Cô Ngốc Biết Yêu
Chương 40 : Té xỉu (2)
Buổi chiều thứ tư, trong không khí sôi động, đại hội thể dục thể thao mùa thu được khai mạc.
Sau khi đại lễ khai mạc kết thúc,trong loa liền phát ra giọng nói dõng dạc của người dẫn chương trình.
“Bây giờ là bốn giờ chiều, vòng loại chạy cự li 800m dành cho nam sắp bắt đầu, xin mời những học sinh tham gia lập tức tập hợp tại điểm xuất phát chuẩn bị thi đấu. Nhóm thứ nhất tham gia thi đấu có các học sinh: Trần Phong lớp 10.1, Trương Phong Minh lớp 10.3, Trương Nhạc lớp 10.4, Lục Diệp lớp 10.7.....”
Sau khi bị cô Lương chỉ đích danh trở thành đội viên đội cổ động, Thiển Thiển đặc biệt động não, nhớ rõ ràng các bạn trong lớp mình thi môn gì, thi lúc nào.
Cô biết rõ chiều nay có tất cả làmười người ở các hạng mục, trừ tám bạn đi tham gia các hạng mục thú vị ra, người đầu tiên phải ra thi đấu chính là Lục Diệp, thi vòng loại chạy cự li dài 800m dành cho nam. Còn có Bành Sơn thi đấu nhảy cao, sau đó là Bàng Bằng thi môn ném tạ, tiếp theo là Hạ Văn, tham gia vòng loại chạy cự li ngắn 400m, cuối cùng là Cao Duyệt và Triệu Thần, chia ra tham gia vòng loại chạy cự li 50m dành cho nam và nữ.
Trong đó đương nhiên có các hạng mục thi cùng thời điểm, như Bành Sơn thi nhảy cao cùng lúc với Lục Diệp thi chạy dài 800m, Hạ Văn thi chạy cự li ngắn 400m cùng lúc với Bàng Bành thi ném tạ.
Thiển Thiển không chút do dự liền kiên quyết kéo Lâm Nhược Vân, Giang Đường, Hạ Văn tới thẳng vạch xuất phát 800m.
Ba người Giang Đường, Lâm Nhược Vân, Hạ Văn liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt phát ra tiếng cười gian trá.
Thiển Thiển bị các cô cười đến da đầu tê rần, không nhịn được hỏi: “ Các cậu cười chuyện gì vậy?”
“Thiển Thiển, tớ nói cậu đó...” Hạ Văn tùy tiện khoác tay lên bả vai Thiển Thiển, nháy mắt nói: “Cậu có thể giải thích cho chúng tớ tại sao lại đi đến chỗ thi đấu chạy 800m không?”
************
“Hả?” Thiển Thiển không hiểu hỏi ngược lại, “ Không phải chị Huệ Tử bảo chúng ta khi không có trận đấu thì có thể đến cổ vũ cho bạn của mình thi tốt sao? Bây giờ lớp trưởng phải tham gia thi chạy 800m, chúng ta đương nhiên là phải tới chỗ sân đấu này rồi.”
“Ý của Văn Văn là...” Lâm Nhược Vân từ bên kia đi đến khoác tay Thiển Thiển, lịch sự nói: “Lúc này đâu chỉ có mỗi Lục Diệp thi đấu, Bành Sơn cũng sắp thi nhảy cao, bọn Phương Lam cùng Bàng Giải cũng chuẩn bị thi đấu bóng rổ. Tại sao bạn lại kiên quyết đi cổ vũ cho Lục Diệp chứ?”
“Ừm, chuyện này...” Thiển Thiển hiểu ra, thành thật trả lời: “Bởi vì lúc lớp trưởng giúp tớ chuyển băng ghế xuống lầu có nói chiều nay cậu ấy thi đấu trận đầu tiên, hỏi tớ có thể đi cổ vũ cho cậu ấy được không. Tớ liền nói “Tớ nhất định sẽ đi!” Đến lúc chuyển xong băng ghế, tớ mới nhớ ra vào thời gian này không chỉ có một mình cậu ấy thi đấu... Nhưng là đã đồng ý rồi tớ cũng không thể nuốt lời được!”
Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân: “...”
Lớp trưởng cậu làm như vậy là vi phạm quy định cậu đặt ra đó?
**
Có hai nữ hán giấy Hạ Văn và Giang Đường mở đường, nhóm Thiển Thiển không phải phí sức đi chen lấn trong đám khán giả đã tiến lên được phía trước. Thiển Thiển vừa mới đứng vững, liền nhìn về hướng đám học sinh tham gia thi đấu đang xếp hàng.
Liếc mắt một cái Thiển Thiển liền nhìn thấy Lục Diệp đứng ở vị trí thứ tư trên đường đua, mà cậu cũng đã nhìn thấy cô.Lúc cả hai nhìn nhau, trên khuôn mặt trong trẻo và lạnh lùng của cậu hiện lên ý cười.
Đầu tiên những nữ sinh xung quanh đều yên tĩnh mất ba giây, rồi không biết là do ai phát động mà từng tiếng thét chói tai thi nhau vang lên.
“Cười kìa, chính xác là đang cười. Tôi không bị hoa mắt đấy chứ?”
“Là hướng về phía chúng ta mà cười, trời ơi, đúng là quá đẹp trai rồi! Ai có thể nói cho mình biết cậu ấy là ai không? Chính là người đứng ở vị trí thứ tư trên đường đua ấy.”
“Ngay cả cậu ấy là ai mà cậu cũng không biết? Lục Diệp đó đã từng nghe nhắc đến chưa?”
“Người cậu nói chính là đại thần cũng nổi danh ở thành phố A cùng với Nhạc Kì Sâm đấy sao?”
“Đúng vậy, đó chính là Lục Diệp.”
“Trời ạ, cậu ấy lại đẹp trai như vậy á! Mình vẫn cho rằng nam sinh có thành tích tốt thì dáng dấp cũng bình thường thôi... Cũng không đúng, bộ dạng của Nhạc Kì Sâm cũng rất đẹp trai, nhưng mà vẻ đẹp của hai người bọn họ không phải cùng một loại.”
“Dĩ nhiên, Nhạc Kì Sâm là hình tượng nam ấm áp, còn Lục Diệp là hình tượng lạnh lùng. Nhạc Kì Sâm thích hợp để gả, còn Lục Diệp thích hợp để ngắm.”
“Cũng không biết vừa rồi cậu ấy cười với ai nữa, rõ ràng là không để ý tới chúng ta... Ông trời ơi, cũng ban cho con một nam sinh vừa có đầu óc thông minh lại vừa tuấn tú đi!”
“Nghe nói là cả Lục Diệp và Nhạc Kì Sâm đều chưa từng kết giao qua bạn gái, cho nên không ai biết hai người bọn họ thích kiểu nữ sinh như thế nào.”
“Người ưu tú như vậy, ánh mắt nhất định rất cao.”
...
Ngồi ở một bên nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của các nữ sinh, ba người Giang Đường thở dài trong lòng: Hai nam sinh “ ánh mắt rất cao” trong miệng các cậu vừa nói đó, trong lòng chỉ chứa một cô ngốc thôi.
**
Ngược lại, Thiển Thiển không chú ý tới các bạn đang bàn luận chuyện gì, cô gãi gãi bên tai có chút nóng lên, dùng khẩu hình nói với Lục Diệp: “Lớp trưởng, cố gắng lên.”
Lục Diệp nhìn hẳn là hiểu, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
Thiển Thiển tiếp tục gãi lỗ tai, tránh đi ánh mắt chuyên chú của cậu. Thật ra, với tính cách của cô hẳn là nên kêu to câu nói kia. Nhưng là bị cậu nhìn như vậy, cô đột nhiên có chút ngại ngùng, những lời đã chuẩn bị cũng không thể nói thành tiếng.
Trọng tài đặt một tay sát bên miệng, hô to: “Chuẩn bị...”
Các nam sinh đứng ở vạch xuất phát đều hơi nghiêng người về phía trước, kéo căng thân thể, thực hiện tư thế xuất phát.
“Đùng” một tiếng vang thật lớn, ngón tay trọng tài bóp cò súng, nhóm vận động viên đang dồn sức chờ liền mở rộng bước chân bắt đầu chạy. Tốc độ của đại đa số người trong bọn họ cũng không tính là nhanh, độ chênh lệch giữa mỗi người cũng không lớn. Chỉ có một người, giống như tên rời cung lao ra khỏi vạch xuất phát, ngay từ lúc bắt đầu đã kéo xa khoảng cách với các vận động viên khác.
Đó là Lục Diệp.
Một vòng sân chạy của Nhất Trung là 400m, nói cách khác 800m là cần chạy hai vòng. Mọi người đều biết, chạy cự li ngắn cần lực bật, chạy cự li dài cần lực bền bỉ. Bình thường lúc chạy 800m, vòng thứ nhất là chạy đều, không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm, cần tìm cho bản thân một nhịp điệu phù hợp. Chờ tới lúc từ 400m tới 600m, sẽ phải điều chỉnh nhịp thở, điều chỉnh lại thân thể đã bắt đầu có chút mệt mỏi. 200m cuối cùng chính là lúc chạy nước rút, lúc này mới cần phát huy toàn bộ sức mạnh, bất chấp tất cả chạy về phía trước.
Cho nên... Ngay sau khi có tín hiệu xuất phát đã chạy hết sức về phía trước, nếu không phải bị ngốc thì chính là vô cùng tự tin đối với tố chất của bản thân.
Lục Diệp đương nhiên là người vế sau, năm cậu tám tuổi đã tiếp thu những loại huấn luyện cường độ cao, ngoại trừ tập võ và sau này học đấu vật tự do, thì hàng năm lúc Lý Nam Dương với đám bạn chơi từ nhỏ trở về, bọn họ cũng có thể hợp thành một đội tiến hành huấn luyện dã ngoại sinh tồn, huấn luyện vác nặng chạy việt dã 5km. Bởi vì ông già xấu xa trong nhà ra lệnh, mà Lý Nam Dương chưa từng nhẹ tay với cậu, thậm chí còn nghiêm khắc hơn so với những đội viên khác. Chưa nói tới đợt nghỉ hè, cậu vì chuyện mẹ qua đời mà bị kích thích, ngoại trừ giống như tự ngược đứng tư thế hành quân dưới ánh mặt trời chói chang cả một ngày, thì chính là mang theo hai mươi cân hành trang chạy một vòng đường núi vây quanh ngoại ô như phát điên.
Cho nên thân thể của cậu so với bạn cùng lứa tuổi tốt hơn gấp nghìn lần, chỉ là 800m, cho dù là một mạch lao tới đích cũng không có vấn đề.
****************************
Nhưng cậu biết điều này, còn bọn Thiển Thiển không biết.
Lúc thấy Lục Diệp giống như tên lửa chạy vọt đi, cho dù là Thiển Thiển dốt vận động cũng nhận thấy có điều không đúng. Mặc dù là cô chưa từng thử chạy bao giờ nhưng lúc cha và anh trai quan sát các tiết mục thể dục đã từng nói qua, chạy cự li dài là không thể chạy nước rút ngay từ đầu.
Mà nhóm Giang Đường thì suy đoán tương đối nhiều. Đầu tiên là Lâm Nhược Vân cùng Hạ Văn nói trước kia lúc ở trường trung học cơ sở nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy Lục Diệp tham gia thi đấu bóng rổ, chưa bao giờ thấy cậu ấy tham gia bất kì hạng mục nào trong đại hội thể dục thể thao. Mặc dù trường có yêu cầu mỗi người đều phải tham gia một hạng mục, nhưng mà cũng hết cách rồi, người ta có thành tích tốt, có tư cách tùy hứng, cho nên không tham gia cũng chẳng có ai quản, tiếp theo chính là vừa nhìn biểu hiện hôm nay của Lục Diệp liền thấy là không có kinh nghiệm, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ có phải cậu ấy chưa từng chạy cự li dài hay không. Cuối cùng là mới vừa rồi trước lúc xuất phát cậu ấy mỉm cười một cái tràn đầy dịu dàng với Thiển Thiển...
“Mấy bạn nói xem, có khi nào là Lục Diệp vì khiến Thiển Thiển thưởng thức tư thế mạnh mẽ oai hùng đầy mồ hôi trên sân vận động của cậu ấy nên mới cố ý tỏ ra oai phong như thế, rõ ràng không chạy được cự li dài nhưng vẫn tự ép buộc báo 800 với 3000m không?” Giang Đường sờ lên cằm, âm thanh lẩm bẩm như tự độc thoại.
Nghe xong suy đoán của Giang Đường, Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân đều trầm mặc.
Bọn họ . . . . Trải qua suy nghĩ khổ cực một phen cuối cùng đã nhất trí cho rằng. . .
Suy đoán của Giang Đường là có khả năng lớn nhất. (khuôn mặt vừa cười vừa khóc)
Thiển Thiển đang hết sức tập trung theo dõi tình hình của Lục Diệp, cho nên không nghe được nhóm Giang Đường bàn luận xôn xao. Sau khi nhìn thấy Lục Diệp vẫn duy trì trạng thái chạy nước rút chạy được một phần tư sân thể dục, cuối cùng Thiển Thiển bắt đầu ngồi không yên. Mặc dù thoạt nhìn vẻ mặt của Lục Diệp rất thoải mái, nhưng Thiển Thiển tin chắc chắn rằng đây là do cậu ấy mới chạy 100m. Cô lại lôi kéo nhóm Giang Đường chạy đến sân chạy phía đối diện. Đường Lục Diệp chạy là hình vòng cung, mà nhóm Thiển Thiển chạy là đường thẳng. Cho nên lúc nhóm Thiển Thiển chạy tới sân chạy đối diện, thì Lục Diệp cũng vừa chạy qua đường rẽ.
Thấy cơ hội đã đến, Thiển Thiển vội dùng lực vẫy tay đối với cậu, hô lớn: “Lớp trưởng! Kiểu chạy này của cậu là không được! Vòng một phải chạy chậm một chút để tiết kiệm thể lực, lúc chạy đến vòng hai mới tăng tốc, nếu không có lực bền bỉ sẽ dễ dàng không theo kịp đấy!”
Lục Diệp đang chạy bộ nên không thể nào trả lời Thiển Thiển. Vốn là thấy cô quan tâm mình, trái tim Lục Diệp cảm thấy có chút dễ chịu, nhưng ngay sau đó thấy cô hoài nghi lực bền bỉ của mình, thì chút dễ chịu trong lòng kia liền biến mất. Cậu liếc qua bộ ngực đầy đặn của Thiển Thiển, nhìn một chút vòng eo tinh tế, chợt nổi lên ý xấu. Cậu vừa nhàn nhã vượt qua người thứ hai nửa vòng, vừa nâng tay trái lên, khép lại ngón trỏ và ngón giữa chạm vào môi một cái, sau đó vung về phía Thiển Thiển.
Tay phải của Thiển Thiển đang ra sức vẫy bỗng cứng lại.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
82 chương
189 chương