Ngoại trừ kính viễn vọng quá nặng, thì đồ vật khác với đàn ông mà nói mang không cần quá sức. Cuối cùng La Lâm Dương cũng mang đồ đạc trên xe bọn họ chia cho mỗi người một ít. Lên núi 1800, mọi người cùng nhau tán gẫu nói chuyện, không lâu sau đã tới đích. Giản Xuân Triều mấy đời không ra khỏi cửa, chỉ dựa vào việc đi công đức, chạy chạy ở phòng gym, thể lực đã sớm không còn như trước. Nhưng hắn lại sợ nếu tỏ ra mệt mỏi sẽ phiền đến người khác, nên nhịn suốt một đường, đến đỉnh núi liền thở một hơi, cũng may trời tối đen, người khác không nhìn thấy được. "Bây giờ còn sớm, chúng ta dựng lều trại trước đi." Hoắc Vân đưa ra ý kiến. Giản Xuân Triều trong bóng tối bất động thanh sắc, điều chỉnh hô hấp. Nghe thấy Hướng Thành Bân ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Ổn không? Cần uống chút nước ấm không?" Giản Xuân Triều bị người này làm cho giật mình, bất đắc dĩ xua xua tay: "Không sao không sao, không cần để ý đến tôi." "Bốn lều trại, mỗi cái hai người, tôi cùng chị Hoắc Vân một cái, Lâm Dương cùng anh Thành Bân một cái, Nguỵ Hủ một mình không an toàn, chắc là cần một người đến bảo vệ!" Cát Hân Nguyên sắp xếp rỗ ràng, cố ý nhìn Phương Minh Chấp cùng Giản Xuân Triều, nhìn tới nhìn lui. Giản Xuân Triều còn không biết cái loại ý tứ kia thì hắn là thằng ngu. Hắn rất ổn, nhún vai nói: "Tôi ở một mình cũng được, sáng mai dậy đừng để tôi lại đây một mình là được." La Lâm Dương lo lắng nhìn hắn, quay đầu về phía Hướng Thành Bân: "Hay là tôi ở cùng anh Xuân Triều đi." Thấy Hướng Thành Bân không nói gì, Giản Xuân Triều lại nói: "Không sao, tôi không có thói quen ngủ cùng người khác." Giản Xuân Triều vừa nói chuyện vừa cúi đầu nghịch lều trại trên mặt đất, không để ý đến Phương Minh Chấp sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Dựng lêu trại quả thật cũng cần sức lực, La Lâm Dương cùng Hướng Thành Bân nhanh chóng dựng xong của mình. La Lâm Dương nhanh chóng chạy đi hỗ trợ Hoắc Vân học tỷ của cậu ta. Nguỵ Hủ có Phương Minh Chấp, Hướng Thành Bân liền tự nhiên tới bên cạnh Giản Xuân Triều. Giản Xuân Triều luôn biết rõ mình cùng 4 chữ tâm linh thủ xảo không quá dính dáng đến nhau, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới dựng một cái lều trại cũng khiến mình muốn liệt nửa người. "Cậu xem, cái này rõ ràng đánh số giống nhau mà sao cái dài cái ngắn không xứng đôi?" Giản Xuân Triều đưa đồ cho Hướng Thành Bân xem, trên mặt viết hoa không phục. Hướng Thành Bân nhìn kỹ, kiên nhẫn nói với hắn: "Anh xem cái trên này là 6, cái dưới này lại là 9, nên không phải một đôi." Giản Xuân Triều biết sai liền sửa, lập tức dỡ ra huỷ đi, xem như chưa từng làm gì. Hướng Thành Bân cao hơn Giản Xuân Triều gần một cái đầu, vừa lúc ánh đèn bên ngoài hắt đến bên dưới là một cái đỉnh đầu vô cùng đáng yêu, còn cùng mình phân cao thấp dựng lều trại, mang theo chút trẻ con. "Xuân Triều vì sao anh không muốn tôi giúp?" Hướng Thành Bân đứng trước mặt hắn. Giản Xuân Triều động tác cứng đờ, không ngẩng đầu nhìn người kia. "Anh cố ý tránh tôi." Hướng Thành Bân đưa ra kết luận, giọng nói xa cách: "Là vì tôi tới gần anh quá nhanh sao?" Giản Xuân Triều cảm thấy đoạn đối thoại này không đúng, đang chuẩn bị mở miệng phủ nhận lại nghe Hướng Thành Bân nói: "Tôi hy vọng anh không hiểu lầm, trước đây tôi có nghe qua về anh, cho nên muốn làm bạn với anh." Thanh âm ôn hoà, mang đầy tính thuyết phục: "Không cần sợ, tôi sẽ không làm tổn thương anh giống người khác." Những người khác? Tổn thương hắn? Lời người này nói làm Giản Xuân Triều hơi rối, chẳng lẽ cậu ta nhìn ra gì sao? Giản Xuân Triều chậm rãi ngẩng đầu, thấy tóc màu bạch kim của Hướng Thành Bân bị gió đêm nhẹ nhàn lay động giống ánh sáng ẩn dật lập loè. Giản Xuân Triều trong nháy mắt cảm thấy hoang đường, đem đồ trong tay đưa cho Hướng Thành Bân, bất đắc dĩ nói: "Cái này tôi thật sự không làm được, tôi từ bỏ." Hướng Thành Bân vui vẻ tiếp nhận, lắp lắp ráp ráp mấy thanh sắt rồi tới lều trại, một bên giảng giải cho Giản Xuân Triều: "Anh xem, xác định vị trí như thế này, đẩy một cái liền dễ dàng vào trong rồi." Cậu ta đứng sang một bên, đưa cái mới cho Giản Xuân Triều: "Anh thử xem." Giản Xuân Triều dựa theo phương pháp người này nói, quả nhiên một lần lắp liền được, trong lòng có chút vui vẻ. Chờ hắn lắp xong hết 4 chân, tâm tình tốt vô cùng, mâu thuẫn với Hướng Thành Bân cũng như chưa từng có, hoàn toàn không chú ý tới lều trại khác đều đã dựng xong xuôi hết, người khác đều đã đem kính viễn vọng đặt xong. Nguỵ Hủ điều chỉnh góc độ, vài người khác vây quanh giúp đỡ. "Đi xem không?" Hướng Thành Bân hỏi Giản Xuân Triều. "Chờ một lát, bây giờ qua đấy cũng không giúp được gì, tôi ngồi đây nhìn bằng mắt cũng thấy giống nhau." Giản Xuân Triều định ngồi xuống đất, nhưng lại như nhớ ra điều gì, nói với Hướng Thành Bân: "Chờ tôi một lát, tôi đi mặc thêm áo." Nói xong liền chui vào lều trại. Hướng Thành Bân đi mang hai cái ghế gấp lại đây, lại pha hai ly ca cao nóng đã thấy Giản Xuân Triều mặc một bộ quần áo bông từ trong lều trại đi ra, buồn cười nói: "Quần áo bông này mua ở đâu đấy? Tôi cũng muốn mua." Giản Xuân Triều không phòng bị cậu ta như lúc đầu nữa, nghe thấy người kia nói thích quần bông của mình, vui vẻ đắc ý nói: "Cậu không mua được đâu, cái này là ba mẹ tôi nhờ người làm." Hướng Thành Bân cười càng rạng rỡ: "Thật hâm mộ anh, nhìn thôi đã thấy ấm áp rồi." Giản Xuân Triều nhận ca cao nóng, ngửa đầu nhìn muôn vàn tinh tú cuồn cuộn trên đầu, đột nhiên nhận ra đời người thật nhỏ bé ngắn ngủi, than nhẹ một câu: "Có đôi khi thật sự cảm thấy, được sống, được tồn tại là điều đáng mừng." Hướng Thành Bân không để ý tính trẻ con của hắn, nhíu mày: "Đừng nói giống như anh đã từng chết vậy." Giản Xuân Triều quay đầu nhìn người kia, trong mắt phảng phất ánh sáng nhỏ vụn, nhếch khoé miệng, nói không nên lời, lạnh nhạt cười: "Sao có thể!" "Con người thật thú vị, cái gì cũng muốn thấy rõ ràng." Giản Xuân Triều nhấp một ngụm ca cao nóng, câu được câu không trò chuyện: "Giống như ngắm sao, tôi không hiểu lắm vì sao nhất định cứ phải thấy hết bề mặt gồ ghề lồi lõm của nó, cứ để cho nó an tĩnh phát sáng không phải tốt hơn sao?" Hương Thành Bân suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tuy đạo lý là như vậy nhưng con người chúng ta vẫn muốn nhìn thấy mặt thật nhất, chẳng sợ không có biểu tượng động lòng người. Chân thật, thật ra cũng là một loại cảm giác thần bí." "Phải không?" Giản Xuân Triều nheo mắt, nửa đùa nửa thật nói: "Vậy cảm giác thần bí của cậu là gì?" Hướng Thành Bân còn chưa kịp trả lời, một bóng hình đã chắn trước cậu ta cùng Giản Xuân Triều. La Lâm Dương hưng phấn nói với Giản Xuân Triều: "Đàn anh, không phải anh nói mang theo thiết bị chuyên nghiệp sao? Bên kia đều dựng xong rồi, anh có muốn dùng không?" Giản Xuân Triều thong dong ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ đùi: "Không cần." La Lâm Dương nhìn hắn mặc quần bông, gian nan hỏi: "Anh, anh....một balo toàn là quần bông?" Giản Xuân Triều vui vẻ gật đầu: "Còn có nước ấm với chocolate cậu bảo cầm theo, mà Thành Bân có ca cao nóng nên tạm thời không dùng đến." Hương Thành Bân vui tươi hớn hở nhìn La Lâm Dương đen mặt, hỏi: "Kính viễn vọng bên kia đặt xong rồi phải không? Tôi còn chưa từng dùng lần nào, có thể tới thử một chút không?" La Lâm Dương nhìn đàn anh này cảm ơn một cái, kéo Giản Xuân Triều đứng dậy: "Cùng nhau đến xem đi, rất vui đấy." Nguỷ Hủ kết nối kính viễn vọng với notebook cùng vài người bên cạnh vừa cười vừa nói. Hôm nay trăng tròn, bầu trời chỉ có một ánh trăng bạc. Trên màn hình notebook hiện ra bóng đang đầy đủ rõ ràng, nhìn thấy cả hố lớn nhỏ trên bề mặt mặt trăng. "Anh Xuân Triều, anh muốn nhìn một chút không?" Nguỵ Hủ hỏi hắn. Giản Xuân Triều ngại từ chối, chuẩn bị qua loa đến trước kính viễn vọng nhìn một cái. Nhưng liếc mắt một cái, lại không biết vì sao trong lòng đột nhiên như có cái gì đó kích thích, không rời được ánh mắt. Trước mắt là bầu trời đen, sườn mặt ánh trăng vậy mà lại an tĩnh điềm đạm ở đó. Trước đây Giản Xuân Triều cũng từng nhìn qua ảnh chụp trên TV hay từ các đài thiên văn chuyên nghiệp trên mạng, nhưng mặt trăng ở đó tròn vẹn, cứng đờ, quá mức đẹp đẽ lại không đủ chân thật, thậm trí còn không bằng nhìn bằng mắt thường. Cho nên đối với việc ngắm trăng sao hắn không có hứng thú gì nhiều. Nhưng hôm nay, hắn cùng mặt trăng xa xôi kia lại có thể cảm nhận một chút cô đơn. Thậm trí trong lòng còn sinh ra cảm giác may mắn, giữa cuồn cuộn thiên hà chúng ta lại có thể gặp nhau. "ai, người khác đến đây đều muốn nhìn, vậy mà có người nhìn mãi không xong." Cát Hân Nguyên phe phẩy tay trên mặt, ngữ khí khó chịu. La Lâm dương nghe không nổi: "Vốn dĩ đều là cùng nhau tới ngắm trăng sao, đàn anh nhìn một chút thì có làm sao? Lúc nãy cậu còn ở đây nhìn nửa ngày đấy! Chẳng lẽ cậu xem thì được còn người khác thì không à?" Nguỵ Hủ tủm tỉm cười trấn an Cát Hân Nguyên: "Không sao, dù sao vị trí xem chọn cũng dễ dàng, chờ Xuân Triều xem xong rồi chúng ta lại tìm góc độ khác xem có thể chụp một ít ảnh chụp hay không là được." Giản Xuân Triều có chút xấu hổ, lùi lại, cũng không biết phải nói gì, trực tiếp nói với Nguỵ Hủ: "Thật đẹp, rất mong chờ được xem ảnh chụp của cô." Nói xong liền tránh đi lấy nước ấm. Nguỵ Hủ nhìn hắn cười cười, quay lại kính viễn vọng chỉnh góc độ, một lát sau liền ngẩng đầu nhìn Phương Minh Chấp xin giúp đỡ: "Minh Chấp, chỗ này em không rõ lắm, anh xem giúp em được không?" Cô nàng ngẩng mặt, mắt long lanh nhìn mà thương. Phương Minh Chấp đa tài, loại giải trí như ngắm sao này y khẳng định có biết, nhưng mà y có chút thất thần nhìn theo hướng Giản Xuân Triều rời đi, không nghe thấy Nguỵ Hủ nói. "Minh Chấp?" Nguỵ Hủ nhìn theo ánh mắt y, ánh mắt tối dần, lại nháy mắt khôi phục sáng ngời. "Hả?" Phương Minh Chấp cúi đầu nhìn Nguỵ Hủ, biểu tình không kiên nhẫn biến mất, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ôn hoà săn sóc, "Ngại quá, tôi không nghe rõ." " Không có gì, chỉ là có chỗ này em không hiểu lắm." Nguỵ Hủ ngọt ngào cười như cũ. Giản Xuân Triều cầm nước ấm, quay lại đã thấy Phương Minh Chấp cùng Nguỵ Hủ thân mật ghé đầu vào kính viễn vọng phía trước. Cát Hân Nguyên cầm di động chụp lại. Trong lòng Giản Xuân Triều dâng lên một tia hy vọng, Phương Minh Chấp không phải thích người này sao? Nguỵ Hủ tuy rằng có chút không thành thật nhưng Phương Minh Chấp cũng không phải nhân vật lỗi lạc, bằng phẳng gì. Nếu y có thể cung Nguỵ Hủ tình nồng ý hợp, có phải sẽ đồng ý ly hôn với hắn không? Nghĩ đến đây Giản Xuân Triều cảm thấy không thể đi về phía trước, cầm bình giữ nhiệt, lại cầm theo một cái đèn lò đi xung quanh tản bộ. Núi 1800 quả thật cách nội thành không xa, nhưng đường ở đây độ cao cách mặt nước biển một chút, lên trên đỉnh núi là có thể miễn cưỡng nhìn thấy cảnh đêm ở Bắc Kinh. Mặc dù đã qua lập xuân một thời gian, nhưng Bắc Kinh vẫn lạnh, đặc biệt ở nơi cao hơn mực nước biệt nhiều chút này, không khí tích tụ lại càng lạnh lẽo. Rời khỏi nơi náo nhiệt kia, hơi thở trắng xoá của Giản Xuân Triều lại thành nơi duy nhất ấm áp. Hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn Bắc Kinh về đêm ánh đèn toả ra từ nhà nhà như ban ngày, có lẽ bời vì quá xa xôi nên hiện ra một chút không chân thật. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, giữa những ngọn đèn kia có người nhà của hắn. Trong lúc nhất thời đang ở nơi nào, sống cùng ai, cũng không ảnh hưởng đến hắn qua lâu. Có chăng chỉ là khoảng cách mấy chục mét, Giản Xuân Triều cũng đã rời xa thế giới nhỏ kia, đến một nơi an tĩnh thoải mái..