Cô Nàng Mộ Bên

Chương 23 : Désirée

Khi Benny lên ý tưởng cho lễ cưới, tôi chỉ có một suy nghĩ trong đầu: làm thế nào mình có thể xây dựng cuộc đời với một người như thế? Anh muốn đặt một cái bàn cạnh cửa sổ tại khách sạn Scandic, nhìn ra bãi đậu xe. Trong thực đơn sẽ có món sườn lợn xông khói, khoai tây xào và tráng miệng bằng kem vani. Sau đó cà phê với bánh hạnh nhân. Sẽ có khuyến mãi đặc biệt nếu chúng tôi dùng bữa trong khoảng từ ba giờ cho đến năm giờ chiều. Khách mời sẽ là Bengt- Gӧran, Violet và Mӓrta. Buổi tối chúng tôi có thể đi xem phim, chẳng hạn thế. - Anh nghĩ bố em sẽ không muốn đến dự, còn gia đình bên anh thì... chắc chỉ có Anita và anh trai cô ấy. Anh lại làm cái bộ mặt giả ngu ấy. - Có chứ, chắc chắn bố em muốn đến dự! – Tôi nói. – Với cương vị một sĩ quan về hưu, đầu tiên bố em sẽ sai cấp dưới dần cho anh một trận nhừ tử vì tội dám dụ dỗ em. Sau đó, bố em sẽ đòi một đám cưới rình rang ở nhà thờ, có sự vinh danh của Hội Nông dân ở mặt tiền, trước khi vào làm lễ. Các cậu nông dân trẻ tuổi sẽ lập thành một hàng rào danh dự với bồ cào trong tay. Benny nhìn tôi với ánh mắt hoang mang. Anh vẫn chưa gặp bố tôi, và tôi có cảm giác giờ thì anh không còn mấy hào hứng để thực hiện điều đó. Nhưng trước khi chúng tôi kịp đi đến quyết định thì Mӓrta đã dành quyền chủ động. Thế càng tốt, vì lúc này thì tôi đúng là thân tàn ma dại. Tôi nằm bẹp trên giường để cho cún con Shar-Pei bú sữa. Vì thằng bé đói liên tục, nên tôi có thói quen bế nó lên khi nó bắt đầu gào khóc vào lúc hai giờ sáng, ấp nó vào bầu vú căng tức của mình rồi ngủ trở lại. Thằng bé có vẻ hài lòng. Chỉ có một điều bất tiện: do nằm quen một bên khi ngủ nên ngực tôi bị bên to bên nhỏ, trông rất là kỳ cục. - Sao anh cứ toàn liên tưởng đến bộ đội Laurel và Hardy nhỉ? – Benny bật cười khi thấy cảnh đó. – Em có chắc là không nằm đè lên thằng bé chứ? - Chỉ có lợn nái mới đè chết con mình thôi, anh ạ! Lợn nái! Nghiên cứu hiện đại đã chứng tỏ rằng những người phụ nữ thời xưa từng thề thốt là con mình bị vô tình đè chết trên giường thật ra họ cố ý bóp chết đứa bé. Đó là thời kỳ trước khi có thuốc ngừa thai. - Anh ghi vào lịch ngày 15 tháng Mười và tìm một ai đó chăm sóc mấy con bò tối hôm đó, cộng với sáng hôm sau nữa nhé. - Mӓrta chen ngang. – Không phải Bengt- Gӧran. Chắc chắn Benny đã làm theo lời bạn tôi. Về phần mình, tôi đã quên bẵng chuyện đó, cho đến khi Mӓrta gặp tôi vào một buổi tối trước ngày ấn định không lâu. Cô ấy nhìn tôi đầy chê trách. - May mà tớ đã tìm được cho cậu một chiếc váy cưới có nút gài phía trước. - Mӓrta nói gọn lỏn. – Tớ chỉ việc chỉnh lại một bên ngực. Cậu có biết là mình bị lệch hẳn một bên không đấy? - Tớ không còn sức để cưới xin gì đâu. – Tôi thì thào. - Cậu chỉ việc ngậm miệng lại và tỏ ra dễ thương. - Mӓrta mỉm cười. – Benny và tớ sẽ lo liệu mọi chuyện. - Không được có món hạnh nhân đâu đấy... – Tôi làu bàu trước khi lăn ra ngủ trên chiếc trường kỷ. Nhưng quả thực là hai người ấy đã lo liệu mọi chuyện. Vào buổi sáng ngày 15, Mӓrta đến nông trại và đỡ lấy Arvid sau khi tôi vừa cho bú. Thằng bé lập tức ọc sữa lên chiếc áo gilê đẹp đẽ của Mӓrta, nhưng cô ấy chỉ bật cười khanh khách. - Alê hấp, đi tắm thôi Désirée! Đừng quên gội đầu nhé! Sau đó Mӓrta cắt tỉa mái tóc đã sáu tháng nay chưa biết mùi dao kéo của tôi, rồi dùng máy sấy tóc để tạo một kiểu bồng bềnh. Bạn tôi đúng là thiên tài đa năng. Cô ấy có thể hoàn thành bất cứ công việc gì. Xong khoản đầu tóc, Mӓrta ấn tôi vào trong chiếc váy lụa dài màu vàng ngà có nút cài phía trước mà cô ấy đã tìm thấy tại một tiệm quần áo cũ. Khi ngước mắt lên, tôi nhìn thấy Benny trên ngưỡng cửa, trên tay anh là một bó hoa tử đinh hương to màu tím. Anh mặc áo sơ mi trắng và thắt cà vạt. - Tại vì... anh không tìm được hoa hồng... – Anh lí nhí nói. Có lẽ tôi nên mừng vì không phải nhận một bó tỏi tây, vốn đầy rẫy trong vườn rau. Hoặc là bông cải xanh. Chúng tôi lên chiếc Subaru của anh để đi vào thành phố. Benny đã trải một tấm khăn lên các vết xăng dầu trên nệm ghế. Trong phòng kết hôn của tòa thị chính đúng là một bất ngờ, bất ngờ thực sự. Khi chúng tôi bước vào, một sĩ quan đội mũ và đeo huân chương đầy ngực đứng dậy. Bố tôi! Mӓrta đã tìm ra số điện thoại của ông, cô ấy mời, và ông đã đến! Hai bố con tôi đứng nhìn nhau. - Chào nhau... chào! - Mӓrta ra lệnh. Bố con tôi ôm hôn nhau, có phần cứng nhắc và ngượng nghịu. - Trao quà... trao! - Mӓrta nghiêm giọng, và ông sĩ quan đưa ra một gói quà màu xanh thắt dây ruybăng vàng. - Cô có năng khiếu chỉ huy lắm đấy! – Bố tôi nháy mắt nói với Mӓrta. Ông vốn biết nhìn người mà. Bengt- Gӧran và Violet cũng có mặt, cả Magnus nữa, anh chàng ngồi xe lăn trông rám nắng và lực lưỡng hẳn ra. Thế rồi chúng tôi làm lễ kết hôn. Chuyện đó chỉ mất đúng hai phút. Sau nghi lễ, bữa tiệc diễn ra tại phòng khách nhà Mӓrta. Cô bạn tôi đã trang trí nó bằng các vòng hoa vải, những trái tim nhựa màu hồng thật to và rắc kim tuyến khắp nơi. Đúng như tâm trạng hiện tại của bạn tôi. Magnus chơi đàn xếp. Anh chàng đã mua nó để tập bắp tay theo một cách dễ thương và đầy văn hóa, nếu tôi không nhầm. Như thường lệ, Violet đã nấu những món ăn tuyệt ngon. Cô ấy và Mӓrta đã dành phần lớn thời gian của bữa tiệc để nói về trang điểm và cả hai đều ngà ngà say. Ông sĩ quan và Magnus trao đổi kinh nghiệm tập tạ theo chế độ nặng. Bengt- Gӧran và Benny thì bàn chuyện săn chim. Về phầm mình, tôi ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành to tướng của Mӓrta cùng với cún con Shar-Pei. Chưa bao giờ tôi hạnh phúc đến như thế. Năm thứ ba: Mưa rải rác