Raman ngoảnh mặt sang nhìn nhưng cũng không ngạc nhiên khi thấy Rawat dẫn một cô gái đến cùng bữa: "Đó là chuyện bình thường của em trai anh. Khi bố mẹ không ở nhà nó thường ra ngoài ăn cơm. Nhưng em không phải lo, anh đã nói chuyện của chúng ta cho nó biết rồi". "Thế anh ta không gào thét gì về tôi à?". Namjiu hỏi. "Cũng có. Nhưng nó là đứa biết chấp nhận dễ dàng". Namjiu nghĩ, chấp nhận dễ dàng hay bị ép chấp nhận không biết. "Wat là đứa tốt...". "Khụ...". Tiếng ho của Namjiu cắt ngang câu nói của Raman. "Xin lỗi, tự nhiên tôi thấy ngứa họng quá". Namjiu xin lỗi sau màn "cố tình mất lịch sự". Đúng lúc đó, Rawat bước về phía anh trai. "Cứ tưởng ai, hóa ra là anh Raman dẫn bạn gái đến ăn cơm. Hôm nay anh có đãi cô ta những món đắt nhất không, mà đừng quên đặt thêm gói về nhà nhé, không lại không đủ no". Namjiu bật cười, nhìn Raman với hàm ý: "Đây mà là đứa tốt hả". "Wat!". Raman quát Rawat. "Ô! Em xin lỗi, em quên mất lúc này hai người đã trở thành người yêu, không phải lừa phỉnh như trước nữa vì đã thành công rồi mà. Ờ... xin lỗi nhé, quý cô, tôi chẳng may nói sự thật ra mất rồi". Rawat cười ranh ma với Namjiu. "Không sao đâu, tôi không để bụng, lúc này tôi đang rất hạnh phúc có người yêu vô cùng tốt bụng nên rất được cưng chiều, rủ tôi đi ăn đồ đắt tiền, đã thế sau này tôi còn có thể rủ bạn đến ăn thêm bao nhiêu lần cũng được, lại còn được ăn miễn phí cả đời nữa chứ". Namjiu tỏ ra vô cùng thỏa mãn. Mặt Rawat tối sầm, vội quay sang hỏi Raman:"Anh, anh cho con bé Namjiu này nhiều quyền thế sao?". Raman gật đầu. "Thế sao được, anh? Để có được đống quyền lợi ấy em còn phải đạt bao nhiêu tiêu chuẩn, rồi để được anh thông qua còn mất bao nhiêu thời gian". Rawat không hài lòng. "Có thế mà cũng không nhìn ra. Vì anh trai của anh biết nếu sớm trao quyền ấy cho anh thì có cơ sạt nghiệp. Người biết giá trị của đồng tiền, không ăn uống thừa thãi như tôi, nhận cái gì cũng phải làm cho có ích, nhưng nếu cho một số người thì chỉ có mất và mất". Namjiu cười cười, mặt vênh vênh tự đắc như muốn khẳng định với Rawat rằng chúng ta không cùng đẳng cấp. "Nhưng tôi mang họ Woradechawat từ khi mới sinh ra...". Rawat sửng cổ cãi lại. "Còn tôi thì sẽ sớm thôi". Namjiu cũng không chịu thua. Rawat cắn răng tức giận, càng nghe Namjiu khẳng định sẽ đổi họ trong nay mai, Rawat càng trợn mắt phẫn uất. "Cái con bé Nam...". "Wat, đủ rồi. Về bàn ngồi đi". Raman ngăn Rawat lại trước khi cậu ta tuôn ra một tràng những biệt danh kinh dị đặt cho Namjiu. Mặt Rawat biến sắc: "Anh Raman, em cho rằng lần sau nếu anh còn định dẫn cô gái này đến khách sạn của chúng ta, hãy bảo cô ta ăn mặc cho phù hợp với địa điểm một chút sẽ tốt hơn. Ít ra anh cũng không trở nên quá tệ trong mắt các nhân viên, họ sẽ nghĩ anh vừa rẽ vào đâu đó nên tiện thể dẫn một cô gái ven đường đến cùng". Rawat nhìn người đi cùng anh mình đầy khinh miệt. "Thật là vinh dự khi được cậu Rawat tận tình chỉ bảo. Điều này có nghĩa cậu luôn để ý đến tôi, ngay cả tôi mặc gì cậu cũng chịu khó quan sát. Thật là đáng tự hào khi có một cậu em chồng đáng yêu thế này". Namjiu cười vẻ cảm ơn Rawat. "Nhưng chị phải xin lỗi em chồng vì hôm nay đã không để tâm đến em lắm. Tại chị đang tận hưởng hạnh phúc nên chẳng có ai khác lọt được vào mắt chị cả". Rawat nghiến răng ken két, nhìn trừng trừng vào Namjiu. "No rồi. Về thì hơn. Hai chúng tôi đang định đi nghe nhạc. Dạo này tình yêu nở rộ, cũng muốn ở bên nhau lâu lâu một chút". Namjiu cười giả lả trêu tức Rawat. "Anh Raman, cho em đi cùng, em cũng muốn nghe nhạc". Rawat không muốn hai người có thời gian riêng tư. "Để sau đi Wat, hôm nay anh có việc riêng với Namjiu". Raman nói. Rawat nheo mắt nhìn anh trai rồi lại nhìn Namjiu xem hai người này có đang che giấu điều gì không. Chuyện riêng của đôi tình nhân sau khi ăn cơm sẽ là... "Lại nữa rồi!". Namjiu nói to đầy tức giận, nhìn chằm chằm Rawat: "Đảm bảo trong đầu anh đang có cả núi chuyện bậy bạ". Rawat giật mình, ánh mắt hoang mang như người bị bắt lỗi. Namjiu lườm cậu, gật gù: "Bộ dạng thế này, có nghĩ là cái chắc". "Đâu có. Tôi không nghĩ gì cả". Rawat vội vàng phủ nhận, từ đang giận dữ bỗng trở nên né tránh, nhanh chân trở lại chiếc bàn có cô gái trẻ trung, xinh đẹp đang chờ sẵn. Raman nhìn theo Rawat vừa vội vã rời đi mà bật cười. "Thấy em anh không, mỗi khi nghĩ cái gì đó bậy bạ là sẽ nheo mắt, con ngươi sẽ đảo đi đảo lại trông rất xảo trá. Anh trai tôi nói rằng, con người chúng ta khi nghĩ hoặc làm gì đó không trong sáng, ánh mắt sẽ thể hiện tất cả. Em trai anh chính là một ví dụ điển hình". Namjiu phân tích cho Raman nghe với tư cách là em gái của một chuyên gia hỏi cung. "Thế nếu anh nghĩ gì đó không trong sáng, em có nhìn ra không?". Ánh mắt sắc bén nhìn vào cô có gì đó là lạ. Cô nheo mắt nhìn Raman một cách đầy nghi ngờ. "À, anh biết rồi, khi em nheo mắt nghĩa là em đang cẩn trọng". "Hừ. Thế sao anh không nghĩ nếu tôi nheo mắt nghĩa là tôi đang định xuống tay với một ai đó?". "Không đâu. Người như em nếu định ra tay là sẽ làm ngay, không cần suy nghĩ". Raman bình thản trả lời. Namjiu thoáng sững sờ rồi bật hỏi: "Anh muốn nói tôi thuộc dạng chỉ biết dùng sức mạnh mà không cần sự trợ giúp của não đúng không?". Mặt Namjiu hầm hầm như đang muốn giết một ai đó: "Hôm qua tôi mơ thấy mình đánh một gã nhừ như tương. Đến lúc ngủ dậy thấy thỏa mãn chết đi được. Giá mà được thế thật thì tốt". "Thế mà anh cứ tưởng hôm qua em sẽ ngủ không ngon cơ đấy. Thật vui vì anh nhầm. Thấy em ngủ ngon thế anh cũng yên lòng. Anh vẫn sợ lời gợi ý của anh sẽ gây áp lực cho em. Giờ anh thấy thoải mái hơn nhiều". Raman nói vẻ lo lắng nhưng ánh mắt lại vô cùng thản nhiên. Namjiu thở mạnh, mím chặt môi, tức tối nhìn Raman. "Anh quên không nói với em. Ngày mai anh có việc muốn phiền đến em. Tối mai anh phải dự một bữa tiệc. Khoảng sáu giờ chiều anh sẽ qua đón em. Em muốn anh đón ở nhà hay ở nơi làm việc?". Raman nhanh chóng thay đổi đề tài, câu chuyện mới ngay lập tức khiến Namjiu trở nên căng thẳng. "Anh... không định hỏi tôi trước là tôi đã sẵn sàng dự tiệc với anh hay chưa à? Mà tôi xin được nói cho anh biết ngay lúc này luôn là tôi chưa sẵn sàng, áo váy cũng chưa có, tôi không chuẩn bị kịp đâu". Namjiu phản đối. "Chuyện trang phục không thành vấn đề, anh sẽ tìm cho em. Số đo của em bao nhiêu, em chẳng đã nói với anh rồi còn gì. Chính vì thế chuyện này em không phải lo. Không quá trưa ngày mai, mọi thứ sẽ sẵn sàng để em sử dụng". Khoé miệng Namjiu hơi run run khi nghe thấy cụm từ "số đo của em". Khi đã hết sức chịu đựng, cô trả lời: "Nhưng tôi không muốn đi". Raman nhìn cô: "Em định thất hứa ngay từ lần đầu tiên sao?". Namjiu có chút bối rối, cuối cùng đành nói khéo với Raman: "Cho tôi thêm chút thời gian để tôi chuẩn bị tinh thần đã. Nếu lòng chưa ổn, người cũng sẽ bứt rứt. Anh cứ thử nghĩ mà xem, nếu như tôi mặt mày bí xị bước vào bữa tiệc, anh sẽ mất mặt". "Em không phải lo. Anh chưa từng sợ mất mặt vì mấy chuyện vớ vẩn này. Nếu anh sợ đã chẳng chọn em làm người yêu. Cho dù em có ăn vận khác người, mặt như đâm lê, vô cảm đến mức nào cũng không anh hưởng đến sự tự tin và quyết định của anh. Vì anh đã chọn em rồi". Raman nghiêm túc nói. Người được lựa chọn liền sưng mặt thách thức đối phương. "Dù sao đi nữa, sáu mươi phần trăm những lần chúng ta gặp nhau, em đều sưng mặt lên như thế rồi. Vì vậy, nếu có tăng thêm thành trăm phần trăm, anh cũng chẳng thấy có gì lạ". Raman nhìn mặt Namjiu, lắc lắc đầu ý nói "cái bản mặt này tôi đã quá quen rồi". Namjiu cau mặt: "Thế còn bốn mươi phần trăm còn lại, tôi làm mặt vui sướng với anh lúc nào?". "Bốn mươi phần trăm mặt vui là lúc ăn cơm". Namjiu mím chặt môi, cố nén giận vào lòng nhưng vẫn nhìn Raman chằm chằm. "Sao phải tức giận, em làm đúng mà. Khi ăn cơm nên ăn một cách vui vẻ. Mà anh cũng thích em như thế". Raman an ủi, đồng thời kết thúc chuyện bữa tiệc ngày mai: "Tóm lại là ngày mai anh sẽ đón em ở nhà, lát nữa anh sẽ đưa em về, nhân tiện xin phép bố mẹ luôn". "Nhưng...". Namjiu định mở miệng từ chối nhưng bị Raman chặn lại. "Không nhưng nhị gì hết. Anh đã cho em thời gian thông báo chuyện của chúng ta rồi. Vì thế nhất định hôm nay anh sẽ đưa em về nhà". "Một ngày mà cũng gọi là cho tôi thời gian à?". Raman gật đầu: "Trong giới kinh doanh, chỉ một ngày thôi cũng đủ gây ra biết bao thiệt hại, trong tờ thứ hai của tập giấy hôm trước không phải anh đã ghi rõ rằng mình là người quyết định mọi thứ đều rất nhanh và dứt khoát, không thích chờ đợi rồi sao?". Namjiu nhìn Raman, cô muốn hét lên thật to cho hết điên tiết. Đúng là xui xẻo. Đang yên ổn không thích, tự dưng đi nhận làm bạn gái gã tổng giám đốc kiêu ngất trời không ưa chờ đợi này. "Đi thôi". Raman đứng dậy đi vòng ra phía Namjiu, cầm lấy tay cô. "Tôi tự đi được". Namjiu gắt. "Wat đang nhìn kia kìa. Anh không muốn nó nghi ngờ chúng ta. Và em cũng phải quen dần đi vì ngày mai em phải khoác tay hoặc nắm tay anh trong suốt buổi tiệc đấy". Raman nói. Namjiu hấm hứ nhưng vẫn để cho Raman dắt tay. Khi đi ngang qua chiếc bàn mà Rawat đang ngồi cùng một cô gái xinh đẹp, Namjiu không quên quay sang nở một nụ cười xảo quyệt dành cho Rawat rồi mới bước ra khỏi nhà hàng. Rawat nhìn Namjiu đầy khinh ghét. Cứ chờ đấy, đợi anh Raman sáng mắt ra xem... Trên suốt quãng đường về nhà, Namjiu đứng ngồi không yên, luôn nghĩ xem nên làm thế nào để Raman đổi ý. "Tôi là người hay ngại làm phiền người khác. Không muốn anh phải vất vả đưa về". "Anh không vất vả". Raman trả lời ngắn gọn. "Nhưng mà tôi vẫn ngại. Từng giây từng phút của anh có giá trị đến mức nào tôi biết. Tôi không muốn anh phí phạm thời gian. Cho tôi xuống chỗ này đi. Tôi tự về được". Raman không nói gì, cho tay vào trong túi áo vest, lấy điện thoại của mình đưa cho Namjiu. Namjiu nhìn Raman: "Đưa điện thoại cho tôi làm gì?". "Thế nào anh cũng sẽ đưa em về, vì vậy em thôi nghĩ đến chuyện tự đi về đi. Điều em cần làm lúc này là gọi điện thoại về nhà, thông báo rằng anh sẽ đến ra mắt bố mẹ em". Namjiu xị mặt, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Raman, ấn mạnh từng số gọi về nhà. Khi đầu bên kia nhấc máy, Namjiu hi vọng sẽ nhận được câu trả lời rằng ba người đàn ông của gia đình không ở nhà. "Mẹ ạ? Bố, anh Jet và anh Jok đã về nhà chưa ạ?". "Về hết rồi con ạ. Mọi người đang chờ con đây". Câu trả lời từ đầu dây bên kia khiến tim Namjiu hẫng một nhịp. "Mẹ nhắn với mọi người là con sẽ dẫn người mà con nói đến ngày hôm qua về nhà. Mọi người hãy chuẩn bị đi nhé. Có tất cả mười phút để thẩm vấn". Namjiu nói rồi tắt máy, thẫn thờ như một kẻ buộc phải đối mặt với số phận không mong đợi. "Sao lại phải quy định thời gian trước như thế? Nhà em hay ngủ sớm à?". Raman ngạc nhiên. Namjiu thở dài: "Nếu tôi không quy định thời gian trước, đảm bảo tối nay anh sẽ phải qua đêm ở nhà tôi, mà không phải được nghỉ ngơi thoải mái đâu nhé, anh sẽ phải ngồi trả lời đủ các thể loại câu hỏi suốt đêm. Anh không biết đâu, anh trai tôi từng nói rằng, nếu chúng ta muốn tìm sự thật từ đối phương, phải hỏi lúc họ buồn ngủ, kết quả sẽ vô cùng chính xác. Khi không tỉnh táo, người ta dễ dàng để lộ sự thật". Raman gật đầu vẻ hiểu biết. "Anh đã từng lái xe vượt đèn đỏ hoặc vượt quá tốc độ cho phép chưa?". Namjiu hỏi Raman khi nghĩ ra ông anh trai thứ của mình có thể sẽ hỏi kĩ về điều này. "Chưa bao giờ. Phần lớn thời gian Chak và Thost là người lái. Nhưng nếu tự lái, anh luôn tuân thủ mọi điều lệ giao thông và chưa bao giờ bị cảnh sát bắt lỗi lái xe hay bất cứ lỗi gì. Em hỏi làm gì?". "Không... Không có gì". Namjiu thở phào như thể vừa thoát nạn. Raman nhìn Namjiu nghi ngờ: "Anh trai em, người làm cảnh sát ấy, sẽ điều tra lí lịch của anh à?". Namjiu nhướn mày nhìn Raman cảnh báo anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần, ván này xong đời là cái chắc: "Đại khái là thế. Anh phải hiểu tôi là đứa con gái duy nhất trong nhà vì thế người làm bạn trai tôi cũng phải có phẩm chất đủ tốt. Nhất là khi tôi được cả nhà vô cùng yêu quý, mọi người lại càng quan tâm nhiều hơn đến vấn đề này". "Không sao". Raman trả lời thoải mái: "Rồi mọi người trong gia đình em sẽ biết lí lịch của anh tuyệt vời đến mức nào". "Anh có tự tin quá không đấy?". Namjiu liếc mắt nhìn Raman. "Không. Anh nói sự thật và luôn tôn trọng sự thật". Namjiu bĩu môi, lắc đầu nhìn Raman mà không nói lên lời