Cờ Rồng Tay Máu

Chương 59 : Xả danh thủ nghĩa nhất Thần Long

Mặt trời bắt đầu mọc. Hai cánh cửa sắt thực lớn của Đái Vân sơn trang đã từ từ mở rộng. Tuyết Sơn nhị lão đem theo tám đại hán mặc võ trang màu đen, tay cầm đoản đao lần lượt ra đi. Đi tới chỗ cửa thì tám tên đại hán ấy liền đứng ngay sang hai bên, còn Tuyết Sơn nhị lão vẫn tiếp tục đi thẳng tới chỗ cầu sắt rồi qua cầu đi sang bãi cỏ xanh rì ở bên kia sườn núi. Hai người chẳng nói chẳng rằng, một mặt khoanh tay về phía sau nhìn mặt trời, một mặt thủng thẳng đi đi lại lại trên bãi cỏ, hình như đợi chờ gì. Một lát sau lão Nhị bỗng khẽ nói : - Lão Đại, tới rồi đây. Lão Đại đang khoanh tay về phía sau, ngắm nhìn cảnh xa, nghe thấy lão Nhị nói như thế liền quay người trở lại. Thế rồi hai người cùng giở quyết ra luyện tập với nhau. Trong lúc hai người đang đấu kịch liệt thì trên con đường rải đá ở dưới chân núi đi lên đang có mười mấy người chạy như bay lên tới nơi. Mười mấy người đó có hòa thượng có đạo sĩ, chỉ trông thân pháp của họ cũng đủ biết họ đều là nội gia cao thủ. Người đi đầu là một hòa thượng với một đạo sĩ. Hòa thượng tuổi trạc bảy mươi, cao lớn vạm vỡ, mày dài, mắt tròn, râu bạc phất phơ, đôi mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, trông rất oai nghi. Theo sau lão tăng cũng có hai lão tăng nữa, tuổi cũng trạc bảy mươi, sau cùng mới là Thiếu Lâm tứ tôn giả đã oai trấn võ lâm. Còn đạo sĩ đi đầu trông rất tiên phong đạo cốt, mặt mũi gầy gò, mày ngài mắt phượng, mồm vuông, râu hoa râm, tay cầm một cái phất trần bước đi rất nhanh, không khác gì hành vân lưu thủy. Theo sau lão đạo sĩ là bảy đạo sĩ trung niên, người nào cũng đeo kiếm ở trên vai. Cuối cùng mới đến Võ Đang song thần kiếm, tiếng tăm đã lừng lẫy giang hồ lâu năm. Xem như vậy hai lão tăng đi trước Thiếu Lâm tứ tôn giả phải là người có địa vị cao hơn Tứ Tôn Giả và lão hòa thượng đi trước tiên thì lại còn cao hơn hai lão hòa thượng này một mức. Về phía bên Võ Đang cũng thế. Thiếu Lâm tứ tôn giả, Võ Đang song thần kiếm đã có tên tuổi lừng lẫy khắp thiên hạ như vậy rồi, bây giờ lại còn ba hòa thượng tám đạo sĩ lại còn trên họ một mức, đủ thấy bọn người này quan trọng đến như thế nào? Hiển nhiên Thiếu Lâm với Võ Đang cũng không dám coi thường Đái Vân sơn trang, nơi ngọa hổ tàng long này. Trong khi đang đi, lão đạo sĩ đi đầu khẽ ho một tiếng và nói : - Hai phái chúng ta đi tất cả mười bảy người, từ lúc vào núi đến giờ đại sư có cảm thấy có cái gì khác lạ không? Lão hòa thượng có bộ râu trắng xóa đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi gật đầu đáp : - Đạo trưởng cao kiến thật. Bần tăng nhận thấy suốt dọc đường không có một cái chòi canh kín và hở nào. Việc này thật lạnh lùng... Nói tới đó ông ta bỗng ngắt lời, để ý nhìn một lát rồi lại cau mày hỏi tiếp : - Đạo trưởng thử xem phía đằng kia, chỗ cách chúng ta hơn trăm trượng, hai người đang đấu với nhau công lực ra sao? Lão đạo sĩ tủm tỉm cười đáp : - Với tệ phái thì họ cao hơn Thất tử, Song thần kiếm và kém bần đạo chừng một mức. Xin đại sư chỉ giáo? Lão hòa thượng râu bạc lắc đầu nói tiếp : - Đạo trưởng không nên quá khiêm tốn như thế. Theo sự nhận xét của bần tăng thì công lực của hai người đó chỉ ngang với Thất tử thôi chứ làm sao mà cao hơn được? Nói tới đó ông ta thở dài một tiếng mới nói tiếp : - Vi Hiểu Lam là người rất tài ba, có thể nói là một kỳ tài của nhân gian. Cứ xem những người trẻ tuổi của võ lâm đương thời không một ai có thể hơn được y. tiếc thay y thiếu niên đắc trí, nên mới làm bộ làm tịch và ra tay rất ác độc. Một người tạo nên ác nghiệp khiến cả Đái Vân sơn trang cũng bị tai kiếp, đàn bà trẻ con có tội tình gì đâu mà cũng bị vạ lây? Khi hai phái chúng ta ra tay, bần đạo muốn đề nghị là không nên đuổi tận giết tuyệt, chúng ta chỉ cần diệt trừ một mình Vi Hiểu Lam là được rồi. Không biết đạo trưởng nghĩ sao? Lão đạo sĩ gật đầu đáp : - Đại sư có lòng từ bi như vậy khiến ai cũng kính phục, bần đạo đâu dám không tuân theo. Nhưng bần đạo thiết tưởng sở dĩ Hiểu Lam làm bộ làm tịch như thế chắc thể nào cạnh y cũng có nhân vật võ lâm nào xúi bẩy. Người ấy có để lại cũng vô ích, chi bằng thừa cơ diệt trừ ngay một lúc thì hơn. Lão hòa thượng giật mình chắp tay lên trước ngực và đáp : - Diệt trừ kẻ ác thì phải diệt cho tận gốc. Đạo trưởng nói rất phải nhưng trong đó cũng có khá nhiều người lương thiện, xin đạo hữu nên nương tay một chút và chọn kẻ ác mà diệt trừ. Lão đạo sĩ mỉm cười đáp : - Đại sư cứ yên tâm, bần đạo không dám tạo nhiều sát nghiệp như thế đâu. Mười mấy người vừa đi tới trước cửa sơn trang thì Tuyết Sơn nhị lão cũng vừa luyện tập võ công xong rồi, hai người nhìn nhau cười, vẻ mặt rất an nhàn không có tí gì là phòng bị kẻ địch giáng lâm cả. Mười mấy người cả hòa thượng lẫn đạo sĩ thấy thế rất nghi ngờ, vội ngừng chân lại ngẩn người ra nhìn nhau rồi mới thủng thẳng đi tới gần Tuyết Sơn nhị lão. Tuyết Sơn nhị lão đang cười ha hả, thấy mọi người đi tới liền nín cười ngay, vội chạy lên nghênh đón và hỏi : - Hôm nay là ngày gì mà được tiếp rước đông đảo cao nhân như thế này Đái Vân sơn trang chúng tôi hân hạnh biết bao. Thiếu Lâm Đạt Ma viện chủ trì, Nhị tiếp dẫn, Tứ Tôn Giả, Võ Đang Thượng Thanh cung Tổ Sư điện chủ trì, Thất tử và Song thần kiếm đều giáng lâm cả. Không hiểu ngọn gió nào đã thổi tất cả cao nhân của vũ nội tới như thế, thực là trăm năm mới có một lần như thế khiến Đái Vân sơn trang chúng tôi vẻ vang biết bao. Chẳng hay quý vị hiệp giá giáng lâm có việc gì chỉ giáo thế? Tuyết Sơn nhị lão nói rất đúng, thực là trăm năm mới có một, vì có bao giờ hai đại môn phái lại xuất động nhiều cao thủ đến như thế đâu? Sự thực mười bảy hòa thượng và đạo sĩ này không một người nào không là cao thủ thượng thặng trong võ lâm, nhất là Thiếu Lâm lại phái Đạt Ma viện chủ trì Tiếp Dẫn, còn Võ Đang thì phái Thượng Thanh cung Tổ sư điện chủ trì cùng Thất tử nữa. Mười bảy vị cao thủ của hai đại môn phái này là : Bên Thiếu Lâm Tuệ Thanh đại sư chủ trì Đạt Ma viện, Tuệ Huyền đại sư với Tuệ Hoàng đại sư là Nhị tiếp dẫn, Tuệ Quả, Tuệ Nhân, Tuệ Không, Tuệ Chân bốn vị đại sư là Tứ Tôn Giả. Bên Võ Đang Thái Hư đạo trưởng chủ trì của Tổ sư điện ở Thượng Thanh cung, Võ Đang thất tử, Song thần kiếm Ngọc Hư đạo trưởng và Thanh Hư đạo trưởng. Trông thấy mặt kẻ thù bao giờ cũng phải nổi giận nên Tuyết Sơn nhị lão vừa nói xong, Song thần kiếm đã phi thân tới giận dữ quát tháo : - Bây giờ, nơi đây, đâu đến hai người ăn nói. Mau gọi Vi Hiểu Lam... Mặt biến sắc, Tuyết Sơn nhị lão đang định trả lời thì Thái Hư đạo trưởng đã quát bảo tiếp : - Câm mồm! Hai vị sư đệ rút lui. Quân tử tuyệt giáo không nên nói năng, chớ nên làm mất thanh danh của phái Võ Đang và phong độ của đại phái mới được. Nói xong, Thái hư đạo trưởng vội vái Tuyết Sơn nhị lão và nói tiếp : - Cách biết lâu năm, hai vị vẫn mạnh giỏi như xưa, thực đáng mừng. Hai sư đệ của bần đạo vừa thất lễ với hai vị, mong hai vị nể mặt cố nhân mà tha thứ cho. Tuyết Sơn nhị lão lạnh lùng cười khẩy một tiếng rồi đáp : - Không dám, anh em lão rất lấy làm hân hoan được nghênh đón quý vị hiệp giá. Dù đôi bên có sự gì hiểu lầm cũng nên nghĩ tới lễ nghi của giang hồ, phong độ của đại phái. Vừa rồi hai vị đạo trưởng ăn nói như vậy có chút giống như khinh thị đến tận cửa, có phải thế không? Nếu anh em lão phu không nể mặt cố nhân thì đã tổn thương hòa khí với nhau rồi. Chả hay hôm nay quý vị tới đây có việc gì chỉ giáo thế? Gừng già bao giờ cũng cay hơn, các người của hai đại phái vừa mới lên tới nơi đã bị thua bằng lời lẽ cho Tuyết Sơn nhị lão rồi. Võ Đang đã thất lễ trước nên dù có thù hằn đến đâu cũng không dám thất lễ lần thứ hai nữa. Thái Hư đạo trưởng cố nén lửa giận khẽ vái chào một cái và đáp : - Đa tạ hai vị và xin hai vị thông báo hộ quý Trang chủ là Thiếu Lâm với Võ Đang hai phái đã cùng tới bái kiến đây. Tuy y rất tức giận, chỉ muốn phá Đái Vân sơn trang thành bình địa ngay nhưng bề ngoài vẫn phải làm ra vẻ ôn tồn, để khỏi mất phong độ của một đại phái. Tuyết Sơn nhị lão thấy thế cũng phải khen ngợi thầm. Tân Hạo đưa mắt ra hiệu cho Bạch Phong một cái rồi nói : - Lão nhị vào trong trang thưa với Trang chủ là có mười bảy vị cao thủ của Thiếu Lâm với Võ Đang mời Trang chủ mau đích thân ra nghênh đón. Bạch Phong vâng lời đi như bay vàp trong trang luôn. Một lát sau trong sơn trang đã có tiếng rất lớn vọng ra, Vi Hiểu Lam đã hớn hở dẫn mười mấy cao thủ bước đi ra. Đi tới gần Hiểu Lam vội chắp tay vái chào vừa cười vừa nói : - Hôm nay được tiếp hiệp giá quý vị, Vi Hiểu Lam tôi hân hạnh biết bao, Đái Vân sơn trang này cũng rất vẻ vang. Hiểu Lam tôi ra nghênh đón hơi chậm một chút, xin quý vị lượng thứ cho. Tuy đến đây vấn tội, nhưng Tuệ Thanh đại sư với Thái Hư đạo trưởng thấy chủ nhân lễ phép như vậy mình cũng phải lễ phép theo, vội chắp tay đáp lễ và trả lời rằng : - Chúng tôi tới một cách lỗ mãng như thế này xin Trang chủ lượng thứ cho. Hiểu Lam vừa cười vừa đáp : - Quý vị giáng lâm như thế này chắc thể nào cũng có điều gì chỉ giáo? Hiểu Lam tôi không dám thất lễ, xin mời quý vị vào trong trang sơi chén nước trà. Chàng rất tươi cười dẫn mọi người vào trong sơn trang. Các người của phái Thiếu Lâm với Võ Đang thấy thế đều nghĩ bụng : “Ta thử xem ngươi định giở trò gì?” Thế rồi Tuệ Thanh đại sư với Thái Hư đạo trưởng không do dự gì cả, đi sát cánh nhau mà tiến vào. Thiếu Lâm với Võ Đang các người bề ngoài rất an nhàn nhưng người nào người nấy đều ngấm ngầm phòng bị, mặc dầu ai cũng biết Đái Vân sơn trang là đầm rồng hang hổ nên dù các hòa thượng với đạo sĩ đều là tinh anh của hai đại môn phái nhưng không một người nào dám sơ ý cả. Vừa bước qua cửa sơn trang đã thấy mười mấy đại hán áo đen lưng đeo Kim Tiên vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ. Họ thấy Trang chủ dẫn các hòa thượng với đạo sĩ vào trong trang liền cung kính tránh sang một bên cùng vái mọi người một vái. Tuệ Thanh với Thái Hư vội đáp lễ và cũng phải khen ngợi rằng : - Người nào người nấy mặt đều rồng hổ, ít nhất cũng phải luyện tập khá lâu mới có được những nhân vật tráng kiện và lễ phép như thế này. Hiểu Lam cười thầm nhưng vẫn khiêm tốn nói : - Hai vị cứ quá khen đấy thôi. Người của Đái Vân sơn trang chúng tôi đều là thôn phu thô lỗ, người rừng rú, không có gì sở trường hết, suốt ngày chỉ đi săn bắn kiếm ăn thôi. Trông bề ngoài ai cũng biết mười mấy tráng hán ấy chuẩn bị đi săn bắn. Tuệ Thanh với Thái Hư thấy vậy trong lòng cũng phải hồ nghi và nghĩ bụng : “Vi Hiểu Lam biết chúng ta đến đây tầm thù tại sao lại không phòng bị chút nào? Chả lẽ bên trong có mưu kế gì chăng?” Tuy các người nghi ngờ như vậy nhưng dầu sao người nào người nấy vẫn là hảo thủ thượng thặng, nổi tiếng lâu năm, dù núi Thái sơn lở ở trước mặt cũng không hề biến sắc nên khi nghi ngờ mà vẫn làm ra vẻ khiêm tốn, mỉm cười đi theo chủ nhân thôi. Hiểu Lam rất nhanh mắt, đã trông thấy Tuệ Thanh với Thái Hư hai người hoài nghi rồi, chàng lại càng chịu phục Phi Quỳnh thêm. Chàng tủm tỉm cười mời các người vào trong đại sảnh. Khách và chủ ngồi xuống, người nhà bưng trà ra mời uống rồi Hiểu Lam đưa mắt nhìn các người một lượt mới mỉm cười hỏi : - Được quý vị hiệp giá giáng lâm đông đảo như thế này đối với tệ trang thực là trăm năm mới có một lần. Hiểu Lam tôi biết rõ đại sư với đạo trưởng không mấy khi hạ sơn như thế này. Ngày hôm nay cả hai vị cùng xuống núi một lúc và giáng lâm tệ trang như vậy, không hiểu hai vị có việc gì chỉ giáo thế? Thái Hư cười khẩy thầm và nghĩ bụng : “Ngươi khéo giả bộ thực! Ta thử xem ngươi giả bộ tới giờ phút nào?” Nghĩ đoạn lão đạo sĩ tủm tỉm cười và đáp : - Không dám! Tuệ Thanh đại sư với bần đạo đang có việc muốn thỉnh giáo Trang chủ. Hiểu Lam vừa cười vừa đáp : - Hai vị muốn hỏi gì xin cứ nói? Cái gì mà Hiểu Lam tôi biết không bao giờ dám giấu diếm. Còn hai chữ thỉnh giáo thì tại hạ không dám nhận! Lão đạo sĩ Thái Hư liếc nhìn Tuệ Thanh đại sư một cái rồi đột nhiên xầm nét mặt lại hỏi : - Xưa nay quý trang với các đại môn phái không ai can thiệp vào việc của ai, đối xử với nhau rất yên ổn, xin hỏi Trang chủ tại sao Trang chủ lại ngăn cản người của các môn phái đi tìm kiếm vật báu trước lại còn giết hại sáu đệ tử của hai phái chúng tôi... Hiểu Lam nghe nói làm ra vẻ ngơ ngác, chưa kịp trả lời thì Thái Hư đã hất bộ râu lên lạnh lùng nói tiếp : - Vì muốn giữ cho cực độ yên ổn và muốn bảo tồn hòa khí của đôi bên, đối với việc Trang chủ ngăn cản chúng tôi như vậy, chúng tôi đã hết sức nhẫn nại rồi. Nhưng Trang chủ không nên giở thủ đoạn ác độc giết chết sáu đệ tử của hai phái chúng tôi. Ngày hôm nay hai phái chúng tôi cùng rũ nhau đến bái kiến là muốn yêu cầu Trang chủ trả lại chút công đạo cho chúng tôi. Chờ Thái Hư nói xong, Hiểu Lam rất nghiêm nghị đáp : - Vâng, trong khi đi Mân Tây Hiểu Lam tôi có cản trở quý phái đuổi theo và tìm kiếm vật báu thực, nhưng lần ấy vì Hiểu Lam tôi nhận thấy Song thần kiếm của quý phái không phân biệt thị phi nếp tẻ, dồn ép người ta quá nổi. Còn sự việc thứ hai thì Hiểu Lam tôi quả thực không biết một tí gì. Từ khi từ Mân Tây về bổn trang tới giờ Hiểu Lam tôi chưa bước chân ra khỏi núi Đái Vân này nửa bước. Sao lại có chuyện bảo tôi giết chết sáu vị đệ tử của hai quý phái như thế nên Hiểu Lam tôi cũng xin đại sư phải nói rõ sự thể cho Hiểu Lam tôi hay mới được. Tuy nói như vậy nhưng trong thâm tâm của chàng vừa hổ thẹn vừa đau đớn khôn tả. Nhưng phần vì chúng sinh của vũ nội, võ lâm của thiên hạ và vì bạn nữa, bắt buộc chàng phải nghiến răng chịu đựng. Thái Hư đạo trưởng liền biến sắc mặt cười khẩy nói tiếp : - Không ngờ Ngọc Diện Thần Long là một vị anh hùng cái thế, là một nhân vật dám làm dám nhận, bây giờ mới biết lời đồn đó thất thiệt, thật khiến bần đạo thất vọng quá. Lời nói đó không khác gì trăm nghìn lưỡi dao đâm sâu vào trong trái tim của Hiểu Lam, nhưng chàng vẫn cố chịu nhịn, mặt đỏ bừng và biến sắc, trợn ngược đôi lông mày kiếm lên đáp : - Đạo trưởng cứ quá khen đấy thôi. Vi Hiểu Lam tôi không dám tự phụ là anh hùng cái thế, không phải là kẻ xảo quyệt. Nếu việc này quả là Hiểu Lam tôi đã nhúng tay thì đừng nói chỉ có mấy vị tới đây thôi, dù đứng ở trước mặt thiên hạ võ lâm Hiểu Lam tôi cũng đủ can đảm chịu nhận hết, nhưng việc này quả thực Hiểu Lam tôi không hay biết một tí gì thì khi nào tôi lại chịu nhận tội thay người khác? Đạo trưởng là cao nhân của đương thời, nổi danh lâu năm sao lại... chàng càng nói càng đau lòng, chân tay mình mẩy run lẩy bẩy và cả lời lẽ cũng không nói ra được. Thái độ ấy của chàng không khác gì đã tăng thêm mấy thành chân thực. Tuệ Thanh đại sư bỗng lớn tiếng niệm Phật hiệu và xen lời nói : - Vi trang chủ không nên quá khích động như thế! Bần tăng tin Trang chủ là một vị anh hùng cái thế, không khi nào lại dám làm mà không dám nhận. Nhưng bần tăng không hiểu việc ấy đã có nhân chứng và vật chứng nữa, không biết Trang chủ giải thích ra làm sao? Nghe Tuệ Thanh nói xong Hiểu Lam mới bớt gây cấn, đưa mắt nhìn lão hòa thượng và hỏi lại : - Không hiểu đại sư nói nhân chứng đó là ai? Và vật chứng là cái gì? Tuệ Thanh đại sư trầm ngâm giây lát rồi đáp : - Tư Đồ động chủ của Mân Tây bát động chắc Trang chủ phải quen biết chứ? Hiểu Lam đáp : - Vâng, Hiểu Lam tôi rất quen thuộc Tư Đồ động chủ, chả lẽ nàng là nhân chứng ư? Tuệ Thanh gật đầu đáp : - Trang chủ đã quen biết với Tư Đồ động chủ thì hay lắm, như vậy chắc Trang chủ phải tin lời nói của Tư Đồ động chủ là đúng chứ? Hiểu Lam ngạc nhiên hỏi lại : - Vâng, Tư Đồ động chủ đã có tên tuổi lừng lẫy võ lâm như thế không khi nào cô ta lại nói bậy với bạ, vu khống cho người, nhưng Hiểu Lam tôi tự hỏi không làm việc gì hổ thẹn với lương tâm nào cả, vậy xin quý vị cho biết rõ câu chuyện đó. Chẳng hay Tư Đồ động chủ có đi cùng với quý vị tới đây không? Tuệ Thanh đại sư ngẩn người ra giây lát mới trả lời : - Tư Đồ thí chủ không đi với nhóm bần tăng chúng tôi tới đây, chỉ có ngày nọ hai vị Thầm Kiếm đạo trưởng của phái Võ Đang với Tứ Tôn Giả của tệ phái đi kiếm Tư Đồ động chủ hỏi rõ việc này rồi, và từ đó tới nay không biết Tư Đồ động chủ đi đâu cả. Hiểu Lam ngẫm nghĩ giây lát rồi cương quyết nói tiếp : - Nếu đại sư bảo Tư Đồ động chủ là nhân chứng của việc này, nàng là một vị cân quốc anh thư và rất có tên tuổi. Hiểu Lam tôi dám chắc không khi nào cô ta lại bịa chuyện hết. Nhưng không nhân chứng ở đây mà chỉ nghe lời đơn phương của đại sư thì Hiểu Lam tôi... Chàng chưa nói dứt, Tuệ Thanh đại sư đã nghiêm nghị đỡ lời : - Việc này dễ lắm, tuy bể người mênh mông nhưng bần tăng dám tự tin là muốn tìm kiếm Tư Đồ động chủ không phải là chuyện khó. Hiểu Lam nói tiếp : - Đại sư nói rất phải. Bất cứ Hiểu Lam tôi có làm việc đó hay không, nếu Tư Đồ động chủ là người có địa vị trong võ lâm như vậy, bảo chính Hiểu Lam tôi đã ra tay giết hại người của quý phái với người phái Võ Đang thì Hiểu Lam này xin chịu hết trách nhiệm. Nhưng nếu không có Tư Đồ động chủ để đối chất thì dù oan hay thực, không bao giờ Hiểu Lam tôi chịu nhìn nhận. Chàng nói xong, Thái Hư đạo trưởng bỗng trợn ngược đôi lông mày lên, giận dữ xen lời nói : - Tư Đồ Sương đã đích thân nói cho hai phái chúng tôi là Vi Hiểu Lam đã giết chết những người đó. Thiếu Lâm với Võ Đang là danh môn đại phái, có bao giờ lại nói dối hay đánh lừa Trang chủ như vậy. Nói thật cho Trang chủ biết, ngày hôm nay chúng tôi tới đây là muốn đòi lại món nợ máu, nên khi nào lại chịu để cho Trang chủ hối đảo một cách giảo hoạt... - Câm mồm! Hiểu Lam quát lớn và đứng phắt dậy, mặt đã biến sắc, nhưng vẫn cố nén lửa giận, cười khẩy một tiếng nói tiếp : - Đạo trưởng, Vi Hiểu Lam tôi trọng đạo trưởng là cao nhân một đại phái, mong đạo trưởng nên tự trọng một chút thì hơn. Nếu có Tư Đồ động chủ ở đây, chỉ mặt bảo tại hạ là thủ phạm đã giết chết mấy người của quý phái thì tại hạ không dám chối cãi nửa lời. Nhưng lúc này không có nhân chứng ở đây, không khi nào Hiểu Lam tôi lại chịu để cho đạo trưởng vu khống như thế được. Muốn đổ tội cho người ta thì thiếu gì cách nói, dù Võ Đang là danh môn đại phái thật, nếu không kiếm ra được nhân chứng thì đừng có hòng đổ lỗi cho Vi Hiểu Lam tôi như thế. Thái Hư đạo trưởng cũng tức giận vô cùng, giơ tay lên đập mạnh vào cái kỷ trà bằng gỗ đàn kêu đánh bốp một tiếng, kỷ trà ấy đã gẩy vụn ngay, rồi lão đạo sĩ đứng dậy, định lên tiếng nói tiếp : - A di đà phật, xin hai vị không nên xúc động như thế. Tuệ Thanh đại sư niệm một câu Phật hiệu, từ từ đứng dậy, nhìn Thái Hư đạo trưởng trang trọng nói tiếp : - Thị phi phải trái cần phải biết rõ, oan uổng hay không cũng cần phải có chứng minh mới được. Vi trang chủ nói rất phải, Võ Đang với Thiếu Lâm đã được võ lâm kiêng nể hơn trăm năm rồi, bao giờ chúng tôi làm việc gì cũng rất thận trọng, xin hai vị hãy ngồi xuống, để bần tăng có ý kiến muốn thưa cùng. Thái Hư đạo trưởng tuy nổi danh lâu năm và lại là người chủ trì Tổ Sư điện trên Thanh Cung của phái Võ Đang đức cao vọng trọng thật nhưng vẫn phải kiêng nể chủ trì Đạt Ma viện của phái Thiếu Lâm, một môn phái đứng đầu các môn phái trong võ lâm nên y nghe thấy Tuệ Thanh nói như thế cũng phải cố nén lửa giận, nghe lời ngồi xuống. Hiểu Lam đối với lão hòa thượng của phái Thiếu Lâm này vừa hổ thẹn vừa kính trọng, và cũng kính phục thầm, đang định ngồi xuống thì đột nhiên chàng nghĩ ra một kế, quát bảo Tuyết Sơn nhị lão đứng cạnh đó rằng : - Cái kỷ trà gỗ này vô tội, vì mình ta mà nó bị đập vỡ như thế. Hai người mau kiếm cái kỷ khác ra thay, còn cái kỷ vỡ này thì dùng lỉnh vàng bọc lấy nó, coi như người vậy, để vào trong tháp Trung Liệt. Tuyết Sơn nhị lão biết Trang chủ của mình tức giận lão đạo sĩ vô cùng, định tâm làm nhục lão đạo sĩ mới bảo mình làm như thế, nên vội lấy một miếng lỉnh vàng gói những mảnh gỗ vụn ngay. Thái Hư đạo trưởng thấy thế vừa hổ thẹn, vừa tức giận nhưng lỗi ở y nên chỉ hậm hực nhìn Hiểu Lam thôi chứ không dám nói năng gì hết. Võ Đang thất tử với Song thần kiếm đứng ở phía sau mặt lộ vẻ tức giận, chỉ lăm le muốn xông lên vây đánh Hiểu Lam nhưng không được lệnh của Thái Hư nên không người nào dám cử động gì hết. Tuệ Thanh đại sư cau mày lại nói : - Coi vật như người, Trang chủ ban ơn tới cả những vật vô tri. Tâm ý của Trang chủ khiến bần tăng rất kính phục. Hiểu Lam biết lời nói của lão hòa thượng có gai ở bên trong nên mặt đỏ bừng, nhưng vẫn làm ra vẻ tươi cười đáp : - Đại sư cứ quá khen đấy thôi! Hiểu Lam tôi chỉ không nhẫn tâm trông thấy cái kỷ trà vô tri vì người mà bị mang họa lây. Một tâm sự của tại hạ sao bằng được lòng từ bi của đại sư. Thái Hư đạo trưởng không sao nhịn được nữa, xếch ngược đôi lông mày lên, nhưng chưa kịp lên tiếng nói thì Tuệ Thanh đại sư lại niệm một câu Phật hiệu và nói tiếp : - Đắc ý thì cần phải buông tay, mà xử thế thì cần phải nên rộng lượng tha thứ cho người. Trang chủ là người thông đạt và rộng rãi chắc không khi nào lại bắt Thái Hư đạo trưởng đền một cái... Hiểu Lam nghe nói càng hổ thẹn thêm, nhưng chỉ đỏ mặt thôi chứ không nói năng gì hết. Tuệ Thanh đại sư đưa mắt nhìn chàng một cái và nói tiếp : - Vừa rồi Trang chủ nói rất phải. Nhân chứng không có mặt tại đây không bao giờ phái Thiếu Lâm với phái Võ Đang chúng tôi lại hành sự một cách bộp chộp. Nhưng xin Trang chủ đừng có quên nhân chứng chưa có ở đây nhưng có vật chứng vẫn có thể làm ra lẽ được. Thấy lão hòa thượng nói như vậy Thái Hư đạo trưởng đã đắc chí cười khẩy một tiếng, còn Hiểu Lam thì nghĩ bụng : “Ngươi đừng có đắc chí vội. Chờ lát nữa ta sẽ khiến cho ngươi giở khóc giở mếu cho mà coi...” Chàng liền xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, nhanh nhẩu hỏi : - Vật chứng là cái gì? Tuệ Thanh đại sư chắp tay lên ngực, vái một vái đáp : - Chưởng đã gọi là độc đáo tất nhanh là phải bá đạo tuyệt luân, ác độc tuyệt đỉnh. Chưởng pháp đó chính là Thập Bộ Thôi Tâm Đoạn Hồn chưởng và vật chứng là dấu vết của pho chưởng pháp ấy. Vì nói tới đây lão hòa thượng đã quá đau lòng nên thớ thịt ở trên mặt ông ta phải rung động liên tiếp. Bằng không với người giàu kinh nghiệm như ông ta có khi nào lại có thái độ như thế được? Hiểu Lam giả bộ làm ra vẻ giật mình đến thót một cái, kêu “ồ” một tiếng và vội hỏi tiếp : - Có phải đại sư đã phát hiện trên xác của hai vị đã ngộ nạn đó có dấu vết của Thập Bộ Thôi Tâm Đoạn Hồn chưởng phải không? Tuệ Thanh đại sư nghiêm nghị gật đầu. Hiểu Lam xếch ngược đôi lông mày kiếm lên nghiêm nét mặt nói : - Sở dĩ Thập Bộ Thôi Tâm Đoạn Hồn chưởng được gọi là độc đáo là vì trong vũ nội chỉ có một mình Hiểu Lam tôi sở trường về môn chưởng pháp ấy thôi. Dám nói trên thiên hạ này không có người thứ hai hiểu biết. Nhưng đại sư có dám tin chắc dấu vết ấy đúng là dấu vết của Thập Bộ Thôi Tâm Đoạn Hồn chưởng không? Tuệ Thanh đại sư nhìn thẳng vào mặt chàng và đáp : - Người đi tu không bao giờ nói dối ai. Người của Võ Đang với Thiếu Lâm chúng tôi không ai được mục kích dấu vết của môn chưởng pháp ấy, duy chỉ có Tư Đồ động chủ với một nữ thí chủ chư biết tên tuổi là gì đã được trông thấy thôi, vì xác của sáu đệ tử của hai phái là do tay của hai vị ấy chôn cất. Tuệ Thanh đại sư không hổ thẹn là một vị sư đắc đạo cao tăng của phái Thiếu Lâm, một sự kiện để chứng minh rất công hiệu như thế mà ông ta không do dự gì hết, tự nhận là người của hai phái không ai được trông thấy cả. Hiểu Lam thấy thế càng kính ngưỡng và hổ thẹn thêm. Chàng chỉ muốn nhìn nhận ngay là chính mình đã ra tay giết chết sáu người đó, và ở trước mặt vị cao tăng công chính vô tư này khiến chàng suýt tí nữa không dám ngửng đầu và cũng không dám nhìn thẳng. Nhưng chàng sực nghĩ tới chúng sinh của vũ nội, đại cuộc của võ lâm và vì cả Đỗ Ngọc, người rất hợp tính tình với mình nên bắt buộc chàng phải cố nén sự hổ thẹn ấy. Chàng trầm ngâm giây lát rồi cương quyết nghiến răng gượng đáp : - Việc này đáng nghi lắm, vả lại nội tình rất huyền bí nên Hiểu Lam tôi dám táo gan xin đại sư cho phép đào mộ lên khám xác, nếu quả thật có dấu vết của Đoạn Hồn chưởng thì Hiểu Lam tôi còn cãi vào đâu nữa và cúi đầu chịu tội ngay.