Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 17 : Ngư nhị (Mồi câu)

Thời điểm gần tới cuối năm, Thích Nhiên Lâu có vẻ phá lệ bận rộn, quản sự từ các nơi trở về đem tình trạng sinh ý làm ăn một năm nay hồi báo cho lâu chủ, đồng thời còn muốn thỉnh xem hắn có chỉ thị bố trí cùng kế hoạch gì cho năm sau hay không. Cô Nhiên cũng cảm nhận được cha gần đây có rất nhiều việc, buổi tối ngủ càng ngày càng ít, cho nên hắn luôn ở trong bếp của Khiếu Nhiên cư nấu chút cháo thịt, sợ cha buổi tối sẽ đói. Tuy cha luôn bắt hắn đi ngủ sớm, nhưng hắn lại muốn bồi bên cha, chính là mỗi ngày khi tỉnh lại đều là từ thư phòng chuyển qua trên giường, mỗi lần như vậy, trong lòng Cô Nhiên liền nghĩ thấy thực ấm áp. Chỉ là mấy ngày nay Cô Nhiên có chút tâm sự, mỗi lần muốn cùng cha nói lại sợ chậm trễ việc của cha, thế nhưng mắt thấy cũng đã sắp cuối năm, Cô Nhiên quyết định đêm nay liền cùng cha nói một tiếng. ” Cha…mấy ngày này người rất vất vả, Nhiên nhi giúp người xoa bóp….” Đem chút than củi bỏ vào hỏa bồn bên cạnh chân cha, Cô Nhiên đứng dậy nhỏ giọng nói. ” Ân…” Phong Khiếu Nhiên buông bút tựa lưng vào ghế, gần đây đúng là việc có nhiều một chút, chẳng qua hoàn hảo là Nhiên nhi chiếu cố hắn rất tốt, làm hắn thực không mệt mỏi như những năm trước. Lực đạo vừa phải, Cô Nhiên chuyên chú giúp cha ấn ấn. Cầm lấy tay cha, Cô Nhiên mềm nhẹ xoa mỗi một ngón tay của y, trên tay nhu ấn những huyệt vị giảm bớt mệt mỏi, Cô Nhiên lại cẩn thận mà nắn. Cầm lấy cổ tay cha, Cô Nhiên bắt tính toán muốn bắt lấy mạch tượng xem xét. ” Sao vậy? Nhiên nhi thấy thân mình cha không tốt?” Mọi hành động của Cô Nhiên đều lưu lại trong mắt, Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên ôm lên đùi. ” Cha…ngài gần đây thực vất vả, Nhiên nhi chính là muốn nhìn xem cha có mệt hay không.” Cô Nhiên muốn từ trên người cha đi xuống thế nhưng lại bị nắm tay của cha ép tới căn bản không thể động đậy. ” Đừng cử động..” Phong Khiếu Nhiên gầm nhẹ lên đem Cô Nhiên ôm sát lại, đôi mắt trở nên có chút thâm trầm, vừa rồi Cô Nhiên lộn xộn làm thân thể hắn nổi lên phản ứng, bây giờ còn chưa phải thời điểm ăn hắn. ” Cha…” Cô Nhiên có chút khó hiểu, những lúc cha ôm hắn sẽ thường xuyên có loại biểu tình này, lấy qua cổ tay cha tiếp tục dò xét, Cô Nhiên cẩn thận kiểm tra. Buông tay cha ra,vẻ nghi hoặc trên mặt Cô Nhiên tăng thêm thâm trầm, vừa rồi tra xét một quả thực cha không có chỗ nào không ổn, có thể nói là thực khỏe mạnh, nhưng vì sao tâm thần cứ không yên? ” Cha…ngươi thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?” Phủ lên trên mặt cha, Cô Nhiên cao thấp nhìn xem. ” Cha rất tốt…” Cầm lấy cánh tay mềm mại nhỏ mịn, Phong Khiếu Nhiên đặt ở bên miệng hôn hôn, hắn…còn phải chờ bao lâu… ” Cha?” Đối với hành động của cha, Cô Nhiên có chút kinh ngạc. ” Nhiên nhi? Biết đây là gì không?” Phong Khiếu Nhiên lại hôn một chút, thấp giọng hỏi. “….là hôn…lão cha trước kia cũng có hôn qua chỗ này của ta…” Cô Nhiên gật gật đầu, rồi mới chỉa chỉa hai má của mình. ” Nga? Khi nào?” Phong Khiếu Nhiên thanh âm thấp đi vài phân. ” Mới trước đây…lão cha nói lúc ta ngoan sẽ hôn lên mặt ta.” Cô Nhiên nghĩ nghĩ rồi trả lời,” còn có lúc ta làm thức ăn ngon cho lão cha, lão cha sẽ hôn chỗ này của ta.” Rồi mới chỉa chỉa lên đỉnh đầu. Phong Khiếu Nhiên nghe xong liền đem môi chuyển về phía trước, hôn lên đỉnh đầu Cô Nhiên, cái trán, mi mắt, hai má, rồi mới dừng nơi khóe miệng:” Chỗ này thì sao?” “…không có…” Cô Nhiên lần đầu tiên cảm nhận được cha kề sát, thanh âm trở nên rất nhẹ, trên mặt cũng vì những cái hôn vừa rồi của cha mà đỏ lên, nói chuyện cũng không dám thở mạnh. “……” Nhìn đôi mắt ôn nhuận của Cô Nhiên, thanh âm Phong Khiếu Nhiên trở nên ám ách,” Nhiên nhi…nhắm mắt lại…” Cô Nhiên nhìn ánh mắt của cha có chút lửa nóng, trong lòng thẳng thắn nhảy vài cái, rồi mới ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt, tiếp đó hắn liền có cảm giác môi mình bị hai phiến ấm áp hàm trụ…. Phong Khiếu Nhiên trước tiên là nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm liếm hai bên khóe môi hồng nhuận, rồi sau mới nếm đến hương vị ngọt ngào của đôi môi đỏ mọng, hắn cảm giác thấy dục vọng của bản thân đang muốn từ trong ngục thép lao ra. Lực độ ngoài miệng càng ngày càng không thể khống chế, Phong Khiếu Nhiên cuồng dã mà nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cánh môi, đến khi nghe thấy Cô Nhiên hừ nhẹ, Phong Khiếu Nhiên mới dùng lưỡi tách hai hàm răng ra, đem đầu lưỡi tiến vào… ” Ngô…” Cô Nhiên thấy tim mình đập nhanh đến lợi hại, đầu càng ngày càng nặng, cảm nhận được lưỡi cha tiến vào trong miệng mình, trống ngực của Cô Nhiên càng đập nhanh hơn, nhanh đến mức bên tai hắn có thể nghe được rõ ràng. Phong Khiếu Nhiên một bên dùng lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho, một bên cởi bỏ y phục của Cô Nhiên, thân thủ tiến vào dò xét. ” Ân…” Cô Nhiên không biết chính mình đến tột cùng ra sao, chỉ cảm thấy thực nóng thực nóng, loại cảm giác này hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua, giống như bị bệnh, toàn thân vô lực, ý nghĩ choáng váng. ” Hô hô…cha…” Thật vất vả miệng của cha mới rời khỏi mình, Cô Nhiên há miệng thở dốc, nghi hoặc gọi phụ thân, lại không biết thanh âm lúc này của hắn tràn ngập nhuyễn nị (mềm nhẹ ôn nhu) mê người, làm dục hỏa của Phong Khiếu Nhiên không thể ngừng lại. Bên dưới y phục mở rộng là thân thể trắng nõn mang mùi thơm ngát, Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên nhấc cao, phủ đầu hôn lên trước.” Ngô..” Cô Nhiên lại một lần phát ra rên rỉ,” Cha.. ngô… hảo quái..” đầu Cô Nhiên khẽ ngưỡng ra sau, thân thể vì không ngừng được hôn mà sinh ra run rẩy. Nghe được mị âm như tiếng tiểu miêu của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên ôm lấy Cô Nhiên bước nhanh hướng đến gian phòng bên cạnh thư phòng, đem Cô Nhiên phóng lên giường. Áp thân một cái làm Cô Nhiên nằm sấp ở trên người hắn, đem gương mặt đỏ bừng của Cô Nhiên kéo tới gần, Phong Khiếu Nhiên lại hôn lên đầu lưỡi nộn nộn ngọt hương kia. Cô Nhiên vô ý thức ôm lấy cổ cha, cảm thụ lưỡi của cha…đầu lưỡi nhẹ nhàng quyện vào lưỡi cha…. Phong Khiếu Nhiên gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên rời đi môi Cô Nhiên, đem đầu Cô Nhiên đặt ở bên cổ mình, trong ngực kịch liệt phập phồng, không được…còn chưa trưởng thành…Cô Nhiên cũng không ngừng thở dốc ghé vào trên người cha, kịch chấn trong ngực truyền đến cho hắn biết, cha hiện tại cũng giống mình….Cô Nhiên mơ hồ nhớ tới tình huống vừa rồi, đùi cũng không cẩn thận đụng tới một thứ ngạnh ngạnh (cứng rắn), vào lúc này hắn lại nghe được thanh âm dị thường thống khổ của cha. ” Cha?” trong đầu Cô Nhiên khoảnh khắc trở nên thanh tỉnh, lo lắng hô to một tiếng, muốn đứng dậy đi xuống nhìn xem. ” Nhiên nhi! Đừng cử động.” Phong Khiếu Nhiên ảo não đem Cô Nhiên ấn lại, hắn cho tới bây giờ cũng không biết dục vọng sẽ làm người đau đớn như thế. ” Cha…” Cô Nhiên động cũng không dám động, chính là càng thêm bất an, cha rốt cuộc là làm sao. ” Nhiên nhi, để cha ôm ngươi một hồi, ngươi đừng cử động, một hồi liền tốt ngay.” Phong Khiếu Nhiên vỗ nhẹ lưng Cô Nhiên, rồi mới nhắm mắt đợi cổ dục vọng đang áp đảo kia chậm rãi hạ xuống. Ước chừng qua nửa canh giờ, Phong Khiếu Nhiên mới chậm rãi xuất ra một hơi, đem Cô Nhiên đã có chút cứng ngắc chậm rãi phóng đến một bên, xoay người tiếp tục tiến tới đem nút đã cởi bỏ cài trở lại, Phong Khiếu Nhiên thấp giọng hỏi:” Nhiên nhi..vừa rồi sợ không?” Cô Nhiên nhìn kỹ cha, trong mắt có chút bất an, lắc lắc đầu, Cô Nhiên không xác định mở miệng:” Cha…ngài thực .không có việc gì chứ?” ” Không có việc gì…chỉ là rất thích ngươi nên mới như vậy…” Phong Khiếu Nhiên thực không có nói cho Cô Nhiên biết hắn vừa rồi đến tột cùng đã làm chuyện gì . “…” Cô Nhiên nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt trở nên tốt hơn,” Cha không có việc gì thì tốt rồi, chính là…” Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của cha, Cô Nhiên cẩn thận nhìn cha,” Cha…ngài là nói..ngài thích ta nên mới …như vậy sao? Nhiên nhi thấy cha..vừa rồi bộ dáng hảo thống khổ ..” Cha thích hắn sẽ thống khổ sao? Nghĩ vậy, tâm của Cô Nhiên thoáng nổi lên đau đớn. Phong Khiếu Nhiên biết Cô Nhiên suy nghĩ cái gì, lại khẽ hôn lên môi Cô Nhiên, trong đáy mắt Phong Khiếu Nhiên lướt qua một đạo tinh quang: “Nhiên nhi…cha thực thích ngươi…nhưng cha thống khổ không phải bởi vì thích ngươi…mà là…” ” Mà là cái gì..cha?” Cô Nhiên bắt lấy tay cha đang đặt ở bên cạnh, lo lắng hỏi. ” Cha muốn ôm ngươi .. nhưng ngươi tuổi còn quá nhỏ…cho nên chỉ có thể nhẫn nại, cho nên mới có chút thống khổ…” giọng điệu Phong Khiếu Nhiên phá lệ thấp trầm, chậm rãi. ” Muốn ôm ta?” Cô Nhiên nghĩ thấy rất bất khả tư nghị (khó hiểu), “Cha không phải thường xuyên ôm ta sao?” ” Ôm này khác với kiểu ôm kia.” Phong Khiếu Nhiên nhíu nhíu mi, tiếp tục thả xuống mồi câu. ” Đó là cái gì…” nghi hoặc của Cô Nhiên càng thêm rõ ràng, hắn thật sự không hiểu ý cha. “….Nhiên nhi…cha muốn thân thể của ngươi…ngươi có cho không?” Phong Khiếu Nhiên lại xuất ra một cái vấn đề,” không phải tổn thương ngươi, mà chỉ là một loại ôm khác.” “…một loại ôm khác…như vậy cha cũng sẽ không khó chịu nữa sao?” điều duy nhất mà Cô Nhiên lo lắng chính là điều này, hôm nay cha đã đem hắn dọa cho một trận. ” Đúng, như vậy cha cũng sẽ không còn khó chịu, hơn nữa…Nhiên nhi cũng sẽ thực thoải mái…” Phong Khiếu Nhiên nhẹ nhàng sờ lên cánh môi đỏ mọng của Cô Nhiên , ánh mắt thoáng trầm xuống. ” Được, nếu cha muốn Nhiên nhi liền cho cha.” Cô Nhiên hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, sảng khoái đáp ứng, hoàn toàn không biết chuyện hắn đáp ứng chính là chuyện gì. ” Tốt lắm…” Phong Khiếu Nhiên vừa lòng gợi lên khóe miệng,” chỉ là ngươi bây giờ còn quá nhỏ, thân thể cũng còn cần điều dưỡng, chờ ngươi thân thể tốt hơn, cha sẽ ôm ngươi.” ” Ân.” Cô Nhiên gật gật đầu. Lỏa nửa người cuộn trong lồng ngực cha, Cô Nhiên đem chuyện suy nghĩ lo lắng đã lâu quyết định cùng cha nói một tiếng. Nhẹ nhàng cầm lấy tay cha đang di chuyển ở trên người mình, Cô Nhiên nâng đầu lên:” Cha…ta có một chuyện muốn cùng ngươi thương lượng một chút.” ” Chuyện gì?” Phong Khiếu Nhiên mở ra hai mắt giả mị nhìn khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn. ” Cha… qua mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của lão cha … Nhiên nhi … muốn hồi cốc một chuyến.” Buông tay cha ra, hai tay Cô Nhiên bắt lấy vạt áo cha, thấp giọng nói. ” Ngày giỗ của Cổ Hoài Ý… ngươi cũng nên trở về nhìn xem.” Phong Khiếu Nhiên nhíu mi,” Cha ngày mai đem sự tình giao cho bọn Lục Văn Triết, cùng ngươi trở về.” ” Cha…ngài không cần theo ta trở về, hiện tại là lúc bận rộn nhiều việc, ta một mình trở về là được rồi.” Đối với đề nghị của cha, Cô Nhiên vội vàng lên tiếng phản đối, sau khi hắn trở về tế bái lão cha sẽ trở lại. ” Không được. Cha lo lắng ngươi chỉ có một mình hồi cốc, hơn nữa cha muốn nhìn xem nơi Nhiên nhi trả qua cuộc sống trước kia.” Khẽ vuốt vết thương bên hông, khẩu khí Phong Khiếu Nhiên cũng không để cho phản bác,” chuyện này đã được định.” Trong khoảng thời gian này tuy có nhiều việc, nhưng hắn biết Nhiên nhi trong lòng có tâm sự, lại không biết là chuyện đơn giản thế này. Đối với việc người này luôn thay mình lo lắng, Phong Khiếu Nhiên tiếp tục ” quang minh chính đại” mà hôn lên cánh môi ngọt hương. ” Cha…ngô…” Cô Nhiên vốn định tiếp tục nói đã bị môi cha phủ xuống, bị cái hôn sâu đoạt đi lời sắp nói ra . Việc Phong Khiếu Nhiên bồi Cô Nhiên hồi cốc xem như ván đã đóng thuyền.