầu: "Không phải không thích, khá tốt." Hướng Thành Bân cười nói: "Không biết anh có biết hay không, diễn đàn trường học có nhóm Hậu viện hội của Xuân Triều tôi còn từng vào hỏi thăm, đối với việc gọi đồ ăn lần này có chút tự tin." Giản Xuân Triều nhớ tới người treo giải thưởng kia, trong lòng đau xót, cười cười: "Cậu quá lo lắng rồi Thành Bân, thật ra nếu cậu xem tôi là bạn, không cần khách khí như vậy. Cậu muốn mời tôi ăn cơm cũng không cần trịnh trọng quá, tôi rất áp lực." Hướng Thành Bân nhận ra mình nói hơi nhiều, dừng một chút lại nói: "Được, lần sau tôi trực tiếp gọi cho anh, hai chúng ta cùng chọn." Hướng Thành Bân đúng là một người biết ăn nói, ăn xong bữa cơm này, tuy rằng Giản Xuân Triều ăn không nhiều lắm nhưng khá vui vẻ. Đến nhà hát lớn Bắc Kinh vừa vặn 8 giờ, khác với ghế đại biểu lần trước, lần này vị trí RINGTWO là 4 hàng ghế dài. Giản Xuân Triều cùng Hướng Thành Bân vào trong không lâu sau mở màn bắt đầu. Lần trước tới nơi này không có hồi ức gì tốt đẹp, nhưng Giản Xuân Triều không phải loại người sớm nắng chiều mưa, nếu hắn đã đồng ý tới, sẽ nghiêm túc xem biểu diễn. Giản Xuân Triều biết đến Osar Wilde từ khi còn chưa trưởng thành. Mới đầu yêu thích cũng giống như phản nghịch, hắn thích cách Wilde dùng lời nói như vũ khí, chỉ cần đọc lên cũng có cảm giác mãnh liệt. Nhưng cuộc đời của ông cũng lên xuống phập phồng như tác phẩm của mình, nhiệt liệt hùng diễm, yêu đến chết mới thôi. Giản Xuân Triều nhìn lên sân khấu, Salome với vòng eo mảnh khảnh, từng lớp từng lớp lột bỏ lớp voan trên người xuống, lập loà hồng bảo thạch trước ngực, tựa như quả táo độc vừa bị cắn một miếng. Sắc thái kinh diễm của diễn viên múa tràn đầy mị hoặc, tựa như đoá anh túc, đẹp đến động lòng. Sau đó Salome nói ra yêu cầu muốn cái đầu của thánh John với vua Herod, cảnh tượng được dàn dựng chân thật vô cùng. Giản Xuân Triều nhìn thấy cái đầu đầy máu tươi lăn xuống sân khấu mà cảm thấy hơi buồn nôn, tránh mắt. Hướng Thành Bân chú ý tới phản ứng của hắn, quay đầu hỏi: "Sao thế? Có cần ra ngoài hít thở chút không khí cho thoải mái không?" Tuy Hướng Thành Bân nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn khát khao không muốn bỏ lỡ tình tiết kế tiếp. Giản Xuân Triều lắc đầu: "Không sao, xem tiếp đi." Hướng Thành Bân nhìn hắn, lại quay lại nhìn sân khấu. Giản Xuân Triều thấy trong ánh mắt Hướng Thành Bân một tia hưng phấn, hắn hơi khó hiểu, Hướng Thành Bân người này thích bi kịch sao? Trên sân khấu, một khay bạc có cái đầu cùng máu chảy đầm đìa được hiến cho Salome. Nàng như cuồng si mà cầm cái đầu lên, cực kỳ ngọt ngào hôn môi: "A! Ta đã hôn được ngươi rồi, John. Ta đã hôn được rồi. Sao môi ngươi có vị gì đăng đắng. Mùi vị của máu ư...? Có lẽ là mùi vị của Ái Tình...!" Cảnh tượng máu tươi đầm đìa quỷ dị, khiến Giản Xuân Triều từ trong tuyệt vọng cảm nhận được từng đợt chua xót nhè nhẹ, chính là cảm giác cầu mà không được. *mọi người có thể tìm hiểu về vở kịch Salome của Osar Wilde nếu muốn biết rõ hơn. Ánh trăng chiếu xuống, lập loè máu tươi cùng sa y voan mỏng. Tuyệt thế mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn.* *chỉ người con gái đẹp nhưng đoản mệnh. Màn che sân khấu kéo xuống, Giản Xuân Triều thở dài, Hướng Thành Bân nhìn qua: "Không thích sao?" Giản Xuân Triều nhún vai: "Quá đẹp, chỉ là không nên..." Ánh sáng nhàn nhạt run rẩy trong mắt Hướng Thành Bân còn chưa tan, mang theo chút cố chấp, nhẹ giọng nói: "Tôi rất thích vở kịch này, tình yêu của Salome không động lòng người sao? Tình yêu chẳng lẽ còn có nên hay không nên?" Giản Xuân Triều ôm cái nhìn bất đồng, nhưng hắn biết chuyện tình cảm không nên cãi nhau với người khác, liền chiều theo Hướng Thành Bân nói: "Động lòng, có lẽ do tôi không hiểu." Hướng Thành Bân rũ mắt, cảm xúc dường như bị ép xuống. Giản Xuân Triều còn tưởng mình nói gì sai, đang nghĩ cách hoà giải, lại nghe thấy tiếng Hướng Thành Bân nhẹ nhàng nói: "Đi tản bộ không? Vở kịch này đúng là có chút áp lực, chúng ta đi thả lỏng tâm tình một chút.".