Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 64 : Hợp xướng (1)

Một tuần lễ sau, Lục Diệp thành công đạt được giấy khen của trận bóng rổ, ban 7 có Lục Diệp như là có phần mềm hack vậy, chỉ có lúc đầu gặp ban 12 của Diệp Trạch Phong, lực lượng ngang nhau, còn với các lớp khác như là thế chẻ tre, luôn hơn 15 điểm, không hề sợ người khác lấy được giải nhất ; phía bên con gái có chút khó khăn, tất cả đều đều mới bắt đầu chơi nhưng mà cũng may dạo này luyện tập nhiều, thế mới nói lâm trận mài gươm không sắc cũng có chút ánh sáng, còn là tích lũy thực dần dần, cũng đoạt được giải ba. Cả lớp cũng được vinh dự theo, Lục Diệp đem dán hai tấm giấy khen lên phía trên bảng. Không yên tĩnh được mấy ngày, trường học bên kia lại truyền tới thông tin muốn chọn người tham gia so tài hợp xướng, bởi vì chỉ có năm nhất cấp 3 có môn nhạc. cho nên toàn bộ đều chọn trong khối 10, mỗi lớp phải chọn ít nhất 30 người, mà người chịu trách nhiệm chọn người là thầy giáo dạy nhạc của mối lớp. Nói là của mỗi lớp, nhưng thật sự trường chỉ có 3 người dạy âm nhạc, khối 10 có tất cả 21 lớp, vậy mỗi thầy phụ trách 7 lớp, mỗi lớp một tuần một tiết, hết học kì, có khi thầy giáo còn không biết học sinh nào là của mình; mà nơi được gọi phòng học nhạc, phòng 1 đã sử dụng để đỗ xe đạp cùng xe gắn máy; phòng 2, 3 trên cơ bản chỉ khi kiểm tra tiêu chuẩn trường học mới có sử dụng đến một tí, thật sự bày đặt đàn dương cầm để dạy học chỉ có hai phòng học ở lầu 4, lầu năm căn bản là bỏ hoang. Cho nên tiết âm nhạc... Chính là như vậy trôi qua, đối với Thiển Thiển mà nói, hoặc là ngủ gật, hoặc là xem tiểu thuyết để qua, còn không cần lo lắng sẽ có người tới làm phiền, về phần có dạy hát qua bài hát gì không?... Đừng hỏi cô, cô không biết gì hết. ╮ (╯_╰)╭ Một tiết chỉ có 40", cũng không đủ thời gian cho mỗi học sinh thử hát một phút, cho nên thầy giáo đều là cầm lấy danh sách, gọi một người đứng lên, nếu thấy vẻ ngoài ưa nhìn, liền gật đầu nói vài câu, nhìn cảm thấy lớn lên có chút xin lỗi, chẳng phải cảnh đẹp ý vui, chỉ lắc đầu nói xỏ một chút. Lúc thầy giáo gọi Thiển Thiển, Thiển Thiển chính là đang nằm sấp ở trên bàn ngủ không biết trời đất trăng sao gì hết, Giang Đường ngồi một bên vụng trộm ở trên eo cô chọt chọt nhiều lần cô mới tỉnh dậy. Thiển Thiển ngẩng đầu lên, mắt nhắm mắt mở nhìn Giang Đường, không lên tiếng chất vấn: Mình đang ngủ say đâu cậu chọt mình làm chi? Giang Đương thấy Thiển Thiển mãi không hiểu, vội vàng đem mặt chôn vào trong cánh tay, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thầy giáo gọi cậu.” Thầy giáo gọi cô? Thiển Thiển dùng khoảng ba giây để phản ứng kịp Giang Đường nói gì, đang ngây người,nghe thầy giáo đứng trước đàn dương cầm lại gọi một tiếng: “Bạn học Nhạc Thiển Thiển, vắng tiết à?” Giọng nói đã có chút ít khó chịu. Thiển Thiển trong lòng lập tức xuất hiện hai chữ “Không xong”, cô “Vọt” đứng lên, nói ra: “Không phải không phải, em có đến đây, ở chỗ này.” “Nếu đã đến đây, vậy làm sao gọi em nhiều nhiều như vậy ngươi cũng không trả lời.” Thầy giáo bất mãn nhìn sang. Thiển Thiển gặm ngón tay không dám trả lời, nhưng mà trên mặtlại có hai dấu đỏ, chứng tỏ cô vừa mới ngủ gật. Cũng may mặt Thiển Thiển rất dễ lừa người khác, khí chất cũng tốt, làm cho thầy giáo cũng không truy cứu việc cô ngủ trong giờ học, mặc dùcó chút ngây ngốc, nhưng thày giáo chỉ cho rằng đó là do chưa tỉnh ngủ, chỉ gật đầu nói một câu “Lần sau không được như vậy, coi như là tiết âm nhạc cũng phải tập trung”, cho cô ngồi xuống. Thiển Thiển nào dám nói một chữ “Không”? Gật đầu liên tục, ngồi xuống mới mờ mịt hỏi thăm Giang Đường: “Thầy giáo đang điểm danh à?” Có cần phải nghiêm như vậy không?Nghe nói chỉ có giáo sư đại học mới làm như vậy. “Mặc dù mình rất muốn trả lời cậu một câu "Vâng", nhưng mà hết sức đáng tiếc, không phải, “ Giang Đường vẻ mặt đồng tình nhìn Thiển Thiển bị vùi vào hang sói cũng không hay biết, nói “ Thầy giáo đáng chọn người tham gia hợp xướng.” “Hợp xướng?!” Thiển Thiển thanh âm không khống chế cất cao một chút, phát hiện xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn mình, cô vội vàng bụm miệng, đừng trách cô phản ứng lớn như vậy, từ sau tiểu học hát làm bạn học sợ đén phát khóc, ca hát đã trở thành một bóng ma tâm lý trong lòng cô, vừa nhắc tới cô lại nổi da gà. Nhớ lại ánh mắt từ ái của thầy giáo khi nhìn mình, Thiển Thiển dâng lên dự cảm xấu trong lòng, nhưng cô còn mong chờ may mắn, nhỏ giọng hỏi: “Cái này, thầy giáo vừa rồi cũng không bảo mình thử hát, như vạy khẳng đinh là sẽ không chọn mình?” Giang Đường nhìn về phía cô đầy thương cảm, rất không đành lòng, nhưng lại không thể không tàn nhẫn phá vỡ sự ảo tưởng cuối cùng của cô, nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, ai đứng lên cũng không có hát thử, hơn nữa mình nghe người lớp khác nói, bởi vì cuộc thi hợp xướng này A thị trường nào cũng muốn tham gia, còn có thể trực tiếp lên kênh truyền hình của A thị, cho nên các thầy cô âm nhạc đều chọn người có tướng mạo ưa nhìn, cậu lớn lên như vậy long lanh, chắc chắn đã bị thầy chọn trúng.” Trời quang, sấm sét giữa trời quang a!! Nghe Giang Đường lời nói, Thiển Thiển cả người cũng không tốt. Cô, bây giờ cô xuống bồn hoa lấy bùn bôi lên mặt vẫn kịp sao? Vì vậy trong thời gian còn lại, Thiển Thiển cố gắng làm thật nhiều điều xấu để giáo sư chú ý, sẽ khuyên cô quay đầu... A không đúng, có lòng từ bi buông tha cho cô, nhưng mà thầy giáo ngay cả cái khóe mắt cũng không có bố thí cho cô một lần nào. Sau khi tan học, Thiển Thiển dùng tốc đọ nhanh gấp đôi bình thường đi tới trước mặt thầy âm nhạc, việc cũ kia cũng không phải là việc gì mà phải cố gắng che dấu đi, cô không đầu không đuôi nói: “Thầy ơi, em thực không được, em không biết ca hát, em, lúc ở tiểu học em hát đã làm cho bạn học sợ mà khóc, em không lừa thầy, Đường Đường chính là bạn học của em, bạn ấy cũng sợ em quá nên khóc, không tin thầy hỏi bạn ấy...”