Bật mí: Mabinogi có cho kết hôn đồng tính =))
21.
Ngày nào đó, Ngô Hạo cùng Mười Hai Đồng Rưỡi ngồi thoáng cái tới trưa, một câu có một câu không cứ vậy tán gẫu cả ngày, cư nhiên nói rất hăng say.
Mười Hai Đồng Rưỡi mặc dù hơi ít nói, người hơi nhàm chán, nhưng thắng ở việc ổn định, đánh quái nhất lưu, thuộc loại trên chiến trường có thể giao hậu bối nhờ anh ta trông nom giúp, ngoài ra còn có sự ăn nhịp ngầm bất ngờ với Ngô Hạo, khi tâm tình Ngô Hạo không tốt thì vẫn chủ động lưu lại làm hộ tống.
Người như thế chính là người bạn tốt khi ở ngoài lẫn trong nhà, Ngô Hạo nghĩ, liền có cảm giác mình nhặt được kho báu rồi.
Mười Hai Đồng Rưỡi người này tay chân chẳng bao giờ ngừng lại, Ngô Hạo lại đi tìm anh ta, anh ta không phải đang tìm được dược thảo thì đang chặt củi. Ngô Hạo lúc đầu tưởng anh ta thu thập tài liệu để luyện độ kỹ năng, sau này thấy anh ta hết làm cái này lại làm cái kia, liền rất hoang mang hỏi thăm.
[Bóng Đèn Điện: Thủ nghệ chế dược thợ mộc là anh luyện cùng lúc sao? Chịu nổi không?]
[Mười Hai Đồng Rưỡi: Không phải, tôi đều luyện max]
[Bóng Đèn Điện: A?? Vậy anh nâng cấp vĩ cầm để làm gì? ]
Mười Hai Đồng Rưỡi đứng dậy, nhặt hết các từng loại từng loại thảo dược nằm ngay bên cạnh thân dược thảo, không nhanh không chậm phun ra hai chữ.
[Mười Hai Đồng Rưỡi: Lấy tiền]
Ngô Hạo trầm mặc, trong đầu ba một phát dán nhãn hiệu quỷ nghèo lên người Mười Hai Đồng Rưỡi.
Khi có nhiều món để lấy tiền, Mười Hai Đồng Rưỡi luôn luôn đi lập quầy hàng nho nhỏ bên ngoài cửa phía tây chủ thành đặng kiếm thêm thu nhập.
Nói đến lập quầy, Ngô Hạo hết sức rối rắm, bởi vì cậu phát hiện Mười Hai Đồng Rưỡi có một tật xấu đặc biệt quỷ dị.
Trong game XX, nếu muốn bán gì đó phải lập quầy hàng, ông chủ sau khi mở quầy hàng sẽ không thể cách quá xa quầy của mình, nếu không hệ thống sẽ tự động đóng cửa. Người chơi bình thường đều sẽ tới NPC đi thuê một quản gia búp bê để giúp mình trông tiệm, như thế sẽ không bị hạn chế cự ly mà có thể tùy y di chuyển.
Tiền thuê búp bê không sao, phần lớn người chơi có đại não bình thường đều sẽ chọn cách đó nhờ nó trông cửa hàng giúp, nhưng Mười Hai Đồng Rưỡi cố tình là một tên khác người.
Mười Hai Đồng Rưỡi ưa thích ngồi chồm hổm bên cạnh quầy.
Thế là Ngô Hạo gần đây luôn lăn lộn một chỗ cùng Mười Hai Đồng Rưỡi cũng chỉ có thể cùng ngồi chồm hổm.
Ngô Hạo vô cùng bất đắc dĩ nhìn người tới người đi qua lại trong chợ phiên, đấu tranh thuyết phục Mười Hai Đồng Rưỡi.
[Bóng Đèn Điện: Tôi mua một con búp bê được không? Tiền thuê tôi trả giúp cho anh… ]
[Mười Hai Đồng Rưỡi: Không cần, cậu nếu thấy nhàm chán, có thể đi làm chuyện khác]
Lời này nói ra khiến Ngô Hạo hơi nóng đầu, chỉ có thểủ rũ tiếp tục ngồi chồm hổm.
[Mười Hai Đồng Rưỡi: Tôi trước đây có chơi một game, thương nhân nếu bán đồ mở quầy hàng liền không động đậy được, chỉ có thể ngồi chồm hổm tại chỗ, tôi đã quen ngồi chồm hổm rồi]
Tính ra trên hai dấu phẩy, câu thoại này cư nhiên có ba mươi lăm chữ, nói chung đây là câu nói dài nhất của Mười Hai Đồng Rưỡi từ trước đến nay. Ngô Hạo liền bị kinh sợ, quay đầu sang nhìn nhìn Mười Hai Đồng Rưỡi. Mười Hai Đồng Rưỡi vẫn mặc trường bào màu đen, đầu mang mũ, trước trán có vài lọn tóc rũ xuống, che hết nửa bên má.
Mười Hai Đồng Rưỡi liên liên tục tục nói lại chuyện cũ, Ngô Hạo yên lặng lắng nghe. Nghe mãi nghe mãi, Ngô Hạo đột nhiên phát hiện, đây không phải là game OO hồi đó cậu chơi sao!?
[Bóng Đèn Điện: Lúc đầu anh chơi game OO phải không!?]
Mười Hai Đồng Rưỡi lại không nói gì, cách hồi lâu, mới phun ra một câu.
[Mười Hai Đồng Rưỡi: Ừ, sau đó bị hack acc, không chơi nữa]
Ngô Hạo lại định hỏi anh ta ID server của anh ta là gì, kết quả vừa nghe, vội vã nuốt vào, đông chém một câu tây vứt một câu chuyển đổi đề tài.
Thời gian đó Ngô Hạo cả ngày lang thang theo Mười Hai Đồng Rưỡi, đầu bên công hội không để ý gì. Có một hôm Ngô Hạo đang ngồi ở xưởng củi xem Mười Hai Đồng Rưỡi chặt gỗ, bỗng thấy Như Hoa đang mật riêng cậu.
[Sống Như Hoa Mùa Hạ lặng lẽ nói với bạn: Ở-? ]
[Bạn lặng lẽ nói: Ờ, sao? ]
[Sống Như Hoa Mùa Hạ lặng lẽ nói với bạn: Thằng nhóc chú dạo này được lắm, gần đây lượn ở đâu không thấy mặt mũi, không phải lén lút kiếm vợ sớm chiều có nhau đi?]
[Bạn lặng lẽ nói: — Uống lộn thuốc rồi hả, vợ ở đâu ra…]
[Sống Như Hoa Mùa Hạ lặng lẽ nói với bạn: Thật không có vợ sao? Vậy có người thích chưa?]
Tâm Ngô Hạo không hiểu tại sao nhấp nháp một chút, gõ một câu trở về.
[Bạn lặng lẽ nói: Không có, để làm gì]
[Sống Như Hoa Mùa Hạ lặng lẽ nói với bạn: Nói thật đi, có không?]
Ngô Hạo vô tình giương mắt nhanh chóng, quét tới Mười Hai Đồng Rưỡi đang bang bang chặt củi không xa lắm, tiếp tục đánh chữ.
[Bạn lặng lẽ nói: Không]
[Sống Như Hoa Mùa Hạ lặng lẽ nói với bạn: Được rồi, có chuyện nhờ chú giúp một tí, chú giúp hay không giúp? ]
[Bạn lặng lẽ nói: Giúp]
[Bạn lặng lẽ nói: Rốt cuộc là chuyện gì? ]
Ngô Hạo vừa nói câu này xong, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Khi nãy, trong một cái chớp mắt, Ngô Hạo tự dưng cảm thấy là lạ. Là lạ thế nào Ngô Hạo cũng không suy nghĩ ra, cảm giác kia nháy lên một cái rồi bay mất, biến mất quá nhanh, Ngô Hạo bắt không kịp, nhưng ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không tốt lắm.
Sự việc thực tế đích xác là không tốt lắm.
[Sống Như Hoa Mùa Hạ lặng lẽ nói với bạn: Chú con mẹ nó đủ nghĩa khí!!! ]
Ba mượi giây sau, Ngô Hạo hiểu ra một đạo lý, đó chính là lần tới giúp đỡ người khác, nhất định trước khi giúp phải hào khí vạn trượng, hỏi xem cần giúp cái gì.
Ba mươi giây sau, toàn bộ kênh thế giới của server bắt đầu chớp hiện Lạt bá tập kết.
【Sống Như Hoa Mùa Hạ: Tôi và Bóng Đèn Điện đêm mai 9 giờ ở tuyến 6 cùng nhau kết hôn tại Thủy Thành!! Người quen hay không quen đều có thể tới tham dự!! 】
【Sống Như Hoa Mùa Hạ: Tôi và Bóng Đèn Điện đêm mai 9 giờở tuyến 6 cùng nhau kết hôn tại Thủy Thành!! Người quen hay không quen đều có thể tới tham dự!! 】
【Sống Như Hoa Mùa Hạ: Tôi và Bóng Đèn Điện đêm mai 9 giờở tuyến 6 cùng nhau kết hôn tại Thủy Thành!! Người quen hay không quen đều có thể tới tham dự!! 】
22.
Đại não Ngô Hạo ong một tiếng, nháy mắt cứng đờ.
Giữa đống gỗ, tay Mười Hai Đồng Rưỡi đang xoay rìu không nhúc nhích.
Như Hoa như điên cuồng rồi, liên tục xoát tập kết đầy kênh thế giới, vô cùng cao hứng tuyên bố hôn sự giữa hai người.
Ngay sau đó, bằng hữu hai người trong game bắt đầu mỗi người một lạt bá, chúc mừng tân hôn hai người. Sau đó, kênh tán gẫu công hội cũng sôi sục lên.
[Người Qua Đường Giáp: Chết mất!! Bóng Bóng anh khi nào thì thông đồng với A Hoa vậy?? ]
[Người Qua Đường Ất: A, Hoa Hoa của em ~~~~]
[Heo Là Lại Ngược Đọc: -0- Trời! Bóng Bóng hai người khi nào có chuyện tốt thế? Không thèm báo cho đồng bọn biết a ~~]
[Người Qua Đường Bính: Chúc mừng ~]
[Một Quả Trứng Gà U Buồn: … ]
[Sống Như Hoa Mùa Hạ: A ha ha ha ~~ Mọi người phải nhớ tham gia hôn lễ ngày mai đó ~~]
[Người Qua Đường Ất: Muốn lì xì!! Muốn lì xì ~~]
Ngô Hạo nhanh chóng hồi thần, run rẩy phát tin nhắn qua Như Hoa.
[Bạn lặng lẽ nói: Làm cái khỉ gì vậy!? ]
[Sống Như Hoa Mùa Hạ lặng lẽ nói với bạn: Đừng kích động, gần đây có người cứ quấn lấy liên tục, phiền muốn chết, liền nói với thằng đó chị đây có chồng rồi, nó không tin, nói chị đây gạt nó… ]
[Sống Như Hoa Mùa Hạ lặng lẽ nói với bạn: Ầm ĩ đến mức đó nên chị đây bị lâm vào con đường bất đắc dĩ thôi ╮(╯_╰)╭]
[Bạn lặng lẽ nói: Ông già nhà chị!!]
[Sống Như Hoa Mùa Hạ lặng lẽ nói với bạn: Chuyện của chị chú cũng biết rồi, không thể gây họa với quần chúng vô tội đúng không]
[Bạn lặng lẽ nói: Cho nên chị đi hãm hại em hả???]
[Sống Như Hoa Mùa Hạ lặng lẽ nói với bạn: Người anh em, có hoạn cùng chịu mà, đêm mai 9 giờ tuyến 6 Thủy Thành, đừng quên, out đây]
[Bạn lặng lẽ nói: … … … ]
[Sống Như Hoa Mùa Hạ – thoát game -]
Nhân sinh tựa như che mắt người khác, không chút lưu ý liền dễ dàng bị hãm hại.
Ngô Hạo đứng trong hố do Như Hòa đào ra, vô cùng tuyệt vọng.
Sống Như Hoa Mùa Hạ của Tráng Sĩ Xin Dừng Bước, trừ bỏ thân phận đóa kiều hoa đứng đầu công hội, vú mẹ ngự dụng đứng đầu công hội bên ngoài, kỳ thật còn có một tầng thân phận khác.
Việc này chính là bí mật lớn nhất của hội Tráng Sĩ, ngoài bản nhân Ngô Hạo, Trứng Gà và Như Hoa, không ai khác biết được.
Thân phận này tiềm ẩn rất sâu, nếu muốn nghiên cứu kỹ lưỡng, phải ngược dòng về cái ngày công hội thành lập.
Người chơi XX đều biết, thành lập công hội ít nhất phải có năm người, nhưng, Hùng Thúc, Ly Hỏa, Trứng Gà cùng Ngô Hạo tổng cộng chỉ mới bốn, thiếu một.
Thế là, vì để thuận lợi thành lập công hội, Hùng Thúc đi mở hai cái patch, đăng ký một acc khác, tạo một nick nhỏ, cho vào đủ số người mở công hội.
Nick nhỏ được sinh ra đơn thuần để cho đủ người, ID Sống Như Hoa Mùa Hạ.
Đúng vậy, Như Hoa chính là Hùng Thúc, Hùng Thúc chính là Như Hoa.
Sau khi Ly Hỏa bỏ rơi công hội, Hùng Thúc thương tâm quá độ, suy nghĩ muốn đổi chủng tộc muốn đổi giới tính không đổi tâm tình, lúc này mới bắt đầu luyện Như Hoa, từ nay trở đi bôn ba trên con đường trở thành nhân yêu không thể quay đầu lại.
Hùng Thúc mặc dù chơi nhân yêu bán manh không ngừng, nhưng trong tâm vẫn có cái khí phách rổn rang của Ở Đây Có Gấu, cái loại chuyện làm nhân yêu còn đi câu dẫn lừa gạt tình cảm thiếu niên là loại chuyện thiếu đạo đức mà Hùng Thúc rất khinh thường, cho nên Hùng Thúc chỉ có thể đi hãm hại hai hảo huynh đệ tri tình của mình.
Hai mắt Ngô Hạo mù mịt nhìn màn hình, trên màn hình vẫn chen chúc đầy những từ ngữ chúc mừng vui vẻ không biết rõ chân tướng. Đầu Ngô Hạo từng trận từng trận đau đớn, dứt khoát ẩn đi trang tán gẫu của hệ thống, ẩn khoảng một phút rưỡi, thu được mẩu giấy ngắn của Trứng Gà phát tới.
Ngô Hạo nhấn mở nhìn nhìn, chỉ có bốn chữ: Huynh đệ, bảo trọng.
Mặt Ngô Hạo co rút, xóa đi tờ giấy, khuôn mặt lại chết lặng nhìn cửa sổ đối thoại lần lượt bắn ra. Vất vả lắm mới quét sạch sạch hết màn hình, Ngô Hạo liếc mắt một cái liền thấy Mười Hai Đồng Rưỡi vẫn yên lặng không nhúc nhích lay động thân, đột nhiên chuyển hướng về phía cậu, bước tới.
Tim Ngô Hạo lại rung động, tay run lên, trực tiếp bấm xuống nút công tắc nguồn, màn hình máy tính thoáng tối sầm đi.
Đêm nay, Ngô Hạo nằm mộng lung tung.
Cậu mơ thấy mình đang đứng trong giáo đường, trước mặt là cô dâu lưng hùm vai gấu cao hơn một cái đầu, phía sau là bạn bè thân nhân líu ríu líu ríu ngồi đông đúc, hơn hai trăm con mắt đồng thời nhìn chăm chú vào người cậu.
Ngô Hạo ngẩng đầu nhìn cô dâu cao to, cô dâu vén lên khăn voan, chậm rãi thấp đầu về phía cậu.
Lúc này, cửa giáo đường mạnh mẽ bị đá ra, một người đột ngột xuất hiện, khuất bóng mà đứng, không thấy rõ mặt.
Ngô Hạo sửng sốt.
Người nọ tiến vào trong, nắm tay Ngô Hạo, xoay người kéo cậu chạy ra khỏi giáo đường.
Hai người chạy mãi chạy mãi, cuối cùng chạy tới một mảnh đất trống.
Người đó dừng lại, như phim điện ảnh chuyển động chậm từ từ quay người lại.
Sau đó, Ngô Hạo tỉnh giấc, người trong mộng chỉ còn một mảnh mờ nhạt.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
22 chương
21 chương
16 chương
58 chương