Có Người Giảm Béo Hộ Rồi
Chương 8
Rạng sáng ngày hôm sau, Đường Tảo Tảo bị cơn khó thở kéo ra khỏi mộng đẹp, mở mắt liền thấy nửa người Thường Hựu Châu đang đè lên người mình, vội giơ tay đẩy anh một cái.
“Cậu sắp đè chết tôi rồi.”
Đường Tảo Tảo giật giật môi, đột nhiên thấy có gì đó là lạ, trợn mắt trừng trừng nhìn khuôn mặt dựa trước ngực mình.
“A a a…”
Thường Hựu Châu bị đánh thức lò dò ngồi dậy, cầm gối đầu bên cạnh úp lên mặt cậu: “Lại làm sao?”
Đường Tảo Tảo vươn tay quơ quào kéo chiếc gối ra, hưng phấn nói: “Chúng ta đổi lại rồi!”
Thường Hựu Châu nhìn thoáng qua khuôn mặt vui sướng kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ “ừm” một tiếng.
“Sao thế? Hình như cậu không vui à?”
“Sao mà không vui được?”
Đường Tảo Tảo nghĩ thấy cũng phải.
Sáng hôm đó, Thường Hựu Châu vẫn luôn mặt lạnh như tiền. Đường Tảo Tảo vốn không tim không phổi cũng chẳng để ý, tung tăng đánh răng rửa mặt rồi nằm chờ anh nấu cơm, ngờ đâu hôm nay anh lại “nghỉ phép”.
Đường Tảo Tảo thở dài thườn thượt, thầm mắng Thường Hựu Châu đúng là đồ bạc bẽo, vừa đổi lại thân thể đã không chịu cho cậu ăn nữa rồi.
Thường Hựu Châu bước vào phòng ngủ liền thấy Đường Tảo Tảo đang gập người vểnh cái mông lên, hai cẳng chân trắng nõn gầy chỉ bằng một nửa lúc trước lộ ra dưới ống quần rộng.
Đường Tảo Tảo đang thu dọn quần áo, nhìn Thường Hựu Châu cười hì hì: “Hai tháng này làm phiền cậu nhiều rồi.”
Kỳ thực quần áo cũ của Đường Tảo Tảo mang tới ngày đầu đã không mặc được nữa, trong ngăn kéo chỉ có mấy bộ mà cậu cùng Thường Hựu Châu đi mua lần trước với ít đồ lót, nhét thế nào cũng chẳng đầy được một góc va li.
Thường Hựu Châu không nói gì, sắc mặt thoáng tối lại.
Đường Tảo Tảo nhìn anh như vậy cũng khó chịu theo, thầm nghĩ kiểu người gì thế không biết, đổi lại thân thể không nấu cơm cho người ta ăn nữa thì thôi, giờ còn tỏ thái độ, hứ, ông đây về nhà, giờ đừng hòng ai xía vào chuyện riêng của ông nữa, thích nằm đến lúc nào thì nằm, thích ăn bao nhiêu đồ ăn vặt thì ăn!
Đường Tảo Tảo ở nhà Thường Hựu Châu hai tháng nhưng trong phòng chẳng có mấy đồ của cậu, cậu cũng lười nhét đống lông gà vỏ tỏi đó vào cho nặng người. Thường Hựu Châu thấy cậu tuyệt không có vẻ gì quyến luyến, mặt mày tức thì lạnh thêm vài độ, không giúp cậu xách đồ cũng không thèm ra tiễn.
Đường Tảo Tảo thật ra vốn có chút tiếc nuối, nhưng vừa thấy thái độ của Thường Hựu Châu cậu liền nổi giận, hếch mặt kéo va li đi thẳng không ngoảnh lại lấy một lần, thoạt trông vô cùng dứt khoát.
Căn nhà của Đường Tảo Tảo đã hai tháng không có hơi người, vừa bẩn vừa hôi. Cậu kéo rèm cửa ra, ảo não nhìn thảm trạng trong phòng, cái này mà là chỗ cho người ở hả?
Mùi mốc meo xộc lên tận mũi, Đường Tảo Tảo vừa bực vừa nản, hơn nữa cậu lại lười, rốt cục cứ thế ngồi phịch lên va li mà mắng Thường Hựu Châu là đồ vô tình vô nghĩa, trở mặt nhanh như lật giấy.
Đường Tảo Tảo đang mắng đến sắp khóc, điện thoại đột nhiên đổ chuông, là số lạ.
Cậu nhấc máy: “A lô?”
Không có tiếng trả lời, cậu lại “a lô” thêm lần nữa.
Bên kia điện thoại mãi mới hỏi một câu: “Cậu đang làm gì thế?”
Là giọng Thường Hựu Châu, vẫn lãnh đạm như thường.
Vừa nghe tiếng anh, cơn tủi thân trong lòng cậu lại dâng lên cuồn cuộn, sẵng giọng buông một câu “Liên quan gì đến cậu!” rồi cúp máy.
Thường Hựu Châu lúc này đang đứng dưới nhà Đường Tảo Tảo, thấy cậu cúp điện thoại có vẻ vô cùng giận dữ, thầm nghĩ bé lười này thật vô lương tâm, hai tháng qua anh hết nấu cơm giảng bài còn giúp cậu giảm béo, thế mà cậu chẳng chút lưu luyến nói đi là đi, còn khó chịu với anh như ăn thuốc nổ.
Chỉ là khi Thường Hựu Châu lên nhà, đẩy cánh cửa không khóa nhìn bé con Đường Tảo Tảo đáng thương tội nghiệp ngồi trên va li, anh rốt cục không lạnh mặt nổi nữa.
Đường Tảo Tảo ngẩng đầu liền thấy Thường Hựu Châu đứng trước cửa. Anh đi vào nhà, cúi người nhìn cậu: “Lúc đi không phải vui vẻ lắm à, sao giờ lại thảm thương thế?”
Đường Tảo Tảo nghe mà giận sôi gan, quay phắt cái lưng về phía người vừa tới.
Thường Hựu Châu đành nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, chả biết cậu giận cái gì nữa? Rõ ràng người sốt sắng dọn đồ về nhà là cậu cơ mà?”
Đường Tảo Tảo trừng mắt lườm anh: “Lúc tôi đi cậu không giữ tôi, cũng không tiễn tôi.”
Thường Hựu Châu nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Tại vì tôi không muốn cậu đi.”
Đường Tảo Tảo kinh ngạc tròn xoe mắt, cả khuôn mặt thoáng cái hồng lên: “Vì sao?”
Thường Hựu Châu: “Nấu nhiều cơm quá, không có ai giải quyết hộ tôi.”
“Vậy nấu ít ít thôi, làm bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cậu làm nhiều như thế…”
“Nhưng tôi muốn nấu cho cậu ăn.”
Thường Hựu Châu vừa dứt lời, Đường Tảo Tảo hoàn toàn biến thành con tôm luộc đỏ chót, lắp ba lắp bắp nói: “… Nếu thế, thế thì được rồi, từ giờ tôi… ăn hộ cậu.”
Đường Tảo Tảo lại ngoan ngoãn theo Thường Hựu Châu về nhà.
Thường Hựu Châu nhìn cậu xếp quần áo về lại chỗ cũ, vừa làm vừa lải nhải: “Tôi không ăn không ở không của cậu đâu, tôi sẽ trả tiền thuê nhà với tiền cơm.”
Thường Hựu Châu: “… Biết cậu có tiền rồi, cứ giữ lại đi, tôi thích cho cậu ăn không ở không.”
Đường Tảo Tảo nghe anh nói, khóe miệng bất giác kéo đến tận mang tai: “Hở? Có phải cậu muốn yêu đương với tôi không đấy?”
“Hửm?”
Đường Tảo Tảo cố lấy hết dũng khí hỏi một câu lại bị Thường Hựu Châu ném lại cái phản ứng kỳ lạ kia, có chút hụt hẫng tự tiếp lời: “Không là tốt nhất, tôi không phải đồng tính đâu.”
Thường Hựu Châu nhìn cậu bối rối đến tay chân cũng loạn cả lên, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng. Anh bước tới gần cậu, mặt đối mặt nói: “Tôi cũng không phải.”
Đường Tảo Tảo “à” một tiếng, lại nghe Thường Hựu Châu thêm một câu: “Có điều cậu nói đúng rồi, tôi muốn yêu đương với cậu.”
Máu khắp người Đường Tảo Tảo tức khắc dồn lên mặt. Da cậu vốn rất trắng, mặt hồng một cái thì không thể giấu được, Thường Hựu Châu thấy vậy liền cúi đầu hôn chóc một cái lên đôi môi kia, chỉ chạm nhẹ liền buông ra ngay lập tức.
Đường Tảo Tảo che miệng, trái tim trong lồng ngực nảy lên điên cuồng, rộn ràng đến không biết làm sao cho phải.
Thường Hựu Châu nhìn bộ dạng ngây ngô này, mỉm cười xoa xoa đầu cậu: “Đồ ngốc.”
Chân Đường Tảo Tảo có chút run, cậu đứng không vững nữa, vội chống salon bên cạnh ngồi xuống, ngượng ngùng hỏi: “Sao cậu lại muốn yêu đương với tôi?”
Thường Hựu Châu càng nhìn càng thấy đáng yêu, không nhịn được nhéo nhéo cái má phúng phính kia, hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ tại sao?”
“Tôi không biết.”
“Đương nhiên là vì thích cậu.”
“Thích tôi? Sao tôi chẳng cảm nhận được gì cả?”
“Không thích cậu mà ngày nào cũng vắt óc suy nghĩ nấu cho cậu món gì, kèm cậu học, quản cậu hay sao?”
“Ấy… Không vui lắm thì phải, cái kiểu thích này tôi từ chối được không?”
“Không được.”
“Biết rồi.”
—
HOÀN
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
125 chương
50 chương