Cờ Rồng Tay Máu
Chương 69 : Cửu tử nhất sinh
Trong lúc bốn ông già giở toàn lực ra tấn công hiệp thứ một trăm thì nàng áo đen đã hiểu rõ tâm ý của chúng liền cười nũng nịu và nói :
- Tài ba của lũ chuột các ngươi chỉ có thế thôi, thật là các ngươi đã uổng công phí sức một cách vô ích vậy.
Nàng vừa nói dứt, không thấy nàng cử động gì hết, mặc kình khí cương phong kinh hồn động phách của kẻ địch tấn công tới người nàng. Nhưng tha hồ kình lực của bốn ông già lợi hại như thế nào cũng không sao đẩy lui được nàng ta phải lùi nửa bước và cả tà áo của nàng cũng không thấy bị thổi lên chút nào.
Trước tình cảnh ấy bốn ông già nọ không hoảng sợ đến hồn bay phách lạc sao được? Chúng đều đứng đờ người ra như tượng gỗ, mãi mới thấy ông già gầy gò thở dài một tiếng, hai mắt không có thần, uể oải nói :
- Thế ra người đã luyện được võ công thượng thừa trong Quy chân kinh. Anh em lão phu xin nhận thua trận đấu này. Con nhỏ kia muốn chém muốn giết tùy ý người ra tay đi...
Y chưa nói dứt, ông già cao lớn đột nhiên trợn to đôi mắt thét lớn :
- Câm mồm, anh em chúng ta nổi danh bấy lâu nay, anh hùng nửa đời người rồi, và lại là đường đường một đấng nam nhi đại trượng phu, tại sao lại chịu để cho một hậu bối nữ lưu lăng nhục như vậy.
Đôi mắt sáng như điện, nàng áo đen nhìn thẳng vào mặt ông già ấy một cái đã khiến ông già ấy run lẩy bẩy, bỗng ngửng mặt lên trời cười the thé một hồi, vẻ mặt trông rất khủng khiếp và nghiến răng mím môi nói tiếp :
- Nửa đời oanh liệt, bao tâm huyết, ôi, thật là đáng hận!
Nói xong, y đột nhiên giơ chưởng, đánh mạnh vào đầu óc.
Nàng áo đen nghe thấy y thốt ra những lời bi phẫn, oán độc như vậy cũng phải động lòng thương, và thấy y lại đột nhiên ra tay tự sát như thế, liền cười khẩy một tiếng, giơ tay lên cách không điểm một cái Lan Hoa chỉ quả thật độc bộ vũ nội, chỉ phong vừa phi tới thì ông già cao lớn đã thấy cổ tay phải đau nhức thấu xương như bị một lưỡi dao sắc bén chém trúng. Y kêu hự một tiếng, cánh tay phải đã buông xuôi xuống. Y vừa kinh hãi vừa tức giận và hổ thẹn, vừa lo âu liền trợn trừng mắt lên nhìn nhưng nàng nọ đã lạnh lùng nói :
- Ở trước mặt ta mà ngươi sợ tội muốn tự tử như vậy không phải là chuyện dễ đâu.
Bốn người liên tay tấn công hàng trăm hiệp mà không ăn thua gì đáng lẽ ngươi phải biết khẩu phục tâm phục mới phải. Đại trượng phu coi cái chết nhẹ hơn lời hứa sao, chưa chi ngươi đã nuốt lời hứa như thế? Tốt hơn hết nên dẹp ý niệm tự tử ấy đi, bằng không ta sẽ ra tay rất ác độc. Trước hết, cho ngươi nếm mùi muôn con kiến cắn trái tim rồi ta lại cho ngươi nếm mùi Nhất Chỉ Tảo Hồn.
Hai môn muôn kiến cắn trái tim với Nhất Chỉ Tảo Hồn lợi hại lắm, hễ người nào bị điểm trúng sẽ cảm thấy đau khổ còn khó chịu hơn cả chết với lột da lóc xương.
Dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể nào chịu nổi, bốn ông già ấy có phải không biết đâu? Nên vừa nghe thấy nàng nọ nói tới hai môn ấy, ông già cao lớn đã hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra, thở dài một tiếng, nhắm mắt cúi đầu, không nói năng gì nữa.
Nàng áo đen lại đưa mắt nhìn ba ông già kia và lạnh lùng nói tiếp :
- Bây giờ tới lúc các ngươi phải thi hành lời hứa, ta chả ta tay làm chi, các ngươi hãy cởi mặt ra cho tôi xem trước đã.
Nghe thấy nàng nói như thế, bốn ông già như sét đánh ngang tai, đều kinh hoảng vô cùng, ai nấy đều lui về phía sau một bước, người run lẩy bẩy ngay.
Vì bộ mặt thực của bọn chúng còn quan trọng hơn cả tính mạng của chúng. Xưa nay chúng vẫn giữ tôn chỉ thà chết chứ không chịu để cho người khác trông thấy bộ mặt thực, nhưng bây giờ chúng muốn chết cũng tuyệt vọng nốt.
Đã chót hứa hẹn, bị người kìm chế rồi còn biết nói năng ra làm sao nữa? Chúng lộ vẻ rất oán hận và từ từ giơ tay lên, tay của chúng hầu như nặng hàng nghìn cân, càng giơ cao bao nhiêu tay của chúng càng run lẩy bẩy bấy nhiêu, mồ hôi cũng toát ra theo. Hào khí xưa kia đâu, sao lúc này đến lột mặt nạ ra mà chúng cũng không đủ hơi sức?
Không ngờ trong lúc chúng sắp phải lột mặt nạ ra thì cứu tinh vừa tới nơi. Bỗng có tiếng cười ha hả và tiếng người nói vọng xuống :
- Đi mòn gót giầy sắt không sao thấy, gặp gỡ nơi đây chả tốn công. Thiếu gia đang bận đi tìm kiếm khắp vũ nội cũng không thấy đâu, không ngờ ngươi lại đang ở đây giương oai.
Bốn ông già nghe thấy tiếng nói ấy mừng rỡ khôn tả, vội buông ngay tay xuống.
Nàng áo đen liền quay người về phía có tiếng người nói và lạnh lùng trả lời rằng :
- Té ra là ngươi đấy. Hay lắm, người tới rất vừa lúc, phiền người đã kiếm ta lâu ngày như vậy. Hôm nay nơi đây, lúc này chúng ta phải liễu kết mối ân oán này mới được.
Tiếng nói lạnh lùng lại vọng tới tiếp :
- Tất nhiên, lần này không khi nào ta lại để cho ngươi đào tẩu như những lần trước...
Tiếng nói ấy chưa dứt, một cái bóng người trắng nhợt đã ở trong rừng rậm phi ra, trông rất nhẹ nhàng và rất chậm chạp, nhưng sự thực nhanh như điện chớp, chỉ trong nháy mắt người đó đã hiện ra ngay tới chỗ giữa bốn ông già áo gấm với thiếu nữ áo đen rồi. Thì ra người đó chính là Phạm Tĩnh Nhân đã giở thần oai ra ở trên hồ Động Đình.
Tĩnh Nhân vừa ngăn cản được thiếu nữ áo đen nhưng bốn ông già cũng kinh hãi vô cùng, vội lui ngay về phía sau.
Nàng áo đen không coi thân pháp kinh người của chàng ta vào đâu cả, chỉ tủm tỉm cười và nói :
- Không ngờ mới vắng mặt có ít lâu ngày thôi mà công lực của các hạ đã tiến bộ nhanh chóng như thế? Chắc các hạ thể nào cũng có gặp kỳ ngộ, thực đáng mừng, đáng hoan hỷ. Cổ nhân nói : Sĩ phu cách biệt ba ngày phải đặc biệt coi chừng, thực không sai tí nào.
Tĩnh Nhân vẫn lạnh lùng nói tiếp :
- Sao ngươi không bảo bây giờ lão muốn giết người thực dễ như trở bàn tay?
- Chưa chắc đã dễ dàng như thế đâu.
Nàng nọ vẫn tủm tỉm cười nói như trên và tiếp :
- Tuy tài ba của các hạ hơn trước nhiêu lắm nhưng chưa ra tay đấu với nhau mà các hạ đã sớm quyết định sự thắng bại và sự sống chết cho đối phương như vậy thì quả thực hơi sớm quá. Huống hồ như ngày hôm nay chúng ta có đấu với nhau đâu?
Bốn ông già đứng ở phía sau Tĩnh Nhân đều giật mình đến thót một cái, đưa mắt nhìn nhau hình như hối hận không nhân dịp may hiếm có mà đào tẩu thoát thân.
Sự thực chúng đã vì sự thể xảy ra quá đột ngột ấy đã làm hai chân mềm nhủn, không sao lê bước được thì còn đào tẩu làm sao được.
Đồng thời chúng cũng biết tuy có dịp may hiếm có thật, nhưng đã chắc đâu thoát được vòng vây của bốn thiếu nữ tuyệt sắc đang đứng ở bốn góc, chỗ cách xa chừng mười trượng.
Tĩnh Nhân lại cười khẩy nói tiếp :
- Mỗ có quyết đoán sai hay không lát nữa ngươi sẽ biết ngay. Phần vì huyết hải thâm thù, phần vì kẻ thù gặp mặt nhau, mỗ không tin trận đấu của đôi ta không thành.
Chàng vừa nói tới đó đã liếc mắt trông thấy bốn thiếu nữ tuyệt sắc đứng ở quanh đó, nên chàng ngẩn người ra và đang định lên tiếng hỏi thì nàng áo đen tủm tỉm cười và đỡ lời :
- Tôi biết người muốn nói gì rồi. Bây giờ, giờ phút này tôi cũng không muốn giấu diếm nữa và người cũng chả cần phải đền ơn gì hết. Bốn người này là tỳ nữ của tôi, sở dĩ tôi sai chúng đi hàng ngàn dặm để hộ tống không phải là muốn thi ân để cầu báu gì, nhưng để cho người biết là giữa hai ta không có thù oán gì với nhau đấy thôi.
Tĩnh Nhân đã biết rõ đối phương hiểu biết lai lịch của mình rồi, bằng không không khi nào đối phương lại nói câu : Thế ra là người như thế. Chàng còn hiểu thêm nữa, hai nữ tỳ tuyệt sắc đã không quản ngại nguy hiểm và gian truân vạn dặm hộ tống mình, có ân nghĩa thâm sâu với mình lại là nữ tỳ, thủ hạ của người áo đen ở trước mặt, và cũng chính là Long Phan lệnh chủ, kẻ đã có huyệt hải thâm thù với mình. Chàng chỉ cảm thấy ngạc nhiên thôi, chứ không cảm thấy khó xử. Chàng cho Long Phan lệnh chủ có ý ban ơn cho mình để monh thoát chết. Nhưng chàng cho đó là chuyện người si nói chuyện mơ. Tuy vậy, chàng vẫn cảm thấy ngạc nhiên, nên trố mắt hồi lâu mới lạnh lùng nói tiếp :
- Người đừng có dùng lời lẽ nói khích mỗ làm chi. Đại trượng phu ân oán rất phân minh. Phạm mỗ đội ơn của người thể nào cũng phải đền bù nhưng không phải đền bù cho người mà lại là đền bù cho người đã trực tiếp ban ơn cho mỗ.
Nàng áo đen gật đầu khen ngợi thầm, mồm vẫn tủm tỉm cười, chưa kịp lên tiếng nói thì hai thiếu nữ trong bốn thiếu nữ tuyệt sắc đứng ở chỗ cách xa mười trượng đã lần lượt phi thân tới, một người mặt áo xanh, một người mặc áo đỏ. Bốn con mắt của hai nàng đều lộ vẻ ai oán, nhìn Tĩnh Nhân rồi cùng cúi đầu vái chào và nói :
- Chị em tỳ nữ bái kiến tướng công.
- Phạm Tĩnh Nhân không dám nhận đại lễ của hai vị cô nương. Hai vị vẫn được mạnh giỏi đấy chứ?
Chàng có thể xứng với câu “ân oán phân minh”, tuy lúc này đã biết hai thiếu nữ đó là nữ tỳ của kẻ thù nhưng vẫn coi là ân nhân mà hỏi thăm như thường.
- Đa tạ tướng công, nhờ ơn tướng công chị em tiểu tỳ vẫn được mạnh giỏi như thường.
Tĩnh Nhân tủm tỉm cười đáp :
- Tĩnh Nhân tôi rất thất lễ, dám táo gan xin mời hai cô nương đứng sang một bên đợi chờ giây lát, để tôi kết liễu... chàng chưa nói dứt thì thiếu nữ áo xanh đã biến sắc mặt với giọng nghẹn ngào đỡ lời :
- Chả lẽ tướng công đã quên lời thỉnh cầu của chị em tiểu tỳ ở ngoài núi Phạm Tĩnh hay sao?
Tĩnh Nhân đáp :
- Đến giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ ở trong đáy lòng.
Thiếu nữ áo xanh mừng rỡ vội nói tiếp :
- Nếu vậy xin tướng công...
Tĩnh Nhân tủm tỉm cười đỡ lời :
- Cô nương lượng thứ cho, mối thù cha mẹ không đội trời chung chứ không phải Tĩnh Nhân tôi không biết thể hiện tấm lòng hiếu sinh của trời đất.
Thiếu nữ áo xanh lại rầu rĩ, nghẹn ngào hỏi tiếp :
- Chả lẽ tướng công đã quên khi ở dưới chân núi Phạm Tĩnh chị em tiểu tỳ đã liều mạng bảo vệ tướng công hay sao?
Tĩnh Nhân trợn ngược lông mày kiếm lên, mặt lộ hung quang và đáp :
- Phạm Tĩnh Nhân không phải là vong ơn bội nghĩa, thể nào cũng phải đền ơn cho hai vị cô nương.
Thiếu nữ áo xanh gượng cười nói tiếp :
- Chị em tiểu ty không dám có ước vọng quá đáng ấy, chỉ mong tướng công bình tĩnh một chút, phải biết thị phi phải trái.
Tĩnh Nhân lắc đầu vừa cười vừa đáp :
- Cô nương quá nặng lời, có phải Tĩnh Nhân tôi không biết phân biệt thiện ác đâu?
Oán trọng thù tâm có phải là chuyện thường đâu mà Tĩnh Nhân tôi dám vu khống cho người?
Thiếu nữ áo xanh lo âu, đang định nói tiếp thì thiếu nữ áo đỏ đột nhiên đưa mắt nhìn bốn ông già áo gấm, trợn ngược lông mày lên và xen lời nói :
- Chị em tỳ nữ biết không khi nào tướng công lại vu oan giá họa cho người như thế, nhưng có người khác chuyên môn vu oan giá họa và mượn đao giết người.
Bốn ông già áo gấm nghe nói, người run lẩy bẩy, từ từ cúi đầu xuống. Tĩnh Nhân bỗng trợn mắt lên, đôi ngươi sáng như điện, lại thở dài một tiếng và từ từ nói :
- Tại hạ không hiểu lời nói của cô nương?
Chàng lại tưởng thiếu nữ áo đỏ ngấm ngầm chỉ bốn vị thúc thúc đã có hai lần nghĩa với họ Diệm Cầm nên chàng tỏ vẻ không vui đang định nổi giận thì sực nghĩ tới hai nàng hộ tống mình hàng nghìn dặm đường, khi tới chân núi Phạm Tĩnh đã liều chết bảo vệ mình, chàng lại đành phải cố nén lửa giận xuống.
Thiếu nữ áo đỏ trợn ngược đôi lông mày liễu lên đang định nói tiếp thì nàng áo đen đột nhiên cười khì, xua tay và đỡ lời :
- Chị em ngươi khỏi cần nói nhiêu. Việc này dù có nói đến khô mồm khan giọng người ta cũng không tin đâu. Để ta liễu kết với bốn vị này được chân hung thủ rồi, câu chuyện đã ra manh mối thì nổi oan của chúng ta sẽ rửa sạch ngay.
Thấy nàng ta nói như thế, bốn ông già đều run lẩy bẩy, và vội lui ngay về phía sau mấy bước.
Nàng áo đen thấy thế vừa cười vừa nói tiếp :
- Bốn vị kia, bây giờ lại càng hợp thời hơn hồi nãy, hãy mau bỏ mặt nạ ra đi.
Lời nói của nàng rất nhẹ nhàng và thủng thẳng nhưng khi lọt vào tai của bốn ông già thì lại biến thành sấm sét ngay, và chúng lại càng không dám bỏ mặt nạ ra nữa.
Bốn ông già đang cuống quýt không biết nên làm như thế nào cho phải, Tĩnh Nhân thấy thế lạnh lùng hỏi :
- Xem như vậy bốn vị này cũng như người đều không muốn để cho người ta trông thấy bộ mặt thật. Vậy người hà tất phải cưỡng ép người ta như thế?
Nàng áo đen tủm tỉm cười và đỡ lời :
- Người nói rất phải, họ không những không bằng lòng mà sự thực họ không dám. Lý do không chịu cởi mặt nạ ra của họ khác hẳn lý do của tôi nhiêu. Chắc người chưa biết tại sao tôi bắt chúng phải cởi mặt nạ ra trước mặt người như thế phải không?
- Biết thì sao?
Tĩnh Nhân lạnh lùng hỏi lại như vậy. Nàng nọ vừa cười vừa nói tiếp :
- Nếu người hiểu rõ chuyện, chắc người còn nóng lòng muốn thấy rõ bộ mặt thực của chúng hơn tại hạ rất nhiều là khác.
Ngẩn người ra giây lát, Tĩnh Nhân lạnh lùng đáp :
- Tại hạ không hiểu thực, nhưng ngoài việc giết người ra, không có một việc gì có thể làm cho Tĩnh Nhân này hứng thú cả. Vả lại mặt thực của bốn người này có liên can gì đến Tĩnh Nhân này?
- Có liên can lắm chứ? Nếu liên can đến mối thù oán giữa người với Long Phan lệnh chủ thì sao?
Tĩnh Nhân nghe nói đang ngẩn người ra thì ông già gầy gò đột nhiên quát lớn :
- Con nhãi này đê hèn lắm, anh em lão phu đã thua cuộc rồi, người muốn giết thì giết, hà tất...
Y vừa nói tới đó đã vội ngắt lời, không dám nói tiếp nữa, vì mắt của y va chạm phải đôi mắt sắc bén của Tĩnh Nhân.
Tĩnh Nhân nghe thấy nàng áo đen nói xong liền quay người lại nhìn bốn ông già mặc áo bào gấm. Vừa trông thấy hình dáng của bốn người đó, chàng đã trông thấy có vẻ quen thuộc lắm, nhưng nhất thời chàng không nghĩ ra được đối phương là ai?
Đã gặp ở đâu? Tiếc thay đôi bên lúc này đang đứng trước mặt kẻ thù, chàng không thể phân tâm để nghĩ ngợi. Tuy vậy chàng vẫn hoài nghi, nhưng nàng áo đen ở phía sau đã cười khanh khách và nói tiếp :
- Người đã trông thấy rõ chưa, bốn vị này đã lấy trộm danh hiệu của tôi hoặc giả ở trong người họ người có thể... bốn ông già nọ hoảng sợ đến vỡ mật, đang định liều chết cũng phải phản kháng chứ không để cho nàng nọ vạch trần âm mưu của mình ra. Ông già gầy gò thực không hổ thẹn là người xảo trá tuyệt luân, hơi đảo tròn đôi ngươi một vòng đã nghiến răng mím môi quát lớn :
- Tiện tỳ đừng có vu khống cho người như thế, anh em lão phu trộm danh hiệu của ngươi bao giờ? Hành vi độc ác của ngươi tàn ác hiếu sát, người trong thiên hạ võ lâm ai mà chả muốn lột da ăn thịt người mới hả dạ. Tuy anh em lão phu địch không nổi ngươi, nhưng người còn nhiều kẻ thù lắm. Ngươi phải biết lưới trời lồng lộng, không thưa chút nào đâu, chỉ có ác giả ác báo, thiện giả thiện báo, không sớm thì chầy, thể nào ngươi cũng có ngày...
Thực không ai ngờ lão già ấy lại giở trò đó ra và cũng không ai ngờ y lại giảo hoạt, nham hiểm đê hèn vô sĩ đến như thế, giờ phút này mà y còn dám vu khống một lần nữa.
Nhưng Tĩnh Nhân là kẻ thù chung nên rất dễ mắc hỡm, vì thế chàng vội đỡ lời :
- Cụ khỏi cần phải xúc động như vậy, thiện ác báo đầu chung hữu báo, ngày hôm nay tức là ngày y thị bị ác báo. Lưới trời lồng lộng không sơ hở chút nào, hà tất phải đợi chờ ngày khác. Các vị hãy lui về phía sau, để nhân lúc này tại hạ vừa trả thù tư, vừa vì công phẫn ra tay diệt trừ kẻ hung ác.
Chàng vừa nói như vậy, bốn ông già xảo trá đã vội chắp tay vái chào và đồng thanh nói :
- Thiếu hiệp sáng suốt lắm, anh em lão xin cảm ơn vô cùng. Thực là trời cao có mắt, nên thần linh mới phù hộ để thiếu hiệp diệt trừ yêu nữ này để cho dân chúng được nhờ. Ơn đức này anh em lão không dám nói cảm ơn, xin từ biệt ở nơi đây và sẽ đem việc này đi ca tụng khắp võ lâm cho thiếu hiệp. Thôi, anh em lão xin cáo từ.
Nói xong, chúng quay mình định đi.
Tĩnh Nhân tưởng bốn người này vì hoảng sợ Long Phan lệnh chủ quá nên chỉ mỉm cười chứ không cản trở.
Nhưng chàng có ngờ đâu đã làm cho nàng áo đen với bốn nữ tỳ tức giận vô cùng, vì vậy đã có tiếng lạnh lùng quát bảo :
- Các ngươi giảo hoạt thực, còn muốn đào tẩu phải không?
Nàng áo đen vừa nói vừa giơ tay lên cách không điểm mấy cái, liền có mấy luồng chỉ phong nhằm Ngọc Thẩm đại huyệt của bốn ông già phi tới.
Tĩnh Nhân thấy thế liền cười khẩy và nói :
- Còn bổn thiếu gia ở đây mà người còn muốn đả thương người hay sao?
Nói xong chàng giơ tay áo lên, phất một cái tuy không đẩy lui được hết Lan Hoa chỉ phong của nàng, nhưng cũng đã cứu cho bốn ông già nọ thoát chết. Bốn ông già chỉ cảm thấy chỗ mang tai hơi đau nhức, đã kinh hoảng đến mất hồn vía và toát mồ hôi lạnh ra rồi vì thế chúng càng vội đào tẩu cho thực nhanh.
Nàng áo đen thấy tốn không biết bao nhiêu công phu mới tìm kiếm thấy được bốn tên hung đồ này lại để cho Tĩnh Nhân hồ đồ không biết gì, buông tha chúng đi nên nàng tức giận khôn tả, quát bảo bốn nữ tỳ rằng :
- Chị em ngươi mau đuổi theo ngay bắt sống cũng được mà giết chết cũng không sao.
Bốn thiếu nữ vâng lời quay người đi luôn. Tĩnh Nhân còn đang định ngăn cản thì nàng áo đen đã giận dữ quát bảo :
- Hồ đồ đáng chết thực! Thực người làm hỏng bao nhiêu việc còn chưa đủ hay sao?
Nói xong nàng giơ tay lên, vì quá tức giận đã sử dụng tới tám thành Đại La Ấn.
Chân lực Đại La Ấn là thiên cổ tuyệt học với Huyết Thủ Ấn của Tuyết Y Huyết Thần Liễu Vô Kỵ đều được gọi là hai đại thần công đệ nhất trong vũ nội nên mới có câu :
Thần quỷ nan đào song Thủ Ấn. Hai môn thủ ấn đến thần và quỷ cũng không sao tránh thoát được, quả thực oai lực vô biên. Lúc này nàng đã dùng đến tám thành chân lực, giở pho chưởng ấy ra thì dù là kim cương hay La Hán cũng chịu đựng không nổi huống hồ Tĩnh Nhân là người bằng da thịt.
Khi ra tay rồi nàng ta mới giác ngộ nhưng pho chưởng này giở ra thì dễ mà thâu rất khó, dù có hối cũng không kịp nữa. Nàng vội quát bảo :
- Đây là Đại La Ấn đấy, người có mau tránh ra không?
Nàng không kêu gọi thì không sao vì lời kêu gọi ấy trái lại khiến Tĩnh Nhân bỗng nổi tính kiêu ngạo lên và càng hiểu lầm thêm.
Thì ra chưởng lực của Đại La Ấn rất âm nhu, không có một chút chưởng phong kình khí nào cả nên rất khó tránh né và đề phòng. Vì định cản trở bọn thiếu nữ kia chàng hơi phân thần, đến khi phát giác thì chưởng lực của nàng nọ đã dồn tới cạnh người rồi. Chàng là người có võ học cao siêu như thế, tất nhiên phải nhận xét ra được đó là Đại La Ấn chưởng lực mà đã thất truyền mấy chục năm rồi nên chàng không dám coi thường và biết có muốn chống đỡ cũng không kịp, đang định tránh né thì bỗng nghe thấy đối phương quát bảo như thế, chàng liền ngẩn người ra nghĩ bụng :
“Ngươi đã muốn đả thương ta thì hà tất phải nhắc nhở ta như thế. Rõ ràng là người có ý thị oai với ta, chả lẽ ta lại sợ Đại La Ấn của ngươi hay sao?”
Vì thế chàng xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, cười khẩy một tiếng và đáp :
- Đại La Ấn chưởng thì có nghĩa lý gì đâu.
Chàng liền giơ tay phải lên, vòng một cái, năm ngón tay chìa ra, giở luôn hiện tại đã trấn khiếp thiên hạ võ lâm ra chống đỡ.
Nàng áo đen vì nổi giận đã giở đến tám thành chân lực ra, còn Tĩnh Nhân hấp tấp phản công, hai môn thần công vừa đụng vào nhau, không nghe thấy có tiếng kêu gì hết, chỉ thấy tà áo của thiếu nữ áo đen bay tung lên và có tiếng kêu phật phật, còn Tĩnh Nhân thì bị đẩy lui nửa bước.
Nàng nọ thấy thế mới yên tâm, liền thở hắt ra một tiếng và nói :
- Tôi quên người có Huyết Thủ Ấn Thần...
Nàng chưa nói đến chữ công thì Tĩnh Nhân đã lạnh lùng đỡ lời :
- Đại La Ấn chỉ có thế thôi. Người có giỏi thì thử đỡ chưởng thế này của ta xem sao?
Nói xong, chàng giở luôn mười thành công lực của môn Huyết Thủ Ấn ra tấn công luôn.
Nàng áo đen vội tránh sang bên và nói :
- Giữa chúng ta không có thù hằn gì cả, hà tất phải đấu với nhau như vậy.
Tĩnh Nhân đã lộ sát khí nên cười khẩy mấy tiếng và đỡ lời :
- Dù người có khéo léo đến đâu cũng không thể nào lay chuyển được nổi lòng ta. Người của thiên hạ võ lâm ai chả thù hằn người, huống hồ ngươi với ta lại có mối thâm thù huyết hải? Ngày hôm nay người đùng có hy vọng sống sót, nếu không xé xác người ra làm muôn mảnh thì làm sao mà tạ tội với thiên hạ và tiêu được mối hận của ta.
Mặt đã lộ sát khí, chàng ra tay tấn công lượt thứ hai thì bỗng có tiếng thánh thót vọng tới rằng :
- Độc Cô Ngọc, người dám...
Một thân hình rất xinh đẹp từ xa phi tới.
Truyện khác cùng thể loại
425 chương
90 chương
10 chương
8 chương
9 chương
71 chương
10 chương
59 chương