Cô Nàng Tí Hon
Chương 42 : Bây giờ đổi ý còn kịp không?
Edit: Joan
Khương Vị nhìn Nhạc San, thở dài, “Nếu cứ như vậy nữa, thì tớ sẽ không chịu nổi mất.”
Khuôn mặt Nhạc San vẫn còn hồng hồng, nhưng phản ứng thì không lớn như Khương Vị, đã lâu không biến nhỏ rồi, nay lại đột nhiên biến thành như vậy, cô còn cảm thấy mới mẻ. Nghe thấy Khương Vị thở dài, thì cô tò mò hỏi: “Cái gì mà không chịu nổi?”
“Không có gì, hơi nóng trong thôi.” Khương Vị thả cả Nhạc San và quần áo của cô lên trên bàn.
“Nóng trong hả? Thế thì uống nhiều nước vào.” Nhạc San dùng quần áo bọc mình thành một cái bánh chưng, rồi đề nghị.
“…” Tớ muốn yên tĩnh một mình.
Loại tâm trạng này đại khái như kiểu con gái đến tháng, đau muốn sống muốn chết, nói với bạn trai, đối phương để lại một câu “Uống nhiều nước ấm vào”… Một bài học quý giá trong cuộc sống, sau này phải nhớ kỹ.
Nhạc San cúi đầu nhìn chính mình, đột nhiên gọi Khương Vị: “Tớ có nhỏ hơn trước không, có phải tớ chỉ to bằng viên bi không?”
Khương Vị giơ tay ước lượng một chút: “Không, to như lần đầu đấy, khoảng mười cm.”
Oa, mười cm thật là cao. Nhạc San rất hài lòng với độ cao của mình bây giờ, không có nhỏ dần là tốt rồi. Điểm mấu chốt của con người quả nhiên là càng ngày càng thấp đi.
“Nếu là mười cm, thì tớ nhớ là có một bộ quần áo ở đây.” Nói xong, Khương Vị liền đi vào phòng cho khách, một lát sau cầm một bộ đồ búp bê đi ra.
Nhạc San ôm váy búp bê chui vào trong đám quần áo, như trốn trong lều. Thay xong váy búp bê, thì lại chui ra từ cổ áo.
“Kỳ thực sau lần đầu tiên nhỏ đi, tớ có làm cho mình một bộ váy búp bê mới.” Nhạc San túm làn váy, “Chuẩn bị cho lần nhỏ tiếp theo, ai ngờ lại nhỏ đi một nửa chứ.”
“Chờ khi nào rảnh thì đi lấy.” Khương Vị gấp quần áo của Nhạc San để lên sofa.
Nhạc San nhìn động tác của Khương Vị, đột nhiên “Ôi” một tiếng, ghé vào mép bàn nhìn xuống dưới.
“Sao thế?”
“Nhẫn.” Nhạc San giơ tay mình ra, lắc lắc trên không trung, “Nhẫn rơi đâu rồi?”
Lúc này Khương Vị mới tìm quanh sofa, cuối cùng cũng tìm được chiếc nhẫn ở dưới sofa. Anh đưa nó cho Nhạc San.
Nhạc San bê nhẫn bằng hai tay, nhẫn có vẻ nặng, sờ vào thì thấy lạnh. Cô ôm nó vào lòng: “Tớ mới đeo chưa được một tiếng.”
Khương Vị đứng lên, đi vào nhà bếp, cơm tối trên bàn vẫn còn ấm, Đại Mao vẫn đang cúi đầu ăn.
“Còn ăn gì nữa không?” Khương Vị đi ra, hỏi Nhạc San.
Lúc này Nhạc San đã đội nhẫn lên đầu, độ lớn nhỏ vừa phải. Cô đội nhẫn, đắc ý nói: “Xem, vương miện nè.” Sau đó sờ mặt nhẫn: “Nếu chỗ này mà khảm một viên đá, thì sẽ thành vương miện kim cương.”
Đó không phải là công chúa sao?
Khương Vị giơ tay ra bên cạnh Nhạc San, để cô đi vào lòng bàn tay anh. Cô nhìn chằm chằm bả vai Khương Vị: “Cậu thỏa mãn nguyện vọng của tớ một chút đi?”
“Quá nguy hiểm.” Khương Vị từ chối không chút do dự.
Nhạc San thất vọng thở dài, chờ đến khi cô ngồi trên bàn ăn thì càng thất vọng hơn —— đồ ăn nhiều như vậy, mà cô chỉ ăn mấy miệng đã no rồi.
Lúc ăn cơm còn không chịu bỏ nhẫn xuống. Một tay giữ nhẫn, một tay cầm đồ ăn. Bộ dạng đó làm Khương Vị phải lấy nhẫn của cô xuống.
“Ơ, vương miện của tớ!” Nhạc San giơ tay ra đòi.
Khương Vị lấy hộp đựng nhẫn trong phòng khách ra, bỏ vào đó: “Cậu sẽ làm rơi mất.”
Nhạc San ủy khuất bĩu môi, lại ngẩng đầu hỏi: “Cái nhẫn của cậu sẽ thành cái vòng của tớ nhỉ?” Cô khua tay múa chân một lúc, “Có to như vậy không?”
Khương Vị chìa tay đeo nhẫn ra, Nhạc San lập tức chạy tới xem, nhưng lại bị Khương Vị ngăn lại, nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt mềm mại.
Vì thế tiệc chúc mừng sinh nhật bắt đầu một cách oanh liệt, kết thúc bằng sự thê thảm.
Khương Vị chờ Nhạc San tắm rửa xong, rồi mới đi vào phòng tắm. Lúc đi ra, thì thấy Nhạc San đang nằm trên giường nghịch điện thoại.
Tuy Nhạc San biến nhỏ đi, nhưng như vậy lại có thể ở cùng nhau, cảm thấy cũng không quá tệ.
Khương Vị có thói quen dùng khăn lông lau tóc trước rồi mới dùng máy sấy. Vì thế liền choàng khăn đến gần Nhạc San, giơ tay sờ tóc Nhạc San. Hình như khô rồi, anh hài lòng thu tay lại.
Nhạc San cảm thấy Khương Vị đến gần, chỉ quay đầu nhìn anh một cái, rồi lại chú tâm lướt weibo.
Khương Vị ghé vào xem, nước trên tóc rơi xuống, trúng đỉnh đầu Nhạc San.
“Gì đó?” Nhạc San giơ tay sờ tóc mình, thấy ướt, thì ngẩng đầu lên nói với Khương Vị, “Nước rơi vào đầu tớ rồi.” Cô vẫy tay với Khương Vị, để anh đứng tránh ra.
Cô nhìn thấy Khương Vị vẫn mỉm cười giữ nguyên tư thế cũ, thì đứng dậy, kéo điện thoại của mình sang chỗ khác nghịch tiếp.
Thật lạnh nhạt. Khương Vị thở dài trong lòng, ngoan ngoãn vào phòng tắm sấy tóc. Chờ đến khi tóc khô, mới quay về giường.
Anh nằm sấp lên giường, làm Nhạc San nho nhỏ ngã ra. Cô cũng nằm im đó, ngẩng mặt nhìn Khương Vị.
“Giờ này mấy hôm trước chúng ta còn đang gọi điện thoại nhỉ?” Nhạc San chớp mắt mấy cái, lại nói, “Cảm thấy đã rất lâu không chúc ngủ ngon tận mặt.”
“Ừ.” Khương Vị nhẹ nhàng trả lời, giơ tay chọc Nhạc San. Nhìn cô trốn qua trốn lại, cuộn người thành một con sâu, anh mới thỏa mãn thu tay lại. Nhạc San biến thành nhỏ, làm người ta muốn bắt nạt.
Nhạc San cười ha ha xin tha, nằm thở dốc một lúc, mới ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói với Khương Vị: “Vị Lai, cậu hôn tớ đi.”
Khương Vị nhìn Nhạc San, nhíu mày: “Hơi khó đấy.”
“Nhanh lên, nhanh lên.” Nhạc San giật giật tay áo Khương Vị, làm nũng nói, “Hôn tớ một cái, hôn một cái đi.”
Khương Vị bị cô quấn lấy, đành ngừng thở hôn Nhạc San. Anh cũng không biết mình hôn vào chỗ nào của Nhạc San, chỉ cảm thấy mình có đụng vào thứ gì.
Nhạc San chớp mắt, không thể không nói, cho dù là miệng Khương Vị, nhưng để một cái miệng to đến gần cũng rất có áp lực tâm lý.
“Aiz.” Nhạc San sờ mặt mình, “Phải hôn miệng đó.”
Khương Vị gối cằm lên cánh tay, tò mò nhìn Nhạc San, hỏi nhỏ: “Vì sao?”
“Trong chuyện cổ tích, không phải hoàng tử hôn một cái là có thể giải trừ phép thuật cho công chúa sao?” Nhạc San giơ tay ra tính, “Nàng Bạch tuyết nhé, Công chúa ngủ trong rừng nhé, Cô bé ngón cái nhé… Bởi vì tình yêu có thể chiến thắng tất cả mà.” Sau đó lại nhìn về phía Khương Vị, “Cho nên phải hôn môi tớ đó.”
Khương Vị dung túng nhìn Nhạc San, nhưng lại buồn rầu nói: “Nhưng tớ không nhìn thấy môi cậu.”
Nhạc San đau đớn thở dài, lại đề nghị: “Vậy cậu đừng động, để tớ hôn cậu.” Nói xong thì cô đến gần Khương Vị, chạm nhẹ lên môi anh.
Không có gì xảy ra.
Mười cm vẫn là mười cm.
“Cậu không yêu tớ, cậu làm tớ thất vọng.” Nhạc San ôm ngực, khoa trương nói, “Nhưng mà cũng có thể là do tư thế, tớ nằm cậu hôn tớ thử xem.”
Nhạc San nói xong liền nằm xuống giường.
Khương Vị chống người lên, cúi đầu nhìn Nhạc San: “Nhưng mà thế này, tớ chỉ muốn ăn cậu luôn thôi, làm sao bây giờ?”
“Vậy thì thôi đi.” Nhạc San nhìn Khương Vị đến gần thì giật mình, “Chúng ta vẫn nên tìm cách khác thì hơn.” Cô xoay người đứng dậy, chạy ra chỗ an toàn.
“Ha ha.” Nhìn bộ dạng như gặp nạn của Nhạc San, Khương Vị vùi mặt vào trong khuỷu tay, bật cười.
“Vị Lai thối.” Nhạc San xông tới, kéo tai Khương Vị.
Khương Vị ngừng cười, hơi nghiêng mặt, Nhạc San chạy đến chỗ cổ tay Khương Vị, ngồi xuống.
“Ngày mai có đi làm với tớ không?” Khương Vị dịu dàng hỏi.
“Không muốn.” Nhạc San từ chối, “Cơ quan cậu rất nhàm chán, không thể chạy đi chơi, cũng không thể nghịch điện thoại, cậu cũng phải làm việc nữa.”
Huống hồ bây giờ cô hoàn toàn có thể lấy thân hình mười cm để sống trong nhà Khương Vị, còn có thể cưỡi Đại Mao chơi.
Khương Vị chỉ có thể vứt bỏ suy nghĩ mang Nhạc San đi làm.
Nhạc San chạy tới bên điện thoại, nhìn giờ, rồi xoay người giục: “Khương Vị cậu nên ngủ thôi, mai còn phải đi làm nữa.”
Khương Vị lười biếng xoay người, nhìn Nhạc San đi trên tấm đệm rộng rãi, dọn chăn cho mình ngủ.
Nếu không phải cô đột nhiên nhỏ đi, bây giờ anh đã sớm đi ngủ rồi… Khương Vị thở dài, nhất định phải giải quyết việc này của Nhạc San.
Nhạc San nằm bên cạnh gối Khương Vị, nhìn anh lật chăn lên nằm vào.
“Tối mai chúng ta đi xem phim đi?” Vẻ mặt cô tha thiết đề nghị, “Tối thứ sáu, cậu có phải tăng ca không?”
“Chắc là không.” Khương Vị nghĩ rồi nói, nhưng lại nhíu mày nhìn Nhạc San, “Cậu như thế này xem phim kiểu gì?”
Nhạc San chỉ ngực Khương Vị: “Thì đứng trong túi cậu đó.”
Khương Vị từ chối cho ý kiến.
Nhạc San đột nhiên bò ra khỏi chăn, ôm cổ Khương Vị làm nũng: “Đi mà? Đi mà?” Mặt cô cọ vào da Khương Vị, giọng nói mềm nhũn, “Đây cũng là việc được tớ xếp vào 《 101 chuyện phải làm trước khi chết 》.”
Cô làm nũng như vậy anh không ứng phó kịp.
“Được rồi.” Khương Vị thỏa hiệp.
Nhạc San hoan hô, nhào vào chỗ gò má Khương Vị, hôn mấy cái, rồi lại vui vẻ chui về trong chăn.
“Cậu muốn xem phim gì?” Khương Vị tò mò hỏi, trong lòng nghĩ chắc là phim hoạt hình hoặc là phim anh hùng.
“Phim mới của Bạc Dịch.” Nhạc San cuộn tròn trong chăn, “Tớ chờ mong rất lâu rồi, nhất định phải đi xem trong buổi chiếu đầu tiên, sau đó xem đi xem lại cho đến khi ngừng chiếu.” Trong giọng nói đều là sự vui vẻ, “Còn phải rút thưởng lấy vé xem phim nữa.”
Bạc Dịch à… Khương Vị có ấn tượng với cái tên này, người này đã từng được làm hình nền điện thoại của Nhạc San trong thời gian dài, là một ngôi sao nam được Nhạc San coi là thần tượng.
Bây giờ đổi ý còn kịp không?
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
210 chương
138 chương
49 chương
5 chương
165 chương