Khi Kỳ Mặc ước chừng được một ngàn bảy trăm tuổi, đệ đệ nhỏ nhất trong nhà được sinh ra. Tiểu hồ nhỏ xíu gầy yếu, mới hơn tám tháng đã vội vã chui từ bụng hồ phụ ra, thân thể gầy nhom, hai cái tai co rúm lại nhăn nheo, cùng cái đuôi nho nhỏ, toàn thân chưa được mấy cọng lông, cuộn tròn lại trong tã lót, nhỏ giọng khóc oa oa. Bởi vì là đứa thứ một trăm trong nhà, cho nên tên gọi là “Bách Bách”, Kỳ Bách Bách, nhũ danh là Tinh Nhi. Tiểu Bách dần dần mở mắt, từ một cục tròn tròn lớn lên thành một viên cầu trắng trắng mềm mềm, xù lông, trong nhà từ già đến trẻ, ngay cả đế quân phụ thân luôn âm trầm cũng đều vô cùng nuông chiều nó, hận không thể thời thời khắc khắc ôm Bách Bách vào trong lòng trêu đùa một phen. Bất luận là khi Bách Bách ngủ, tai hơi rung rung, hắt xì một cái nho nhỏ, hay chớp đôi mắt to long lanh ngập nước, hoặc tìm được một nơi ấm áp liền cọ cọ lên… Bất cứ một động tác nào của Bách Bách đều đủ để làm cho một đám người hoan hỉ như điên. Tiên, yêu, thần hồ gì đó trong nhà đều coi Bách Bách như trân bảo, Kỳ Mặc còn nhường bảo tọa của y – đùi Thương Huyền – cho Bách Bách nằm. Vì thế khi thấy một cục lông trắng muốt tròn tròn mềm mại nằm sấp trên đùi Thương Huyền, Thương Huyền sắc mặt đạm mạc nhưng ánh mắt đầy ôn nhu liền vuốt ve bộ lông mềm mại của Bách Bách, Bách Bách hếch cái mũi nhỏ lên, nhắm mắt lại, phát ra tiếng ưm nho nhỏ vô cùng đáng yêu. (Ed: BẢO TỌA – là bảo tọa đó, phụt O.o) (TNS:  bảo tọa:  ngôi báu, ngai báu, ngai vàng) “Ta cũng muốn được đại tẩu vuốt lông TvT.” Muội muội thứ ngũ thập nhị ôm cái đuôi đẹp đẽ của mình lăn lộn bên cạnh, mặt hâm mộ nói. “Tỷ cũng đã một ngàn ba trăm tuổi rồi, còn làm nũng.” Muội muội thứ ngũ thập tam hình người ở bên cạnh, tỏ vẻ chịu không nổi mà nhìn tỷ tỷ chỉ lớn tuổi hơn mình một chút, thò tay túm lấy đuôi của nàng. “Đại ca cũng đã một ngàn bảy trăm tuổi rồi, không phải mỗi ngày đều quấn lấy đại tẩu không buông sao.” Đệ đệ lục thập ngũ nhịn không được oán giận. “Tiểu Huyền vốn chính là của ta, ngươi bì được với ta sao?” Kỳ Mặc dương dương tự đắc nói, kiêu ngạo hếch mũi lên. “Đại ca, ca lại bị Tam ca biến thành hồ ly rồi?” Đệ đệ thứ tam thập ngũ không mặn không nhạt hỏi, Kỳ Mặc lập tức cứng đờ người, căm giận dùng móng vuốt cào mặt đất. “Ha ha ha, đại ca biến thành như vậy đã bảy ngày, Tam ca lần này thật sự là ác độc nha!” Ngũ đệ phe phẩy quạt giấy, không chút khách khí cười lớn. Nếu không phải vì nghĩ đến chuyện mình là huynh trưởng, lại còn trong bộ dáng hồ ly, Kỳ Mặc hẳn đã nhào lên đánh lộn với Ngũ đệ. Kỳ Mặc chỉ có thể tiếp tục căm giận, dùng hồ trảo cào cào, lúc lắc chạy đến bên chân Thương Huyền, cắn vạt áo của hắn, một đôi mắt hồ màu vàng ai oán nhìn Thương Huyền và cục lông đang cuộn tròn trên đùi nương tử y. Cục lông xù mềm mềm tròn tròn …..nếu như nương tử cũng sinh cho y một đứa thì có phải là tốt không? Kỳ Mặc nghĩ đến đây, đôi mắt hồ ly đột nhiên hưng phấn nheo lại, Thương Huyền đã đồng sàng cộng chẩm cùng Kỳ Mặc nhiều năm như vậy rồi, đối với cảm xúc của Kỳ Mặc đã trở nên vô cùng quen thuộc, giơ tay nhéo tai Kỳ Mặc một cái. Kỳ Mặc đau đến nỗi lông trên người đã dựng đứng cả lên, nhe răng trợn mắt hít một hơi, làm cho đám đệ đệ, muội muội tất cả đều cười lăn lộn. Kỳ Mặc lại ai oán bộ dạng hồ ly của bản thân, y căn bản muốn làm gì cũng không được! “Nên đi nghỉ thôi.” Thương Huyền vỗ vỗ hồ ly đang rúc trên ngực hắn, thản nhiên nói, rồi sau đó vung tay tắt đèn, đắp chăn đệm kĩ càng liền nhắm mắt lại. Kỳ Mặc không cam tâm, dùng cằm cọ lên ngực Thương Huyền, cọ mở vạt áo hắn, dùng lưỡi liếm liếm trên làn da mềm mại, mịn màng kia, bỗng nhiên bị một chưởng đập lên đầu, thoáng chốc, cả thế giới im lặng. Kỳ Mặc thoát khỏi bộ dạng hồ ly, Thương Huyền nằm bên cạnh, nhỏ giọng kêu vài tiếng rồi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ. Đêm khuya, chăn trên người Thương Huyền đều bị từ từ vạch ra, vạt áo cũng bị kéo ra, làm lộ ra thân thể thon dài. Thương Huyền bị lật người lại, một thân ảnh áp sát vào người hắn, tách hai cánh mông của hắn ra, vận sức chờ chen thứ nóng hổi vào cửa tiểu huyệt. Thương Huyền bị nhiệt độ hỗn loạn trên người và sau gáy đánh thức, vừa mở to mắt, nửa quay đầu lại để nhìn, tầm mắt mông lung còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, côn th*t cứng rắn nóng bỏng đã trực tiếp cắm vào tiểu huyệt. “A”! Thương Huyền rên rỉ một tiếng, nháy mắt tỉnh táo lại, Kỳ Mặc không biết đã khôi phục hình người từ lúc nào đã ôm chặt lấy eo hắn, dùng lực mạnh nới rộng tiểu huyệt của hắn ra. “Nương tử, ta nhớ ngươi muốn chết, ưm……Khít quá…….thật tuyệt!” Kỳ Mặc phát ra tiếng thở dài trầm thấp thỏa mãn, Thương Huyền vừa mới tỉnh ngủ, thân thể còn trong trạng thái vô lực, liền bị từng đợt khoái cảm bao vây, không còn chút khả năng phản kháng. “A……ngươi……ưm….a a…….a……” Hậu huyệt của Thương Huyền bị nâng cao lên, thân trên nằm sấp trên giường, Kỳ Mặc nương theo tư thế này liền dễ dàng trượt vào ma sát, khiến cho người dưới thân phát ra từng tiếng rên rỉ dâm mỹ. Kỳ Mặc xoa nắn hai cánh mông kia, không ngừng mạnh mẽ đong đưa eo, từng chút một đỉnh côn th*t của mình vào trong tiểu huyệt, hưởng thụ độ nóng và cảm giác ướt át kia bao lấy, ma sát không ngừng. “Ha…a….a…….không muốn…….ưm….a….a…..ưm..a….” Hai tay Thương Huyền nắm chặt lấy chăn, đằng sau huyệt truyền đến cảm giác tê dại khiến cho thần chí hắn bắt đầu mê ly, lắc mông hùa theo xâm phạm ngày càng mạnh mẽ của Kỳ Mặc. Kỳ Mặc cúi đầu liếm môi, lưỡi bắt đầu đùa nghịch trên xương sống và mặt Thương Huyền, khoái cảm khác biệt với khoái cảm từ trong huyệt ngay lập tức truyền vào đầu hắn, tiểu huyệt cũng theo sự kích thích này mà co rút lại, run rẩy. “Hô….nương tử…..ngươi chặt thật…..lại…….lại cắn chặt thêm chút……ha….” Kỳ Mặc thò tay xoa ngọc hành giữa hai chân Thương Huyền, thành thục xoa lộng. Thân thể Thương Huyền lại run lên, nội bích kịch liệt co rút, tốc độ co rút nhanh đến nỗi Kỳ Mặc hưng phấn thở dốc, hạ thân càng ra sức ra vào đỉnh lộng. Vật cứng thô dài cọ sát vào chỗ mẫn cảm trong cơ thể, phân thân giữa hai chân Thương Huyền càng đứng thẳng lên, lỗ nhỏ trên đầu chảy ra chất lỏng thấm ướt bàn tay Kỳ Mặc. Kỳ Mặc tiếp tục lấy tay âu yếm nhẹ nhàng sờ lấy nó, lấy lòng bạn lữ, cảm thấy Thương Huyền thở càng thêm gấp, vách thịt bao quanh y phản ứng càng nhiệt liệt hơn. “Buông tay….ưm…… hư….a…….a……ha  a a …..ưm..a……” “Nương tử…..Tiểu Huyền bảo bối nhi…… Chúng ta cố gắng sinh bánh bao đi!” Sinh bánh bao? Sinh bánh bao gì? Thương Huyền còn chưa hiểu ý y, lại bị một hồi liên miên của Kỳ Mặc làm mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể nằm dưới thân Kỳ Mặc mà không ngừng rên rỉ. Kỳ Mặc lại phóng vào trong cơ thể hắn lần nữa, lật người hắn lại, tách hai chân hắn ra, côn th*t mới rũ xuống một nửa lại đâm vào cái động bí mật giữa hai chân, ma sát, xoay tròn trong cơ thể hắn, chậm rãi lớn hơn, cương lên, sau đó tiếp tục chà xát bừa bãi. Mấy tối này, Kỳ Mặc được hồi phục hình người càng không thèm kiêng nể, mặc kệ Thương Huyền có đạp y thế nào, có đánh y, quơ kiếm muốn chém y thế nào, y vẫn như đánh không chết, không chút liêm sỉ, không ngừng dính sát vào người hắn. Y biết trên người Thương Huyền có nhược điểm, biết làm thế nào để Thương Huyền dưới thân y mà hóa thành xuân thủy nhộn nhạo, biết dùng tư thế nào sẽ khiến Thương Huyền thoải mái thở dài một hơi hay rên rỉ khóc lớn. “Nương tử, chúng ta sinh bánh bao đi!” Mỗi lần Kỳ Mặc trèo lên giường đè Thương Huyền, nhìn hắn rồi đều nói như vậy, Thương Huyền nghe câu này không nhịn được mềm nhũn eo, sau huyệt cũng có cảm giác như nóng lên, trướng đau. Sinh bánh bao? Hắn ngay cả một quả trứng cũng không thể sinh ra được nói gì đến sinh “bánh bao”? Kỳ Mặc nếu không phải cố tình quên đi thì chính là hoàn toàn quên mất chuyện này. Thương Huyền đạp một cước lên bụng Kỳ Mặc, vừa lúc mắt cá chân liền bị kéo sang hai bên, huyệt khẩu hơi sưng bị lộ ra, yêu hồ trên người hắn nhìn thấy cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái. “Sinh bánh bao” gì chứ? Chính là mượn cớ để ăn thịt mà thôi! “A……a….a…..ưm…a~” Tiếng thở dốc mềm mại ướt át của Thương Huyền tràn ra từ bên miệng, Kỳ Mặc nghe lại càng xúc động, hạ thân không ngừng va chạm huyệt khẩu bí mật. Bánh bao bánh bao bánh bao bánh bao bánh bao…… Trong đầu Kỳ Mặc tưởng tượng đến việc mình khiến cho nương tử mang bầu, căn bản quên mất Thương Huyền không phải tộc yêu hồ, cũng không ăn thuốc thụ thai, căn bản không sinh con được. Đợi đến khi Kỳ Mặc rốt cuộc nhận ra sự thật này, đã sắp một tháng có thừa trôi qua. Thương Huyền bị y ngày làm, đêm ép, ngay cả xuống giường cũng không nổi, eo cũng không thẳng được, y rốt cuộc cũng biết sám hối. “Kỳ đại thiếu gia.” Thương Huyền cười lạnh như không cười, Kỳ Mặc vừa nghe thấy xưng hô của nương tử với mình liền biết mình “thảm” rồi. Kỳ Mặc rất tự giác hóa thành bộ dáng hồ ly chui vào lòng Thương Huyền, Thương Huyền nằm dựa vào giường, vuốt lông y, sau đó…. “Ngao! Ngao! Ngao a~” Trong phòng phát ra tiếng rên rỉ thê thảm của Kỳ Mặc, các đệ đệ, muội muội đã thấy từ lâu nhưng cũng không trách được. Cũng không phải chuyện gì lạ, thực sự chẳng lạ chút nào, chỉ là lúc đại tẩu tâm tình không tốt, sẽ bứt lông đuôi đại cả để trút căm phẫn thôi, chuyện này một chút cũng không kì lạ….. Có điều, cái đuôi kia của đại ca, lần này hẳn là sẽ trọc mất nhỉ? “Nương tử! Tiểu Huyền! Bảo nhi! Ngao….đau! Nương tử~” Bị nhổ lông thật đau, đại ca bảo trọng, ai bảo đại ca cứ muốn làm đại tẩu bực mình? Đai tẩu tức giận hậu quả rất nghiêm trọng!