Cô nàng sư tử
Chương 5
Cha con là một người đàn ông điển trai, Christina. Ông ấy có thể chọn bất kỳ người phụ nữ nào ở nước Anh. Nhưng người ông ấy chọn lại là mẹ. Là mẹ! Mẹ không thể tin vào số phận may mắn của mình. Mẹ chỉ được coi là đủ xinh xắn nếu xét theo tiêu chuẩn thông thường, luôn xấu hổ khủng khiếp và ngờ nghệch, hoàn toàn trái ngược với cha con. Ông ấy rất từng trải, lịch lãm, tốt bụng và đáng yêu. Mọi người đều cho rằng ông ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất.
Nhưng tất cả đều là sự dối trá kinh khủng.
Nhật ký hành trình, 01/05/1795
>
Luân Đôn, Anh quốc, năm 1814.
Đêm nay sẽ là một đêm dài.
Hầu tước xứ Lyonwood thở ra một hơi dài đầy kiềm chế, tựa người vào mặt lò sưởi trong phòng tiếp khách nhà Huân tước Carlson. Hành động đó không phải là ngẫu hứng mà có mục đích rất rõ ràng. Bằng cách chia sẻ bớt trọng lượng cơ thể đáng kể của mình với mặt lò sưởi, Lyon có thể làm dịu cơn đau đớn ở chân, vết thương vẫn tiếp tục khiến chàng bứt rứt, cơn đau nhức đang lan dần ra xương bánh chè, khiến mọi thứ đều trở nên xám xịt như tâm trạng ảm đạm lúc này.
Lyon bị ép buộc phải tham dự bữa tiệc bởi những lời cằn nhằn về trách nhiệm hộ tống cô em gái Diana tới đây. Không cần phải bình luận, hẳn chàng đang hết sức chán nản với hoàn cảnh hiện tại của mình. Hầu tước đã nghĩ sẽ cố giả bộ như thích thú và thể hiện nó trên mặt, nhưng dù cố thế nào thì cũng không thể làm nên kỳ tích đó. Đơn giản là vết thương quá đau đớn để chàng có thể bận tâm xem người khác có chú ý tới tâm trạng cáu bẳn của mình hay không. Thay vào đó, chàng luôn quắc mắt cau có, vẻ mặt thường thấy trong những ngày này, rồi khoanh tay trước bộ ngực vạm vỡ với điệu bộ như thể đang rất cam chịu.
Bá tước Rhone, bạn thân của Lyon từ hồi hai người còn cầm đầu những trò đùa tinh quái ở trường Oxford, đang đứng bên cạnh. Cả hai đều được xem là những người đàn ông đẹp trai. Rhone sở hữu mái tóc đen, nước da trắng trẻo với chiều cao sáu feet [1]. Dáng người cao gầy, luôn ăn mặc hoàn hảo không chê vào đâu được và rất có thẩm mỹ, được ban tặng nụ cười nửa miệng có thể khiến những quý cô trẻ tuổi quên mất chiếc mũi khoằm của anh. Họ còn bị hút hồn bởi đôi mắt màu xanh lục đáng ghen tị đến nỗi không thể chú ý được gì khác.
[1]Feet là số nhiều của foot, đơn vị tính của Anh, 1 foot = 0,3048 cm, 6 feet vào khoảng 1m83.
Rhone rõ ràng là người đàn ông trong mộng của mọi quý cô. Các bà mẹ phiền lòng vì tiếng tăm xấu, còn các ông bố thì lo lắng về mục đích tán tỉnh của anh. Trong khi đó, những cô gái non nớt lại phớt lờ lời cảnh báo của cha mẹ, họ còn tranh giành nhau một cách trơ trẽn để có được sự chú ý của anh. Sức hấp dẫn của Rhone đối với phụ nữ cũng mạnh mẽ giống như mật ong thu hút một con gấu đang đói khát. Anh thật sự là một kẻ bất lương, nhưng lại quá hấp dẫn đến mức khó chối từ.
Lyon thì ngược lại, nét độc đáo bất ngờ là khả năng khiến chính những quý cô ngọt ngào đó chắc chắn phải hét toáng lên tìm chỗ trốn. Một sự thật không thể chối cãi là Hầu tước Lyonwood có thể dọn sạch một căn phòng đầy người chỉ bằng một cái liếc mắt lạnh băng.
Lyon chỉ cao hơn Rhone khoảng ba inch [2]. Nhưng vì có một bộ ngực vạm vỡ, đôi vai rộng và cặp đùi cơ bắp nên dáng người lại trông có vẻ to lớn hơn hẳn. Tuy nhiên, nếu chỉ là vóc dáng cao lớn thì hoàn toàn không đủ đe dọa những quý cô cứng rắn đang hy vọng vớ được một ông chồng có tước hiệu. Hay các đặc điểm khác cũng vậy nếu mọi người chỉ được chứng kiến một trong số chúng ở tại một thời điểm nhất định. Mái tóc của Lyon có màu vàng đậm, xoăn tít và để dài quá tiêu chuẩn theo mốt thời thượng của xã hội. Nhìn nghiêng, nét mặt như được chạm khắc, giống hệt bức tượng của những người lính La Mã được đặt thành từng hàng ở Carlton House [3]. Gò má quý phái, chiếc mũi cổ điển và cái miệng hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc.
[2]Đơn vị đo chiều dài của Anh, 1 inch = 2,54 cm, 3 inch = 7.62 cm.
[3]Carlton House là một khu riêng biệt ở Luân Đôn, được coi là nơi ở của các hoàng thân nhiếp chính từ năm 1783.
Chỉ có màu sắc ấm áp của mái tóc là nét mềm mại duy nhất trên khuôn mặt Lyon. Đôi mắt nâu toát ra vẻ lạnh lùng hoài nghi. Có lẽ chính mộng tưởng bị tan vỡ đã tạo nên vẻ cau có khắc nghiệt đó. Một vết sẹo cũng chẳng khiến khuôn mặt khó coi hơn nữa. Vết cắt mỏng, lởm chởm kéo ngang qua trán và kết thúc đột ngột ngay giữa vòng cung của lông mày bên phải, vết sẹo khiến Lyon trông giống như một tên cướp biển.
Và vì vậy những kẻ ngồi lê đôi mách đã đặt biệt danh cho Rhone là kẻ phóng đãng, còn Lyon là tên cướp biển, nhưng dĩ nhiên họ không dại dột gọi thế trước mặt một trong hai quý ông này. Những phụ nữ ngu ngốc đó không hề nhận ra lời lăng mạ của mình lại làm hai người hài lòng thế nào.
Một người hầu tiến lại gần Hầu tước và nói, "Thưa ngài, đây là loại rượu mà ngài yêu cầu". Người đàn ông lớn tuổi khom người cung kính nói trong khi cố giữ hai ly rượu lớn thăng bằng trên một cái khay bạc.
Lyon vớ lấy cả hai, trao một ly cho Rhone, sau đó cảm ơn khiến ông ta hết sức kinh ngạc. Ông ta lại cúi chào lần nữa trước khi xoay người rời đi để lại sự riêng tư cho hai quý ông.
Lyon nốc một hơi cạn sạch ly rượu.
Rhone quan sát hành động của chàng. "Cái chân lại khiến cậu khó chịu à?", anh hỏi, nhíu mày lo lắng. "Hay cậu định uống đến say mèm hả?"
"Mình chưa bao giờ say", Lyon đính chính. "Cái chân đang lành lại", rồi nhún vai thêm vào một câu trả lời quanh co.
"Lần này may mắn đã rời bỏ cậu rồi, Lyon", Rhone nói. "Cậu sẽ không phải thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào trong vòng sáu tháng, có thể là hơn. Tạ ơn Chúa vì điều đó", và thêm vào. "Richards muốn cậu quay lại với những công việc nguy hiểm đó ngay ngày mai nếu ông ta có cách. Mình tin đó là điều may mắn khi tàu của cậu bị phá hủy. Cậu không thể đi bất kỳ đâu cho tới khi đóng xong một con tàu mới."
"Mình biết về những nguy hiểm đó", Lyon trả lời. "Cậu không thích Richards, đúng không, Rhone?"
"Ông ta không bao giờ nên giao cho cậu cái nhiệm vụ vặt vãnh nhỏ nhoi đó, bạn của
"Richards đặt công việc của chính phủ lên trên những lo lắng cá nhân."
"Lên trên những lo lắng cá nhân của chúng ta, cậu nên nói vậy mới phải", Rhone sửa lại. "Mà lẽ ra cậu nên rời khỏi đó cùng lúc với mình. Nếu cậu không quá quan trọng..."
"Mình nghỉ việc rồi, Rhone." Bạn chàng đã không thể kiềm chế sự kinh ngạc của mình. Lyon biết mình nên chờ để thông báo tin tức này sau, vì thực sự đang lo lắng Rhone sẽ hét ầm lên. "Đừng có quá choáng váng thế chứ, Rhone. Cậu vẫn luôn bám theo để thúc giục mình nghỉ hưu đấy thôi.”
Rhone lắc đầu. "Mình bám theo cậu bởi vì cậu là bạn mình và có lẽ mình là người duy nhất quan tâm đến những chuyện xảy ra với cậu", và nói. "Tài năng phi thường đã khiến cậu đảm nhận công việc này lâu hơn một người đàn ông bình thường có thể làm được. Chúa chứng giám, mình sẽ không còn phải chịu đựng điều này nữa. Cậu nói thật phải không? Cậu thật sự thôi việc rồi chứ? Cậu đã báo cho Richards chưa?"
Rhone thì thào giận dữ và nhìn chằm chằm vào Lyon.
"Rồi, Richards đã biết. Ông ấy không được hài lòng cho lắm.”
"Ông ta sẽ phải quen với chuyện đó thôi", Rhone càu nhàu và nâng ly lên chúc mừng. "Nâng cốc nào, bạn của tôi, vì một cuộc sống dài lâu. Có lẽ cậu sẽ tìm được hạnh phúc và bình yên. Cậu xứng đáng có được cả hai điều đó, Lyon."
Vì rượu đã cạn sạch nên chàng không nâng ly cùng bạn. Dù sao Hầu tước cũng không cho rằng mong ước chân thành của Rhone có khả năng trở thành sự thật. Hạnh phúc - tất nhiên, đôi khi có thể là thật. Nhưng bình yên... thì không, quá khứ sẽ khiến Lyon không bao giờ tìm được bình yên. Tại sao ư? Vì nó cùng với tình yêu là hai thứ mà chàng sẽ chẳng bao giờ có được nữa. Lyon đã chấpố phận, làm điều mà mình tin là cần thiết và phần sâu thẳm trong tâm hồn không hề cảm thấy mảy may tội lỗi. Chỉ khi màn đêm buông xuống, lúc cô độc và dễ bị tổn thương nhất thì những khuôn mặt từ quá khứ lại hiện về ám ảnh chàng. Phải, chàng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được bình yên. Những cơn ác mộng sẽ mãi đeo bám.
"Cậu lại làm thế nữa rồi", Rhone cằn nhằn, huých vào tay Lyon để nhắc nhở.
"Làm gì?"
"Quắc mắt với các quý cô khiến tất cả bỏ chạy hết khỏi phòng."
"Thật mừng khi biết mình vẫn còn khả năng đó", Lyon uể oải.
Rhone lắc đầu. "Chúa ơi, cậu định giương bộ mặt cau có như thế suốt cả buổi tối sao?"
"Chắc vậy."
"Sự thiếu nhiệt tình của cậu thật kinh khủng đấy. Mình đang trong tâm trạng tuyệt vời. Một mùa vũ hội mới luôn khơi dậy nhiệt huyết trong mình. Chắc hẳn em gái cậu cũng đang rất háo hức được tham gia vào tất cả các chuyến phiêu lưu này", anh thêm vào. "Chúa ơi, thật khó tin cuối cùng cô bé nhõng nhẽo đó cùng đã lớn."
"Diana đang rất phấn khích", Lyon thừa nhận. "Nó đã đủ tuổi để bắt đầu kiếm một tấm chồng.”
"Cô ấy có còn... bốc đồng nữa không? Đã hơn một năm rồi mình chưa gặp cô ấy."
Lyon bật cười bởi lời miêu tả chẳng ăn nhập gì của Rhone về cách cư xử của em gái. "Nếu cậu định hỏi mình là nó có còn xử lý các tình huống mà không có chút thận trọng nào hay không, vậy thì còn, con bé vẫn rất bốc đồng."
Rhone gật đầu, đảo mắt quanh phòng, rồi bật ra tiếng thở dài. "Nghĩ thử. Một loạt những quý cô xinh đẹp mới tham dự mùa lễ hội đầu tiên đang chờ đợi để được thử nghiệm. Thật ra, mình nghĩ các bà nên bắt họ ở nhà, vì Jack cùng với băng cướp của hắn vẫn còn đang rình mò xung quanh.”
"Mình nghe nói những tên trộm đó đã viếng thăm nhà Wellingham tuần trước", Lyon nói.
"Gây ra một trận khá náo nhiệt", Rhone xen vào kèm theo một nụ cười nhăn nhở. "Bà Wellingham vẫn đang nằm lỳ trên giường sau khi thề sẽ không ra khỏi đó cho tới khi số ngọc lục bảo của bà ta được tìm thấy. Một phản ứng kỳ quái, theo mình nghĩ, nếu cậu để ý chồng bà ta đã kiếm được bao nhiêu tiền từ các bàn cờ bạc. Lão ta là một kẻ lừa đảo trắng trợn."
"Mình biết Jack chỉ cướp của vợ chồng Wellingham. Có thật hắn ta đã bỏ qua cho những vị khách ở đó không?"
Rhone gật đầu. "Phải. Có vẻ lúc đó hắn ta đang rất vội vã."
"Mình cảm giác như hắn cố tình gây chú ý", Lyon nói.
"Mình không đồng ý", Rhone phản đối. "Cho đến nay, hắn chỉ cướp của những kẻ mà mình nghĩ là đáng bị thế. Mình thật sự ngưỡng mộ hắn."
Khi Lyon nhìn với vẻ mặt khó hiểu, Rhone vội vàng thay đổi đề tài. Những quý cô sẽ lại gần chúng ta nếu cậu chịu mỉm cười. Rồi cậu sẽ bắt đầu cảm thấy vui vẻ thôi."
"Còn mình thì cho rằng cuối cùng cậu cũng bị mất trí rồi. Làm sao cậu có thể giả vờ thích thú cái trò hề này?"
"Chính điều này mới khiến người khác nghĩ là cậu bị mất trí đấy. Cậu đã tự tách mình ra khỏi những trò tiêu khiển thời thượng của xã hội quá lâu rồi."
"Sự thật là nếu cậu phải chịu đựng quá nhiều những mùa lễ hội thế này", Lyon đốp lại. Đầu óc của cậu sẽ biến thành b
"Không nghĩa lý gì. Đầu óc mình đã hóa thành bùn vài năm trước rồi, từ hồi chúng ta còn cùng nhau uống cái thứ rượu gin chua loét ở trường kia. Tuy vậy, mình thực sự đang tận hưởng nó. Cậu cũng sẽ làm thế nếu nghĩ rằng tất cả chỉ là một trò chơi."
"Mình không chơi trò chơi", Lyon nói. "Và phải dùng từ cuộc chiến mới diễn tả đúng cảnh tượng này."
Rhone phá lên cười lớn tới mức thu hút những cái nhìn tò mò của mọi người xung quanh. "Nói ình biết. Có phải những quý cô xinh đẹp là kẻ mà chúng ta sẽ phải chiến đấu không?"
"Chính xác.”
"Vậy mục đích của họ là gì? Họ hy vọng giành được cái gì nếu chinh phục chúng ta thành công?"
"Hôn nhân, tất nhiên rồi."
"A", Rhone đáp, bật ra tiếng cảm thán. "Mình tin là họ sẽ sử dụng cơ thể làm vũ khí. Có phải kế hoạch của họ là làm cho chúng ta mù quáng vì ham muốn và sẵn sàng đáp ứng bất cứ điều gì không?"
"Đó là tất cả những gì họ có thể làm", Lyon trả lời.
"Chúa lòng lành, cậu quả là một kẻ chán ngấy như mọi người nói. Mình lo sợ quan điểm đó của cậu sẽ lây nhiễm sang mình."
Rhone hơi rùng mình nhưng lập tức phản ứng đó bị xóa đi bởi nụ cười toe toét.
"Cậu trông chẳng có vẻ gì là quá lo lắng cả", Hầu tước tỉnh bơ nhận xét.
"Những quý cô chỉ theo đuổi hôn nhân, chứ không phải cuộc sống của chúng ta", Rhone nói. "Cậu không cần phải chơi nếu không muốn. Vả lại, mình chỉ là một Bá tước tầm thường. Cậu thì khác, cậu nhất định phải tái hôn muốn tiếp nối tước hiệu của gia đình."
"Chết tiệt, cậu biết rõ là mình sẽ không bao giờ tái hôn." Lyon trả Iời, giọng trở nên lạnh lẽo như mặt đá cẩm thạch đang tựa vào. "Bỏ qua chủ đề này đi, Rhone. Mình không thấy hài hước tí nào khi đề cập tới vấn đề hôn nhân."
"Cậu không thấy hài hước với mọi thứ thì có", Rhone tuyên bố bằng giọng hóm hỉnh khiến Lyon không thể không cười toe toét.
Trong lúc Rhone tiếp tục liệt kê những khuyết điểm khác của Lyon thì một mái tóc hoe hoe đỏ khá hấp dẫn chợt thu hút sự chú ý của anh. Anh tập trung hoàn toàn vào cô gái mãi tới khi nhận ra đó là cô em gái nhỏ của Lyon đang đi về phía họ.
"Tốt hơn cậu nên bỏ cái vẻ mặt cau có đi", Rhone khuyên. "Diana đang đến đây. Chúa ơi, cô ấy vừa mới huých khuỷu tay vào Nữ bá tước Seringham."
Lyon thở dài, rồi cố nặn ra một nụ cười.
Khi Diana dừng phắt lại ngay trước mặt anh trai, những lọn tóc xoăn ngắn màu nâu đỏ vẫn còn bồng bềnh quanh khuôn mặt như thiên thần. Đôi mắt nâu lấp lánh vì phấn khích, "Ôi, Lyon, em thật sự rất vui khi thấy anh mỉm cười. Sao hả, em tin là anh đang rất thích thú".
Cô không chờ anh trai đáp lại lời nhận xét của mình mà quay sang nhún gối chào Rhone. "Rất vui được gặp lại anh", Diana vừa nói vừa thở hổn hển.
Rhone nghiêng đầu chào.
"Không phải là một kỳ tích sao khi em có thể năn nỉ được Lyon đến tham dự buổi tiệc tối nay? Anh ấy thật sự không thích tiệc tùng lắm, Rhone."
"Cậu ta không thích sao?" Rhone hỏi bằng giọng điệu như không tin nổi khiến cho Lyon phải bật cười.
"Đừng có trêu chọc con bé thế", Lyon nói. "Em có vui không, Diana?", và hỏi c
"Ồ, có chứ ạ", Diana trả lời. "Mẹ sẽ rất hài lòng. Em hy vọng bà vẫn còn thức khi chúng ta về nhà và em có thể kể lại ẹ nghe mọi thứ tối nay. Em vừa mới nghe được là công chúa Christina cũng sẽ đến đây. Em thừa nhận là vô cùng tò mò muốn được gặp cô ấy. Em đã được nghe những câu chuyện tuyệt vời nhất về cô ấy."
"Công chúa Christina là ai?" Lyon hỏi.
Rhone nhanh nhảu trả lời. "Cậu đã sống ẩn dật quá lâu rồi Lyon, nếu không chắc chắn cậu đã nghe về cô ấy. Mặc dù mình chưa được gặp nhưng nghe kể là cô ấy rất xinh đẹp. Hơn nữa còn có một bầu không khí bí ẩn bao quanh cô ấy. Cha cô ấy là vua của vài lãnh địa nhỏ giáp biên giới nước Áo. Ông ta đã bị lật đổ trong một cuộc đảo chính khá bẩn thỉu", Rhone tiếp tục. "Tiểu thư Christina, nếu chúng ta sử dụng tước hiệu mà cô ấy được thừa hưởng từ mẹ mình, đã đi du lịch vòng quanh thế giới. Brummel đã gặp và lập tức say mê cô ấy. Anh ta là người đầu tiên gọi cô ấy là công chúa. Cô gái ấy cũng không tỏ ra chấp nhận hay cự tuyệt danh xưng đó."
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
50 chương
27 chương
128 chương
38 chương
157 chương