Có phỉ - priest

Chương 5 : Khiên cơ

Chu Phỉ và Lý Thịnh một trước một sau đi tới Tẩy Mặc Giang, hai người bọn họ lớn lên ở Tứ Thập Bát Trại từ nhỏ, luôn có cách để gây sự, cũng luôn có cách của mình để tránh khỏi tuần sơn. Có lúc Chu Phỉ không hiểu đến cùng là do mình không hợp với người khác hay là do một thân tổ truyền không thể khiến người khác thích mình của Lý Cẩn Dung. Tuổi nàng và Lý Thịnh xấp xỉ nhau, lớn lên cùng nhau, lại cùng trở thành môn hạ của Lý Cẩn Dung rồi học võ, mặc dù không thể vô tư hồn nhiên, nhưng thế nào cũng phải dính chút thanh mai trúc mã, nhưng rõ ràng Lý Thịnh khéo léo với người ngoài, làm xiêu lòng tất cả mọi đệ tử của Tứ Thập Bát Trại, duy chỉ có mỗi nàng như bát tự tương khắc, nhìn nhau là ghét. Trừ việc giấu diếm huyền cơ, đối chọi đao thương gay gắt, hai người bọn họ hoàn toàn không giống như lời người khác nói, gặp hiểm cảnh không hề có cảnh trợ giúp lẫn nhau, khi tỷ thí, nương tay với nhau đều là do nể mặt mũi Lý Cẩn Dung, nếu nói tới chuyện trao đổi võ học, cũng chẳng ai chịu nhường ai. Chu Phỉ suy nghĩ lung tung, hai người đã đi tới bờ Tẩy Mặc Giang, bầu trời đêm u ám bị một cơn gió đêm tách ra chút kẽ hở, để lộ ánh trăng cũng chẳng chứa được nửa bát, chiếu rọi trên dòng Tẩy Mặc Giang, ánh sáng như chỉ cần thoáng qua sẽ chìm mất, người trên vách núi nhìn xuống cũng cảm thấy có chút choáng váng. Chu Phỉ vừa nghe có mấy tiếng ồn truyền tới từ bên cạnh, vừa quay đầu đã thấy Lý Thịnh cởi tay nải từ bên hông ra, đầu tiên rút một sợi dây ra từ bên hông, lại lấy một cái móc như vuốt thuận tiện cho việc leo cao, hiển nhiên đã có chuẩn bị trước. Trong lúc vô tình Chu Phỉ nhìn thoáng qua tay nải, đột nhiên sửng sốt, mở miệng hỏi: "Sao ngươi còn mang theo xiêm y để thay thế?" Lý Thịnh ngừng lại, sau đó cũng không thèm ngẩng đầu lên mà thu tay nải của mình lại, đeo lên người, trong tay nải không lớn mấy kia chẳng những có xiêm y để thay đổi, thậm chí còn có lộ phí, thuốc trị thương cùng với một quyển ‘Trương Thiếu Diệp du ký’. Chu Phỉ không để tâm, lập tức phản ứng kịp, Lý Thịnh thừa dịp đêm đến Tẩy Mặc Giang giao chiến, không phải do quá rảnh rỗi nên mới làm việc thừa, mà là hắn muốn rời khỏi Tứ Thập Bát Trại, hơn nữa mưu đồ đã lâu. Nàng không khỏi hơi sững người, kinh ngạc nói: "Ngươi muốn đi à?" Chu Phỉ vẫn cảm thấy, Lý đại công tử mới là hòn ngọc quý trên tay của Tứ Thập Bát Trại mới đúng. Lão trại chủ chết vì bị nước Nguỵ ám toán, đại đương gia mới mười bảy tuổi đã phải đảm đương Tứ Thập Bát Trại, lúc ấy ngoài có lang báo, trong có nội gián từ thời lão trại chủ, năm xưa, bà như một cái nắp nồi, đậy nồi này, nồi khác lại sôi, dần dần đã mài dũi ra một thân sát phạt quyết đoán không nhìn mặt của bà, lại thêm tính cách nóng nảy bẩm sinh, càng ngày càng không dễ sống chung, không ít trưởng lão trong trại tới trước mặt bà cũng phải kinh sợ. Nhưng nếu đảo mặt Lý Cẩn Dung lại, vặn vẹo một chút, ước chừng còn có thể vắt ra vài giọt dịu dàng kiên nhẫn, một giọt cho Chu Dĩ Đường, giọt còn lại cho huynh muội Lý thị. Lý Thịnh có địa vị cao trong Tứ Thập Bát Trại, ông lại biết làm người, đi đến đâu đều nhận được sự ủng hộ. Chu Phỉ hơi hoài nghi, cho dù ông có biến thành một con rết, mọc ra hơn tám mươi cái chân, sợ rằng cũng không đủ cho đám người chân chó kia cướp đoạt. Tên thiếu gia này không hài lòng chỗ nào thế? Lý Thịnh trầm mặc một hồi rồi ừ một tiếng. "Thật kỳ lạ, ta có nhặt thêm một cái đầu nữa thì cũng không dám trốn khỏi nhà, mà ngươi lại chuẩn bị từ trước rồi." Chu Phỉ mang chút vẻ tố khổ, nói: "Ngươi lấy can đảm ấy từ đâu thế?" "Ta với ngươi không giống nhau." Lý Thịnh không muốn nhiều lời với nàng, chỉ tìm một nơi lõm sâu, cột chặt dây, buông xuống vách đá, đuôi sợi dây rơi xuống Tẩy Mặc Giang, rất nhanh đã không còn bóng dáng. Theo Lý Thịnh, Chu Phỉ là ruột thịt của Lý Cẩn Dung, cho dù có đánh chửi đến đâu thì vẫn là ruột thịt. Lý Cẩn Dung đối xử với Chu Phỉ, hệt như một gốc cây nghiêm túc nuôi dạy cây nhỏ, chỉ cần nàng vừa có chút xiêu vẹo liền không tiếc mà động đao chém đứt, đây là hi vọng có thể chém nàng thành tài. Hắn thì sao, hắn bị vây trong ngọn núi nhỏ bé nơi thiên hạ này, ai thấy hắn cũng gọi Lý công tử, trưởng bối còn vẽ rắn thành rồng cộng thêm một câu Hổ phụ sinh hổ tử, trên người hắn luôn mang cái bóng của nhị gia, làm một di sản, ăn nhờ ở đậu ở nơi này... Sợ rằng hắn đã sắp trở thành một di sản tư chất không tốt ăn thì vô vị, vứt thì tiếc rồi. "Tư chất không tốt cũng không sao, từ từ bồi dưỡng là được, lời này nghe vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Lý đại đương gia đã từng nhẹ nhàng với ai? Rõ ràng đã không còn ôm bất cứ kì vọng nào với hắn nữa rồi. Lý Thịnh cắn răng, cầm thiết trảo (móc sắt) buộc vào cổ tay mình, cố chấp dẫn đầu xuống vách đá. Chu Phỉ: "Này..." Nàng còn chưa kịp nói xong, Lý Thịnh đã đạp vào khoảng không. Lần này đi mới biết bọn họ đã xem thường vách đá hai bên Tẩy Mặc Giang, nhất là đoạn đường đầu tiên, từ đầu tới cuối vách bóng loáng còn kèm theo cả một lớp băng, hầu như không có nơi nào để mượn lực, dưới chân Lý Thịnh không có điểm bám, cả người đập vào trên vách đá, đoản kiếm bên hông rơi xuống, đập lên vách đá tạo thành một chuỗi tiếng vang. Tiếng động đột ngột này khiến hai người giật thót, Chu Phỉ trên đỉnh vách cùng Lý Thịnh đang treo ngược nơi không trung đồng thời nắm chặt lấy sợi dây đang rũ xuống. Mấy cây đuốc của tuần sơn nhanh chóng sáng lên, Chu Phỉ thấy sợi dây thừng kia cũng được xem như chắc chắn, liền buông lỏng tay, cúi thấp người nấp sau một tảng đá lớn, mặc dù nàng không thấp, nhưng khung xương vẫn nhỏ, chỉ cần co người lại thì cho dù là lỗ chó nàng vẫn có thể trốn được. Vận may của bọn họ không tệ, chỗ chọn cũng tốt, tuần sơn tra một vòng cũng không phát hiện chuyện gì khác thường. Một hồi lâu sau, Chu Phỉ mới chui từ chỗ ẩn thân ra ngoài, vừa cúi đầu nhìn, Lý Thịnh đã leo xuống khoảng mười trượng, lảo đảo giữa từng cơn gió, hệt như một mảnh lá xanh trong lòng núi. Chu Phỉ ngồi một mình trên vách đá kiên nhẫn đợi một hồi, trong đầu lại dần dâng lên chút kỉ niệm. Trong Tứ Thập Bát Trại thường xuyên có người tránh hoạ tới tìm nơi nương tựa, chuyện những người ở đây, có kinh tâm động phách, có thảm không đành lòng nghe, có sầu triền miên, cũng có ruột gan đứt từng khúc, không biết bên ngoài sẽ có chuyện gì để nghe đây? Loại suy nghĩ tựa như hoang đường này như vô thức, sinh ra trong nháy mắt, lại bắt đầu cắm rễ nảy mầm từ mặt đất, sau đó lại sinh sôi. Chu Phỉ đứng lên, nhẹ nhàng cầm sợi dây Lý Thịnh thả để đi xuống, cảm thấy sợi dây thừng đang buông thõng, liền tiện tay rút một sợi dây, cột mái tóc dài, một tay kéo sợi dây thừng, nhanh nhẹn tung người. Có vết xe đổ của Lý Thịnh, Chu Phỉ căn bản không chạm phải mặt vách đá, nàng nhẹ hơn Lý Thịnh rất nhiều, động tác vô cùng lưu loát mà trượt xuống, hệt như một đoá hoa chuyển mình trong gió. Leo xuống được một lúc, tiếng nước chảy đã gần bên tai, Lý Thịnh dừng bên một tảng đá trên vách chỉ vừa cho một người, cau mày quan sát nước sông cuồn cuộn trước mặt. Chu Phỉ lấy dây quấn chặt vào cổ tay, đạp một cước, dựa vào một cánh tay để treo mình ngược trên dòng sông, nói: "Chẳng lẽ phải đi qua à?" Đang lúc đợt tỷ thí của bọn họ biến thành mưu đồ bỏ nhà ra đi, Lý Cẩn Dung bước nhanh vào từ đường. Trong đường có một lão nhân râu tóc bạc trắng đang thắp hương, đứng trước một bài vị có vẻ vô cùng sâm nghiêm, Lý Cẩn Dung lặng lẽ đứng một bên, chờ lão nhân thắp hương xong mới lên tiếng chào hỏi: "Sư thúc." Lão nhân khoát tay ra hiệu miễn lễ, nhìn khắp bốn phía, lại cười, để lộ vẻ mặt "Tên ranh không biết sống chết lại xuất hiện ở đây", sau khi đặt một tấm bồ đoàn trước bàn thờ, lại vén tay áo lên, muốn thu dọn hương tro còn sót lại trên bàn. Mắt Lý Cẩn Dung giật giật, bước lên phía trước nói: "Để con làm đi." "Bỏ đi bỏ đi." Lão nhân đẩy bà ra: "Các người đều thích làm loạn như thế, đừng gây thêm phiền cho ta." Lý Cẩn Dung buộc lòng phải chắp tay đứng một bên, nhìn lão nhân kia thổi hương trên bàn, còn điều chỉnh lại mấy tấm bài vị nặng nề, bận đến tối mặt, hỏi: "Thương thế của sư thúc đã đỡ hơn chút nào chưa?" "Không sao, lên bờ một lúc cũng không chết được." Lão nhân kia nói: "Hôm nay không phải ngày mười lăm tháng ba sao, ta tới thăm phụ thân con." Người này chính là vị Ngư Lão thần thông ở Tẩy Mặc Giang kia. Ngư Lão thản nhiên nói: "Ta thấy người trong trại rất có trật tự, mấy lão già kia cũng có người quản, xem ra con cai quản không tồi." "Chỉ là chèn ép mà thôi.” Trên mặt Lý Cẩn Dung không có vẻ gì là vui mừng: "Người đã nghe lời đồn bên ngoài chưa?" Ngư Lão chỉnh hết mọi thứ trong từ đường một lần, thấy ngăn nắp rồi, cuối cùng ông thở ra một hơi, phủi bụi trên hai ống tay áo một chút, quay đầu lại cười với Lý Cẩn Dung: "Đã là lời đồn, nghe nó làm gì?" Lý Cẩn Dung thấp giọng, nói: "Nghe rằng Tào Trọng Côn đang bệnh nặng, chỉ sợ sẽ không qua được." "Tào Trọng Côn chết rồi không phải là tốt sao?" Ngư Lão nói: "Ta còn nhớ khi con còn trẻ đã từng hùng hổ dẫn người xông vào Bắc Đô, ba nghìn Ngự Lâm Quân cũng không ngăn được các người, thiếu chút nữa đã làm thịt Tào tặc, lão thất phu kia đã sớm tè ra quần, nếu không phải là do đám Thất Điều Cẩu kia, Tào tặc đã thành oan hồn dưới đao rồi. Sao giờ nghe nói hắn sắp đánh rắm, con lại hoảng lên thế?" Lý Cẩn cười khổ: "Xưa đâu bằng nay, lúc này chỉ mới là lời đồn, lòng người trong trại đã hoang mang, tin này còn chưa phải là thật, con sợ..." Ngư Lão trừng mắt nhìn bà: "Sợ phiền sao?" Lý Cẩn Dung hơi ngập ngừng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười nói qua loa: "Có thể là do con già rồi." Ngư Lão không hề thích chữ già này, vô cùng bất mãn hừ một tiếng, ngay cả râu mép cũng dựng lên, ông còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe thấy có một đệ tử tuần tra ở bên ngoài hét lớn: "Đại đương gia!" Lý Cẩn Dung vừa quay đầu lại, chỉ thấy một vật phóng tới nhanh như đạn pháo, đâm sầm vào ngực bà. "A Nghiên?" Lý Cẩn Dung hơi kinh ngạc: "Con làm gì ở đây?" Ban đầu Lý Nghiên cho rằng Lý Thịnh chỉ thuận miệng khiêu khích, mà Chu Phỉ cũng sẽ không đồng ý, vì vậy chuyến đi đến Tẩy Mặc Giang kia sẽ không thể nào thành. Ai ngờ, nàng vừa phát hiện mình không thể hiểu được sự ăn ý giữa đại ca và biểu tỷ của mình... Nàng thấy Lý Thịnh sắp xếp tay nải, mới biết không những hắn muốn đi, mà còn muốn thuận thế rời khỏi Tứ Thập Bát Trại. Bởi Lý Nghiên là kẻ chuyên cáo trạng cứng đầu mềm không được cứng cũng không xong, vì để phòng ngừa bất trắc, trước khi đi Lý Thịnh đã bắt trói nàng trong phòng, dù sao chờ trời sáng, tìm không thấy người, chắc chắn sẽ có người đến. Nhưng dù sao Lý Thịnh cũng là ca ca ruột, sợ khi nàng vùng vẫy dây thừng sẽ làm trầy da, vì vậy dùng hai sợi dây, đầu tiên lấy ít vải mềm quấn nàng lại, lấy thêm sợi dây thừng to quấn trên lớp vải kia, rồi trói nàng vào cột giường. Nhưng hắn đã đánh giá thấp mức độ nhiệt tình cáo trạng của Lý Nghiên cô nương và sự mềm mại của thân thể thiếu nữ. Sau khi đại ca đáng ghét của nàng bỏ đi, Lý Nghiên bắt đầu đắc ý xoay người vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi lớp dây thừng bên ngoài, trên người và trong miệng còn bị nhét vải không thể thoát, nàng liền để nguyên hình hài như nhộng này, ban đầu còn bật nhảy, nhảy một hồi mệt, lại dứt khoát lăn trên mặt đất. Đệ tử tuần tra ban đêm còn tưởng có con lợn rừng nào lăn tới trước mặt mình, ngay cả binh khí đều đã rút ra, vừa nâng kiếm muốn chém, lại phát hiện lợn rừng dưới chân hắn đang để lộ một đoạn gấu quần màu đò. Cuối cùng Lý Nghiên mặt đầy bụi đất cũng gặp được Lý Cẩn Dung, đứng tại chỗ hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu rống lớn đống cáo trạng đã nghẹn cả đêm của mình: "Tên khốn Lý Thịnh ấy đã xúi giục A Phỉ tới Tẩy Mặc Giang rồi! Huynh ấy muốn bỏ nhà đi, con nói muốn báo với đại cô cô, huynh ấy còn trói con lại!" Lý Cẩn Dung có chút mơ hồ: "Cái gì?" Lý Nghiên lau nước mắt: "Bọn họ đều ở chỗ của Ngư Lão, nghe nói ở đó còn có cả một con cá ngát tinh rất lớn, nếu lỡ bị bắt cho cá ăn thì làm sao bây giờ?" Ngư Lão vén tay áo, ho khan một tiếng. Lúc này Lý Nghiên mới phát hiện bên cạnh còn có người, ngẩng đầu nhìn thân hình và tứ chi ngắn cũn của lão đầu này, nàng có chút ngượng ngùng chui ra khỏi ngực của Lý Cẩn Dung, vô cùng lễ độ chào hỏi: "Chào lão nhân, người là ai thế?" Lão nhân nở một nụ cười rất đáng yêu, đáp: "Cá ngát tinh." Lý Nghiên: "... " Lý Cẩn Dung bị hai kẻ trẻ con trước mặt hại đến đau ngực, lại nghe Ngư Lão nghiêm mặt nói: "Cẩn Dung, từ từ rồi phát hỏa, con phái người tim hai đứa kia về trước, tối nay ta lên bờ, không có ai trông coi, sợ rằng ‘Khiên Cơ’ giữa lòng sông đã mở rồi." Bỗng nhiên Lý Cẩn Dung biến sắc, xoay người rời đi.