Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên

Chương 4 : Tựa như tình yêu

Trác Tiểu Băng chớp chớp đôi mắt,cô dường như hiểu ra mọi chuyện,quá ngạc nhiên,cô đưa tay ôm chặt lấy miệng,không nói được lời nào.Chỗ cô đứng ánh đèn sáng rực rỡ nhưng chỉ cách đó vài bước chân,đằng sau cánh cửa kia là hình ảnh Đường Chính Hằng với chiếc áo màu đen đang tan dần vào bóng đêm u ám đáng sợ. Trong phút chốc hai ánh mắt bắt gặp nhau,họ mơ hồ nhìn ra những nỗi đau đớn và buồn tủi trong mắt của đối phương.Cuộc sống không thể tránh khỏi những nỗi đau và sự phản bội,trên con đường đầy những chông gai thử thách này,hai con người đó đành phải chạm chán để tiếp tục sinh tồn. 1. Tựa như tình yêu Vừa nhận được tin nhắn của Hướng Tình,Từ Tuệ Tuệ vội vàng xách hai túi cam vừa nhận từ Mỹ chạy một mạch vào bệnh viện.Nhưng tới nơi mọi chuyện không như trong tưởng tượng của cô,không hề có cảnh người thân,bạn bè than khóc đau khổ,vừa bước chân vào cửa phòng,Tuệ Tuệ chỉ nhìn thấy Trác Tiểu Băng đang ngồi trên giường cúi đầu húp nốt hộp cháo còn dở.Ngồi trên chiếc ghế bên cạnh là Hướng Tình,cô đang chăm chú đọc gì đó trong cuốn sổ ghi chép màu trắng được trải trên đầu gối,thấy vậy Tuệ Tuệ nghiêng người gõ cửa đánh động hai người. “Khoẻ rồi chứ?” Tuệ Tuệ vừa nói vừa nhìn Tiểu Băng và Hướng Tình,đôi mắt trợn tròn với dáng vẻ hoài nghi.Không phải vừa nãy ai đó còn gọi cho tôi nói có người bị thương rất nặng,đầu va đập mạnh,chảy nhiều máu,tệ nhất có thể hôn mê không tỉnh lại được cơ mà? “Lẽ nào tớ khoẻ lại khiến cậu không vui à?” Tiểu Băng miệng nuốt nốt miếng cháo cuối cùng,quay đầu sang phía Tuệ Tuệ,chớp chớp mắt,bộ mặt tỏ vẻ vô tội. “Tiểu Băng à,cậu có ý tốt không đấy?Mình không lo phải mua loại cam đắt này đến thăm cậu thì thôi? Nói rồi Tuệ Tuệ dừng lại mở chiếc túi,từ từ lấy ra vài quả cam ném về phía Tiểu Băng và Hướng Tình. “Nhỡ mà tớ không tỉnh lại thì khiến gì cậu mua cam hay hồng tới ,cậu nghĩ là tớ có thể ăn được nữa à?” Trác Tiểu Băng miệng vừa nói vừa nghiêng đầu tránh quả cam đang lao tới,tiện tay hất hộp cháo bên cạnh sang một bên,Hướng Tình trông thấy nhanh tay đỡ hộp cháo rồi bỏ vào thùng rác.Lúc sau cô nhặt mấy quả cam trên giường rồi bóc vỏ,cả phòng bệnh lúc đó ngào ngạt mùi chua chua tươi ngon của hoa quả. Trác Tiểu Băng rất thích loại cam này,cô còn nhớ lúc nhỏ,mỗi lần mẹ đến thăm đều mang theo hai quả cam vừa to vừa tròn cho cô,nhìn những trái cam bóng mẩy đó người ta thật không nỡ ăn chút nào.Hồi đó,cô luôn giấu hai quả cam vào sâu tận trong ngăn kéo,khi nào không có người liền bỏ ra đặt lên môi,từ từ nếm,nhưng cuối cùng trái cam cũng bị thối không còn cách nào cứu vãn.Mỗi lần như vậy cô lại khóc rất nhiều,chỉ đến khi trưởng thành cô mới hiểu ra,nhất định phải biết quý trọng những gì đang hiện hữu không tới khi qua rồi lại ngồi tiếc ngẩn ngơ. “Nhìn cậu khoẻ mạnh như thế kia,sức sống tràn trề,ăn được ngủ được,cho dù cậu không ăn được thì tớ sẽ mua một chiếc máy xay sinh tố tặng cậu,không được à?” Nói rồi Từ Tuệ Tuệ bỏ chiếc túi xuống chiếc ghế bên cạnh,liếc mắt nhìn Tiểu Băng,miệng ngậm chặt chữ “ăn”. “Cậu bị thần kinh à?Có ai lại nói những lời như vậy với bệnh nhân như cậu không?” Bình thường khi nói chuyện với người khác Tiểu Băng rất ôn tồn nói năng rất khách sáo chỉ khi đối thoại với Tuệ Tuệ cô mới dùng những lời lẽ suồng sã như vậy. “Cậu mới là người bị thần kinh,ai nhờ cậu đỡ hộ cậu bé ấy nhát ném đá đó chứ?” Từ Tuệ Tuệ lập tức hỏi lại,hai người kẻ đứng người ngồi kẻ hỏi người đáp làm náo động cả phòng bệnh nhân,liên tiếp là những câu hỏi nghi vấn và những câu phản vấn. “Chỉ có cậu ấy là không sao,không bệnh tật gì hết, là người nô tì trung thành,vờ bị bệnh không viết bài còn bắt mình viết hộ chứ!” Nghe vậy Hướng Tình vội ngẩng đầu như muốn nói xen vào lời gì đó. “Tiểu Tình cậu quá mềm lòng với cậu ấy rồi,chẳng lẽ cậu ấy bảo cậu viết cậu liền viết à?” Trác Tiểu Băng,Hướng Tình và Từ Tuệ Tuệ đều là những người tính tình ngoan cố,vì vậy họ thường xưng hô thân thiết gọi nhau là “Tiểu Tình”xưng hô như vậy nghe rất thoải mái và gần gũi.Tuệ Tuệ liền xông lại chiếc màn hình máy tính,xem rồi hết sức ngạc nhiên nói với Tiểu Băng: “Trác Tiểu Băng,cậu giỏi thật đấy!mình thật sự không bao giờ hết ngưỡng mộ cậu,cậu lại còn dám nhờ Tiểu Tình tự viết bài phỏng vấn của cậu ấy?” “Ừm,tớ thấy cậu ấy là người hiểu bản thân mình hơn bất kì ai mà.” Tiểu Băng vừa nháy mắt cười vừa luôn miệng viện cớ với dáng vẻ người thường không thể tưởng tượng được. “Nhưng tớ muốn hiểu rõ cậu hơn.” Tuệ Tuệ hai tay ôm đầu,đứng im lại nhìn thẳng vào Tiểu Băng,ánh mắt cô sắc nhọn y như cái nhìn của những vị luật sư độc hữu.Tiểu Băng tỏ ra hơi nhút nhát trước ánh mắt đó nhưng cuối cùng cô vẫn giữ được bình tĩnh,cô quay mặt đi không phản ứng gì trước câu nói của Tuệ Tuệ,vờ quát lại: “Từ Tuệ Tuệ tớ cảnh cáo cậu,đây không phải là trên toà án nhé,tớ cũng không phải là bị cáo,cậu không được nhìn tớ với thái độ như đối với phạm nhân vậy!” Hướng Tình thở phào nhẹ nhõm, xuất hiện câu trần thuật và câu cảm thán rồi, bọn học cuối cùng cũng không dùng câu nghi vấn và phản vấn để nói chuyện với nhau nữa, chỉ có trời mới biết cô mệt mỏi thế nào khi phải ngồi nghe đoạn đối thoại vừa rồi. - Vậy cậu nói cho mình nghe, tại sao cậu lại tốt bụng tới mức lao vào đỡ hòn đá cho đứa bé đó? Tuệ Tuệ từ trước tới giờ đều gọi những cô bé cậu bé ít tuổi hơn mình là “đứa bé”. - Chẳng lẽ mình không thể làm việc nghĩa được sao? Tiểu Băng ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức hỏi vặn lại. - Cậu nghĩ là mình sẽ tin những lời cậu nói à? Tuệ Tuệ lắc đầu, rồi quay sang phía Hướng Tình đang mỉm cười hỏi - Cậu tin không? Hướng Tình cũng lắc đầu đồng tình. Họ không nén nổi những oán trách trong lòng, thế nên, những câu nghi vấn và phản vấn lại xuất hiện. Ngửi mùi hương hơi chua chua tỏa ra từ những trái cam, Tiểu Băng nhét nốt múi cuối cùng vào miệng, chua đến nỗi nàng phải nhăn mặt. Vị chua len lỏi tận chân răng, nàng với lấy ly nước nhấp một ngụm. Ánh nắng chiếu xiên vào mặt, thoáng qua một thứ ánh sáng nhàn nhạt. Nghe Hướng Tình tường thuật xong, trên mặt Tuệ Tuệ nở ra nụ cười nhẹ nhõm. - Tiểu Băng, cậu nói thật đi, có phải vì Đồng Cảnh Lượng đẹp trai nên cậu phải lòng người ta rồi đúng không? - Này, nó kém tớ 5 tuổi đấy! Tiểu Băng phồng má lên bất lực, trái cam vừa mới thò tay ra lấy từ chiếc tủ phía đầu giường suýt thì tuột tay rơi xuống đất, mắng thầm trong lòng - Từ Tuệ Tuệ, đủ rồi, cậu mà còn nói tiếp là động đến vấn đề luân lí rồi đấy. - Tiểu Băng à, quan niệm này của cậu không đúng rồi, trong tình yêu không phân biệt tuổi tác, không phân biệt thân phận, không phân biệt giàu nghèo… Tuệ Tuệ bắt đầu thao thao bất tuyệt “lên lớp” cho Tiểu Băng. Tiểu Băng nhìn Hướng Tình, cả hai vô cùng ăn ý đồng thanh tiếp lời Tuệ Tuệ. - Không phân biệt giới tính… - Không phân biệt giới tính… - Í! Sao hai cậu biết mình định nói câu này? Tuệ Tuệ trợn mắt ngạc nhiên nhìn hai người, Tiểu Băng cố gắng nhịn cười, nghiêm mặt trả lời. - Vì tháng này cậu đã nói câu này với bọn mình ít nhất là 16 lần rồi. - Ồ! Tóm lại là cậu mà thích người thì chẳng có gì là vấn đề cả… Tuệ Tuệ cố nói cho hết câu. Tiểu Băng cụp mắt xuống, đột nhiên nhớ ra điều gì. Nếu nói thích một người không có gì sai, thì tại sao tình yêu của một số người lại vĩnh viễn không thể đưa ra ánh sáng? Giống như nàng mãi mãi âm thầm bảo vệ Cảnh Lượng, đứa trẻ ngây thơ trong sáng, bên cạnh nó là Phong Lỗi như vầng dương ấm áp, hai đứa đã từng vai kề vai trải qua bao nhiêu gian khổ, bước trên con đường đầy khói súng và máu để đi tới đỉnh cao của vinh quang. Hai đứa đã quen với cuộc sống nương tựa lẫn nhau đến mức gần như không hề ý thức được rằng, tình cảm giữa chúng rất có khả năng sẽ đi lệch khỏi quỹ đạo bạn bè. - Tuệ Tuệ, cậu nói thì dễ đấy, nếu bạn bè người thân của cậu có tình yêu đồng tính thì cậu không nói thế được nữa đâu… Hướng Tình ngẩng đầu lên mỉm cười, đầy ắp sự rạng rỡ trong đôi má lúm đồng tiền xinh xắn, phát biểu xong ý kiến của bản thân cô lại tiếp tục mải miết với những con chữ. Tuệ Tuệ trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên cười toe toét. - … chỉ cần người đó hạnh phúc, mình nghĩ mình sẽ không phản đối. Đúng thế, Tiểu Băng vừa thầm nhắc đi nhắc lại lời của Tuệ Tuệ trong lòng, vừa khẽ mỉm cười. Giọng điệu kiên định này giống như một tia sáng lóe lên từ trong bóng tối, chiếu sáng cả bầu trời. Chỉ cần người đó hạnh phúc… Chỉ cần người đó hạnh phúc… Tiểu Lượng à, nếu như đó là sự lựa chọn của em thì cho dù cả thế giới này có phản đối, chị cũng sẽ ủng hộ em tới cùng, bảo vệ phần hạnh phúc đáng quý này cho em. Lúc trời gần tối, Hướng Tình và Tuệ Tuệ ai về nhà nấy. Hướng Tình tốt bụng để lại chiếc laptop, nói cho mĩ miều là để giúp Tiểu Băng giải sầu, nhưng theo quan điểm của Tuệ Tuệ thì Tiểu Băng muốn lợi dụng nó để kiếm thêm ít tiền. Nàng gõ lách cách lên bàn phím, dùng những từ ngữ quá đỗi quen thuộc, lắp ghép chúng lại với nhau thành từng câu, từng đoạn. Trong phòng vang lên giọng hát nhẹ nhàng và bi thương của Elva Hsiao, bài hát “Tựa như tình yêu”. - Yeah! Viết xong rồi! Tiểu Băng dời mắt khỏi màn hình vi tính, vươn vai, nở nụ cười sung sướng từ tận đáy lòng – bài phỏng vấn riêng của Hướng Tình cuối cùng cũng hoàn thành rồi. Tiền nhuận bút 150 tệ/nghìn chữ, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi. Tiểu Băng vui vẻ lẩm nhẩm theo lời bài hát. - Tôi và anh, đều có chung một tâm trạng, đó chính là thứ gần giống với tình… Trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, âm tiết cuối cùng đột nhiên bị nghẹn ứ trong cổ họng. Đường Chính Hằng giương đôi mắt lạnh lùng như mọi khi, hết sức vô cảm nhìn Tiểu Băng, khuôn mặt tuấn tú của anh giống như một món đồ nghệ thuật hoàn hảo không tì vết. Điều duy nhất không giống với mọi khi chính là, lần này anh không mặc bộ comple màu đen, thay vào đó và một chiếc sơ mi ngắn tay màu ghi, khiến anh có vẻ dịu dàng hơn nhiều. Không biết anh vào đây từ lúc nào, tiếng bước chân nhẹ tới nỗi nàng không hề phát giác, Tiểu Băng bối rối cắn môi thật chặt. Đường Chính Hằng sải bước tới bên cạnh Tiểu Băng, cúi đầu xuống ngó màn hình máy tính, chỉ liếc qua một cái, môi anh đột nhiên hơi nhếch lên, sau đó nhanh chóng trở lại dáng vẻ lạnh lùng. - Bài phỏng vấn riêng của Hướng Tình? Để làm gì vậy? - Đương nhiên là để kiếm tiền rồi! Dưới sự chú ý của anh, Tiểu Băng bình thản nhấn phím “save”, sau đó tiền tay đóng màn hình máy tính lại, ngẩng đầu lên đối diện với Đường Chính Hằng. Ánh mắt anh rất lạnh lùng, khiến người nhìn vào đó sẽ bất giác rùng mình. Nhưng Tiểu Băng dám nhìn thẳng vào mắt anh, thậm chí ánh mắt nàng vô cùng trấn tĩnh, nàng cố gắng không tỏ ra sợ hãi. - Cô cần tiền? Trong mắt anh ánh lên tia nhìn sắc lạnh, nó giống như hồ nước bị đóng băng vào mùa đông vậy, không có hơi ấm. - Chính xác mà nói, tôi rất cần tiền! Thế nên… anh đừng quên ai là người giới thiệu Hướng Tình cho Đô Luân, quen thì quen, anh vẫn phải trả tiền thù lao cho tôi đấy! Đúng rồi, còn nữa, lần này tôi bị thương là do bảo vệ ca sĩ của công ty anh, thế nên tiền viện phí lần này anh cũng phải trả cho tôi đấy nhé! Nụ cười của Tiểu Băng vẫn rất bình thản, nàng chìa tay ra trước mặt Đường Chính Hằng, dường như những tờ “$” lớn đang lấp lánh trong mắt nàng, có vẻ vô cùng chờ đợi.. - Tôi sẽ trả. Đường Chính Hằng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tiểu Băng, ngồi thẳng người, trên mặt vẫn hiện lên sự uy nghiêm không thể xâm phạm được. Tiểu Băng để ý thấy cổ chiếc áo sơ mi màu ghi của anh phanh ra khá rộng, xương quai sanh của anh lộ hẳn ra, vô cùng quyến rũ. Không biết có phải do tác dụng của tiềm thức hay không, Tiểu Băng cố hết sức nuốt nước bọt, tự nhủ với bản thân, Trác Tiểu Băng, ngươi đừng có mà háo sắc như thế, không được phép nhìn nữa! Nhưng nàng vẫn không nhịn được cố liếc phần cổ áo vài lần. - Vậy cảm ơn Đường tiên sinh trước nhé, tôi rất mong đợi được nhìn thấy chi phiếu của anh. Nàng vừa nói vừa quờ quạng đầu giường, những trái cam đặt nơi đầu giường tỏa ra một mùi hương chua chua thoang thoảng. - Đường tiên sinh có muốn nếm thử một trái cam không? - Tại sao cô cần nhiều tiền như vậy? Đúng vào lúc Tiểu Băng chìa một trái cam vừa to vừa tròn đến trước mặt Đường Chính Hằng, anh đột nhiên dùng một giọng điệu rất thản nhiên hỏi nàng. - Bởi vì…, Tiểu Băng cầm trái cam trong tay chớp chớp mắt, sau đó cười đầy chế giễu. - Tiền có thể mua được rất nhiều thứ! Nhà lầu này, xe hơi này, quần áo túi xách đẹp này… còn cả những trái cam này nữa… - Nếu dùng tiền để mua tình cảm của cô thì sao? Trong đôi mắt lạnh lùng của Đường Chính Hằng cuối cùng cũng xuất hiện sự xao động của cảm xúc. Anh không hiểu tại sao mình lại hỏi nàng câu này, nhưng lại bất giác câu hỏi bật ra khỏi miệng. Tiểu Băng dò xét ánh mắt anh nhìn nàng, đột nhiên cảm nhận thấy một cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng khi nàng muốn tìm trong mắt đối phương những điều thuộc về kí ức đó thì lại không thể nào có được đáp án nàng mong muốn. - Đường tiên sinh, tình cảm không phải là thứ dùng tiền có thể mua được. Tiểu Băng nhanh chóng giấu đi những cảm xúc trên mặt mình, sau đó dùng một nụ cười bình thản và duyên dáng đáp lại câu trả lời của đối phương. Đường Chính Hằng nhét tay vào túi quần, siết chặt nắm đấm. Anh không thích nụ cười bình thản giả dối đó của nàng, đó không phải là Tiểu Băng trong kí ức của anh. Anh cũng không hiểu một Trác Tiểu Băng trước giờ chỉ biết có tiền tại sao hết lần này tới lần khác lại hy sinh nhiều như thế cho Đồng Cảnh Lượng. Rõ ràng với mọi việc nàng đều tính toán từng đồng một, chỉ vì để chụp được một tấm ảnh scandal của Hà Lệ mà lái xe đuổi theo anh đến cả nửa thành phố Bắc Kinh, thế mà nàng lại âm thầm giúp đỡ Đồng Cảnh Lượng, không cần một xu báo đáp nào. Đây không phải là Trác Tiểu Băng mà anh biết, hay là dưới cùng một lớp mặt nạ đó còn ẩn giấu một Trác Tiểu Băng khác? Nghĩ tới đây, đôi lông mày của Đường Chính Hằng nhíu lại, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Anh rất muốn làm rõ, giữa Tiểu Băng và Đồng Cảnh Lượng rốt cuộc có bí mật nào không ai biết. -Bởi vì… Giọng điệu của nàng thờ ơ tới mức không nắm bắt được chút dấu vết nào. - Nếu anh đang nói về tình yêu, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ tin trên thế giới này có thứ gọi là tình yêu, chưa bao giờ tin… Có người nói tình yêu giống như truyện cổ tích, cho dù trải qua bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng thì hoàng tử và công chúa đều có thể sống hạnh phúc bên nhau. Trước giờ Tiểu Băng không tin rằng trên thế giới này tồn tại thứ tình yêu đẹp đẽ như thế, bản thân nàng chính là minh chứng rõ ràng nhất của cổ tích tan vỡ. Bởi vì nàng vừa mới chào đời đã là đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi. Từ lúc chào đời tới bây giờ, nàng chưa bao giờ gặp cha ruột của mình, thậm chí còn không biết ông là ai, tên là gì, trông như thế nào. Cái xưng hô đầy yêu thương đó, đối với nàng mà nói, chẳng qua chỉ là những bong bóng hư ảo mà những đứa trẻ thổi ra lúc chơi trò chơi mà thôi. Mỗi lần hồi tưởng lại những việc trong quá khứ, Tiểu Băng đều thầm nhủ với mình, nhất định phải cười, nhất định phải cười thật rạng rỡ. Thế nên nàng cố hết sức nhếch môi lên, bởi vì chỉ có nụ cười mới khiến người ta tin rằng nàng vẫn luôn sống trong niềm vui. Nhưng đó chẳng qua chỉ là sự ngụy trang yếu ớt, thực ra nàng sợ hãi hơn bất cứ ai, chỉ cần chạm nhẹ vào vết thương trong quá khứ, sẽ không kìm chế được, bi thương sẽ chảy thành sông. - Sao cô lại khóc? Tiểu Băng chợt nghe thấy Đường Chính Hằng hỏi nàng, giọng nói vẫn lạnh lùng như thế. - … Tôi không khóc. Tiểu Băng vừa nói vừa cười, nhưng vừa đưa tay lên thì chạm ngay phải khuôn mặt đẫm nước mắt của mình. - Tôi không khóc! Làm gì có… không khóc, thật đấy… Đường Chính Hằng lặng lẽ nhìn Tiểu Băng, nàng hoảng loạn bối rối đưa tay lên lau nước mắt, nhưng nước mắt càng lau càng trào ra, càng lau càng thấy mắt nàng nhòe đi. Những cảm xúc bị kìm nén tận đáy lòng, mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu lần xuân qua, hạ tới, thu sang, đông về, nhưng vẫn cuồn cuộn như thủy triều. Chỉ trong giây lát, cuối cùng cũng vỡ òa. Anh nghiêng đầu lặng lẽ nhìn nàng, cứ nhìn, cứ nhìn, biểu cảm lạnh lùng như núi băng ấy cuối cùng cũng có chút xao động. Anh từ từ giơ tay ra, vòng qua hai vai nàng, nàng không hề cự tuyệt, mà run rẩy dựa vào lòng anh, hoảng loạng bất lực như một con hươu con bị lạc đường. Bờ vai ướt đẫm, Đường Chính Hằng chớp chớp mắt, trong mắt anh ánh lên một chút xao động, nhưng anh không nói gì nữa. Cái ôm này, tuy so với mùa thu của Bắc Kinh nó vô cùng ngắn ngủi, nhưng từ đó về sau, Tiểu Băng không thể quên được hơi ấm vảng vất trong tóc nàng, và cả vòng tay ấm áp đã mở ra với nàng trong lúc tuyệt vọng nhất đó. Ngày hôm sau, bài phỏng vấn riêng của Hướng Tình, Tiểu Băng lựa chọn những bức ảnh đời thường mà hồi trước nàng chụp cho Hướng Tình để làm hình ảnh minh họa, nàng cẩn thận thiết kế trang in rồi gửi thẳng về tòa soạn. Theo lịch trình được sắp xếp từ trước, bài này sẽ được đăng lên tạp chí xuất bản hai ngày sau. - Phó tổng biên tập, tôi đã hoàn thành trang in rồi. Tiểu Băng gửi xong trang in lập tức gọi điện cho Đổng Vi, tổng biên tập rất coi trọng bài phỏng vấn riêng của Hướng Tình, yêu cầu Tiểu Băng viết xong gửi thẳng cho Đổng Vi xử lí, không cần qua sự xét duyệt của biên tập nữa. - Bài viết và hình ảnh cộng lại là bao nhiêu trang tất cả? Đổng Vi vừa hỏi vừa mở bản mẫu ở trên bàn ra xem. - 4 trang. -`Được, tôi nhận được rồi, việc sắp xếp trình tự cũng quyết định rồi, sẽ được đăng ở trang A10 đến trang A13. Tôi sẽ thông báo bên hậu đài in bản mẫu ra. Cô vừa mới xuất viện nên không cần phải đến kí tên nữa, tôi sẽ giải quyết luôn một thể. Đổng Vi mở tập file có viết trình tự ra xem, sau đó lấy bút khoanh vài chỗ rồi đặt qua một bên. - Vậy nhờ cả vào phó tổng biên tập! Tiểu Băng cúp điện thoại không hề nghĩ ngợi gì. Nhưng vừa gác máy xuống, Đổng Vi liền nhếch mép cười, nhìn chằm chằm bài phỏng vấn riêng của Hướng Tình đang đặt bên cạnh, nhẩm tính gì đó. Đổng Vi trang điểm rất tinh tế, hôm nay đánh phấn mắt màu xanh lam đậm, chớp đôi lông mi dài rậm, Đổng Vi đưa ngón tay lên khẽ quệt đuôi mắt. Chỉ vì bài phỏng vấn riêng này, lại một lần nữa tổng biên tập khen ngợi Trác Tiểu Băng trước mặt cô ta. Mới đến “Star” ba năm, Trác Tiểu Băng đã trở thành một phóng viên chủ lực có thể hoạt động độc lập ở tòa soạn, Tổng Biên tập càng thêm coi trọng, rất nhiều việc trọng đại của giới giải trí đều chỉ định Trác Tiểu Băng đi phỏng vấn. Tại sao những thứ Trác Tiểu Băng muốn có lại dễ dàng đạt được như thế? Trong khi bản thân Đổng Vi đã nỗ lực, đã cần mẫn như vậy lại không thể đạt được sự công nhận của người khác? Đổng Vi ngẩng đầu lên, nhìn một dãy tạp chí “Star” đang bày trước mặt, bèn cầm lấy một cuốn lật ra xem, sau đó tiện tay vứt vào chiếc sọt rác bên cạnh. Cô ta ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên một tia nhìn khinh miệt. - Có muốn bài phỏng vấn riêng của Hướng Tình không? Một ý nghĩ vụt qua trong đầu, ngón tay cô ta gõ nhanh một dòng chữ trên bàn phím. Lần này phản ứng của đối phương có vẻ hơi chậm, một lúc sau cửa sổ chat mới hiện ra câu trả lời. - Muốn! Điều kiện là gì? *** Cuối cùng Tiểu Băng cũng đợi được đến ngày xuất viện, thế nhưng lại phải vội vã đến dự phiên tòa đầu tiên của vụ kiện cáo giữa Hướng Tình và Thiên Dật. Vì từ chối hòa giải bên ngoài tòa án nên tại phiên tòa, luật sư của hai bên tranh cãi quyết liệt, ai cũng đưa ra cái lý của mình. Từ Tuệ Tuệ trông có vẻ còn rất trẻ, nhưng thực ra cô đã là một luật sư dày dặn kinh nghiệm. Theo đề nghị của cô, Đồng Cảnh Lượng và Hà Phong Lỗi đều trở thành nhân chứng. Thậm chí đến cả Đồng Bân cũng đích thân bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh để làm chứng cho Hướng Tình. Do vụ xét xử không công khai với giới truyền thông, Tiểu Băng thông qua những tin tức có được từ Hướng Tình và Tuệ Tuệ hoàn thành tin tức độc quyền, đồng thời làm tăng lên rất nhiều số lượng phát hành của “Star” trong mấy kì liên tiếp. Nhưng… Cộp cộp! Cộp cộp cộp cộp! Âm thanh của những bước chân khiến người ta khó chịu vang lên trong hành lang của tòa soạn. Tay Tiểu Băng nắm chặt một tờ “Tin tức ngôi sao” vừa phát hành buổi sáng, đốt ngón tay nàng căng ra, những đường gân giật giật. “Tin tức ngôi sao” và “Star” xuất bản cùng một ngày, nhưng bài phỏng vấn riêng của Hướng Tình mà nàng viết lại xuất hiện lù lù trong “Tin tức ngôi sao”, nội dung y hệt, đến cả những bức hình cũng y hệt! Trong khi đó tại ví trí đáng lẽ sẽ xuất hiện bài viết của nàng của “Star” thì in đúng 4 trang quảng cáo. - Phó Tổng biên tập! Nàng đẩy mạnh cánh cửa phòng làm việc của Đổng Vi, nhìn cô ta nghênh mặt lên nhìn mình, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên tự đắc. Hơi rùng mình một chút, Tiểu Băng nhanh chóng thu lại biểu cảm trên mặt, nói từ tốn hơn - Phó Tổng biên tập… tôi muốn biết bài viết này tại sao lại… - Ồ, cô đến vừa đúng lúc, về vấn đề này, tổng biên tập cũng rất muốn nghe lời giải thích của cô đấy! Đổng Vi cười tự đắc, nhàn nhã di di con chuột trong tay, như là chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ta vậy. - Tôi chưa từng đưa bản thảo cho biên tập của bọn họ, bài phỏng vấn riêng của Hướng Tình tôi chỉ đưa cho… Nói đến đây, Tiểu Băng ngay tức khắc cắn phải lưỡi mình – thực ra sự việc đã quá rõ ràng rồi. Tiểu Băng mấp máy môi, thầm nhủ trong lòng: “Lại là cô…” Thấy Tiểu Băng không nói tiếp, Đổng Vi ngước mắt lên nhìn nàng, khuôn mặt được trang điểm tinh tế như mọi khi phản chiếu rõ mồn một trong đôi mắt đen láy của Tiểu Băng, nàng khẽ nheo mắt. - Tôi hy vọng cô cho tôi một lời giải thích hợp lý. Tuy Tổng biên tập rất coi trọng cô, nhưng cô cũng không thể quá… uhm, quá to gan như vậy! Nụ cười của Đổng Vi đẹp đẽ như một tia nắng, Tiểu Băng tức giận siết chặt nắm đấm phía sau lưng. - Tiểu Băng, tôi biết cô thiếu tiền, nhưng bài viết này là Tổng biên tập chỉ định đích danh, sao cô có thể vì tiền mà đem bán nó cho “Tin tức ngôi sao” được chứ? Tiểu Băng tức đến nỗi muốn chửi thề rồi, nàng cố gắng mím chặt môi không nói gì. - Chẳng lẽ… cô muốn chuyển chỗ làm? Thế này là cô không đúng rồi, cô không thể… Đổng Vi hất cằm lên, cười đầy duyên dáng, khuôn mặt đầy vẻ vô tội của người bị hại, cố ý nhấn mạnh bốn chữ: “Vong ân phụ nghĩa.” Đổng Vi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn không biết thoát đường nào của đối phương. Tiểu Băng hiện giờ chẳng khác nào một trái lựu đạn, nhất định phải đuổi đi cho bằng được. Bằng không ắt sẽ có một ngày Tiểu Băng sẽ dựa vào sự sủng ái của Tổng biên tập mà hất cô ta ra khỏi vị trí Phó Tổng biên tập. Thời điểm này chính là lúc cô ta phải ra tay trước. - Đừng có im lặng như thế! Có gan làm thì phải có gan chịu. Tiểu Băng, tôi nhớ cô luôn là người thẳng thắn. Đổng Vi giơ tay lên chỉ vào văn phòng của Tổng biên tập ở phía đối diện, sau đó càng cười đắc ý hơn. - Tôi tin là Tổng biên tập vẫn đang chờ lời giải thích của cô. Tôi biết máy tính của cô không cài máy in, nhưng nếu cô muốn từ chức, tôi rất sẵn lòng in hộ cô. Đổng Vi vừa nói vừa ngó mặt Tiểu Băng, nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới là, biểu cảm của Trác Tiểu Băng không hề hoảng loạn như trong tưởng tượng. Tiểu Băng chỉ nhìn cô ta với đôi mắt long lanh không một chút cảm xúc. - Ok, tôi có thể từ chức. Đổng Vi nghe xong câu nói của Tiểu Băng ngây ra một lúc, nhưng nhanh chóng tỏ ra bình tĩnh, dựa người về phía sau, khoanh hai tay trước ngực. Cô ta thấy rất kì lạ, giọng điệu của Trác Tiểu Băng khá thoải mái, thậm chí đó là điệu bộ chẳng thèm quan tâm. - … Tuy nhiên, nếu Hướng Tình nhìn thấy ảnh của cô ấy không phải được đăng ở “Star” mà là “Tin tức ngôi sao”, tôi đoán chắc cô ấy sẽ không vui đâu… Tuy Hướng Tình không giỏi việc kiện tụng, nhưng cô ấy có rất nhiều bạn bè làm luật sư, tôi tin nếu khởi kiện “Tin tức ngôi sao” dùng hình ảnh của cô ấy không hợp pháp chắc cũng không khó đâu nhỉ?” - Cứ cho là cô ta khởi kiện “Tin tức ngôi sao” thì hình như cũng chẳng liên quan gì đến “Star” cả… - Đương nhiên là liên quan đến “Star” rồi, bởi tôi đã từ chức rồi mà. Tiểu Băng đắc ý mở tờ tạp chí ra trước mặt Đổng Vi, lấy tay chỉ cho cô ta xem nội dung bên trên. - Hơn nữa, tuy bài viết này lấy tên tôi, nhưng văn phong khác hoàn toàn với những bài viết trước đây của tôi, nếu đem lên tòa án so sánh, e rằng sẽ khó mà chứng minh được đây là do tôi viết. - Nhưng rõ ràng là do cô gửi… Đổng Vi chỉ thốt ra được nửa câu, đột nhiên bị nghẹn ứ lại trong cổ họng. - Do tôi gửi? Ồ! Phó Tổng biên tập nhìn thấy trang in mà tôi gửi cho cô rồi sao? Tiểu Băng cười duyên dáng, trong mắt nàng phản chiếu bộ mặt cố làm ra vẻ bình tĩnh của Đổng Vi. Đột nhiên nàng cảm thấy tức cười. Nàng lấy di động trong túi áo ra, đẩy đến trước mặt Đổng Vi. - Chức năng thu âm của di động tôi rất tốt, nếu Phó Tổng biên tập quên mất những lời vừa nói ban nãy, tôi có thể giúp cô bật lại một lần để luyện tập. - Cô… Đổng Vi tức tới mức mặt trắng bệch, giọng điệu hoảng hốt. - Phó Tổng biên tập đã nhìn thấy trang in mà tôi gửi đến, nhưng “Star” của kì này lại không hề đăng bài phỏng vấn riêng của Hướng Tình, vậy thì người cần phải giải thích với Tổng biên tập không phải là tôi… mà là cô rồi! Nàng nhún nhún vai, không đợi Đổng Vi trả lời, đủng đỉnh quay người đi, ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa. Lúc nàng bước chân ra khỏi cửa thậm chí còn nghe thấy tiếng ấn chuột lách tách của Đổng Vi. Nàng dừng lại theo bản năng, quay đầu lại hướng về Đổng Vi nở một nụ cười rạng rỡ. - Đúng rồi, còn phải nhờ Phó Tổng biên tập tiện thể hỏi hộ tôi bên “Tin tức ngôi sao” về tiền nhuận bút cho bài viết này nữa. Nếu không đủ tiêu chuẩn 500 tệ/nghìn chữ thì tôi sẽ kiện họ đấy!” - Cô… Đổng Vi trừng mắt nhìn theo bóng dáng Tiểu Băng đang đi khuất dần, nghiến răng tức tối. Nửa câu sau giống như một cây kim đâm sâu vào tận tim gan. - Trác Tiểu Băng, cô chưa xong với tôi đâu! Tạm thời chấm dứt được ân oán cá nhân giữa nàng và Đổng Vi, bước nhanh khỏi tòa soạn, tâm trạng của Tiểu Băng giờ đây rất thanh thản. Nàng đứng trước cửa tòa soạn, hứng lấy ánh mặt trời chói chang, vươn vai một cái thật lâu, trông nàng lười biếng như một chú mèo mướp. Cách đó không xa, Hướng Tình với bộ váy liền thân in những bông hoa nhỏ li ti đang thò đầu ra khỏi xe, vui vẻ vẫy nàng. Cô lái một chiếc Buick màu xanh da trời, nụ cười vẫn ngọt ngào như thế, hai lúm đồng tiền vô cùng dễ thương. - Giải quyết xong rồi chứ? - Đương nhiên! Đổng Vi muốn đuổi mình đi từ mấy năm nay rồi, chẳng phải mình vẫn yên vị ở đây sao? Tiểu Băng nhanh nhẹn bước vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh Hướng Tình, nàng tò mò dò xét chiếc xe mới. - Í, Tiểu Tình, cậu mua xe mới lúc nào thế? Sao không gọi mình đi chọn cùng… Bao nhiêu tiền vậy? Nàng chu môi, mó máy hết thứ này đến thứ khác. - Lấy đâu ra… mình mượn của công ty đó! Hướng Tình khoát tay, cười . - Nợ mới trả được một nửa, cậu bảo sao mình nỡ đem tiền đi mua xe được chứ! Tâm trạng Tiểu Băng lại trầm xuống. Nếu không phải vì kiếm tiền giúp nàng trả nợ, Hướng Tình cũng không phải từ bỏ ước mơ mở văn phòng riêng chuyển sang sáng tác giúp cho các công ty khác. Dù nói thế nào thì cũng vì nàng làm liên lụy Hướng Tình. - Không sao, cậu thích thì cứ mua đi! Số tiền còn lại cũng không nhiều nữa, mình có thể tự lo được… Tiểu Băng quay sang Hướng Tình khẽ bĩu môi, le lưỡi. - Cậu nói gì thế hả? Mình đã hứa với thầy sẽ chăm sóc cậu cẩn thận. Việc đã hứa với thầy sao có thể không giữ lời được chứ? Hướng Tình vừa nói vừa quay sang cù Tiểu Băng. Đó là trò chơi mà họ yêu thích nhất khi còn nhỏ. Hai cô bé đã từng tay nắm tay cùng nhau đi trên con đường nhỏ lát gạch mỗi lúc đến lớp, mỗi khi tan trường. Hồi đó, họ cùng nhau trải qua tuổi thơ êm đềm, trên gương mặt họ luôn hiện lên nụ cười ngây thơ trong sáng. Họ mặc những chiếc váy nỉ màu lam giống hệt nhau, đọc những cuốn sách giống hệt nhau, cùng dùng một chiếc đàn piano, luyện tập những bản nhạc giống hệt nhau. - Này, cậu đừng có mà ăn nói hồ đồ nhé! Rõ ràng là bố dặn tớ chăm sóc cho cậu cơ mà… Tiểu Băng vừa cười vừa đẩy Hướng Tình ra. - Hôm nay sư huynh gọi điện cho mình… Hướng Tình mím môi, đột nhiên ngắt lời Tiểu Băng. Tiểu Băng chớp chớp mắt, không nói gì, chỉ ậm ừ một tiếng “Ừ” coi như một câu trả lời. - Anh ta muốn hòa giải bên ngoài tòa án? Tiểu Băng hỏi. Thời gian này, Vũ Chí Tân gọi điện liên tục, hòng hòa giải bên ngoài tòa án với Hướng Tình. Bởi vì nếu xét kĩ lại, thì Vũ Chí Tân vẫn là sư huynh của Tiểu Băng và Hướng Tình. Bố dượng của Tiểu Băng – Trác Ngôn – là giáo sư của học viện âm nhạc, món sở trường của ông là đàn piano, mỗi năm đều có rất nhiều học sinh tìm đến ông xin làm học trò. Trong số đó Hướng Tình và Vũ Chí Tân là hai học trò nổi trội trong số đó. Cũng vì mối quan hệ với Trác Ngôn nên Vũ Chí Tân luôn dành sự quan tâm đặc biệt với Tiểu Băng và Hướng Tình. Lúc Tiểu Băng mới bắt đầu sự nghiệp phóng viên, có rất nhiều phỏng vấn đều do anh ra mặt liên hệ. Và cũng nhờ sự giới thiệu của anh, Hướng Tình mới có thể thuận lợi trở thành nhà chế tác âm nhạc. Nhưng một khi bước chân vào giới giải trí, tình cảm có tốt đến đâu cũng sẽ thay đổi. Hướng Tình nhún vai, đôi lông mày nhíu lại. - Haiz, đừng nhắc đến sư huynh nữa, lát nữa cậu có đến buổi họp báo của buổi lễ âm nhạc không? Tiểu Lượng và Tiểu Lỗi đều đến đấy! Hướng Tình vừa nói vừa khởi động xe. - Mình đã leo lên xe rồi, còn có thể không đi sao? Cậu đúng là lừa đảo mà! Tiểu Băng một tay thắt dây an toàn, một tay thò vào túi rút di động đang reo liên hồi ra. - Cái gì? Sao lại như thế được? Được, tôi tới ngay! Tiểu Băng cảm thấy hai bên thái dương đau nhức nhối, vừa buông điện thoại xuống, nàng ôm đầu uể oải dựa vào cửa kính ô tô. - Sao thế? Cậu lại có việc gì à? Hướng Tình xoay vô lăng quay đầu xe, Tiểu Băng khẽ nhắm mắt, mặc cho ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt nàng, đỏ ửng cả bên má. - Là việc tại buổi họp báo, hai bên fan-club lại đánh nhau… Lúc Hướng Tình và Tiểu Băng đến nơi, hiện trường loạn hết cả lên, fan-club của Cảnh Lượng và Phong Lỗi vẫn đang đánh đấm, chửi mắng lẫn nhau, cảnh sát và bảo vệ đều đang ra sức kéo các cô cậu bé ra khỏi nhau. - Bọn họ làm cái gì vậy chứ! Hướng Tình chán nản thở dài. Tiểu Băng nhíu mày, tức giận chỉ biết đứng tại chỗ dậm chân bịch bịch. Những đứa trẻ này rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không nữa, bọn chúng cứ như thế này sẽ chỉ hủy hoại tiền đồ của “Phong Cảnh” mà thôi. Trong một khoảnh khắc vô tình, nàng nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo màu hồng len lỏi trong đám đông. Trực giác mách bảo nàng cô gái này trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó. Thế nên nàng nhanh chóng rút máy ảnh trong túi ra, chỉnh cự ly, chụp liên tiếp vài tấm. Vì kịp thời báo cảnh sát nên không có ai bị thương sau vụ ẩu đả của các fan hâm mộ. Sau khi cảnh sát giải tán đám đông xung đột, họp báo của buổi lễ âm nhạc cuối cùng cũng bắt đầu theo đúng thời gian dự tính. Nhưng trên khuôn mặt của Cảnh Lượng và Phong Lỗi đều hiện lên sự nặng nề u ám. Trong vòng một tháng xảy ra hai vụ xung đột giữa hai bên fan-club, những lời nghi vấn của giới truyền thông đặt ra cho “Phong Cảnh” ngày càng nhiều, Đường Chính Hằng không còn cách nào khác, bèn quyết định đưa “Phong Cảnh” đến Hàn Quốc luyện tập nửa năm, chuẩn bị cho album đầu tiên. “Phong Cảnh” tạm thời lánh đi, đồng thời cũng có thể khiến hai bên fan-club bình tĩnh hơn, tránh những xung đột không đáng có lại xuất hiện lần nữa. *** Buổi sáng mùa thu của Bắc Kinh lúc nào cũng lạnh đến thấu xương, Tiểu Băng thức dậy từ sáng sớm, ánh mắt nàng hướng về điện thoại di động trên mặt bàn, đột nhiên nghĩ tới tin nhắn hình của Vũ Chí Tân tối qua. Bức ảnh hai đứa con trai đang vô cùng âu yếm, nhìn cảnh đó không khỏi khiến người ta đau lòng. Xem ra sự việc của Tiểu Lượng và Tiểu Lỗi không thể che giấu được nữa rồi. Tuy bây giờ thịnh hành kiểu âu yếm tình tứ giữa con trai với nhau, nhưng đây vẫn là điều cấm kị của giới giải trí. Một khi bị công khai, tiền đồ của Cảnh Lượng không còn gì để nói nữa. Cũng còn may là Vũ Chí Tân chưa hành động bước tiếp theo. Tiểu Băng biết anh ta đang đợi nàng chủ động tới tìm để bàn về một vụ trao đổi. Tiểu Băng cụp mắt xuống, trầm ngâm một lúc, sau đó nhanh chóng mặc đồ rồi ra khỏi nhà. Bất luận thế nào thì hôm nay Tiểu Lượng cũng rời khỏi đây. Nàng phải âm thầm tiễn em trai đi, rồi nghĩ cách đối phó với Vũ Chí Tân. Lúc nàng xông vào Terminal 1, đồng hồ điện tử của sân bay vừa chỉ đúng 7 giờ. Trước quầy làm thủ tục lên máy bay từ sớm đã xếp thành một hàng dài, mọi người kéo vali hành lý uể oải chờ đợi, không ngừng ngó đầu ra xem bao giờ thì tới lượt mình. Tiểu Băng không ngần ngại cầm hai hộp cơm Tasty len lỏi qua đám đông. Cảnh Lượng và Phong Lỗi đều ngồi trong xe đợi người quản lý làm thủ tục. Cảnh Lượng đang nằm ngây người ra, Phong Lỗi thì có đến vài lần ngủ gật ngã khỏi ghế. Tiểu Băng cố nhịn cười, đưa hộp Egg Tart [2] và Puff [3] cho hai đứa. - Đồ đạc chuẩn bị xong cả chưa? Nàng vừa hỏi vừa ấn nút tắt cuộc gọi của di động. - Vâng, xong cả rồi ạ ! Em đang xem lại đồ đạc của Tiểu Lượng… Phong Lỗi vừa nhồm nhoàm ăn Egg Tart vừa trả lời, trong khi đó Cảnh Lượng lại lăn ra ngủ tiếp, đôi hàng mi rậm khẽ động đậy, có cảm giác như sắp rơi xuống. Tiếng điện thoại lại tiếp tục vang lên, Tiểu Băng vẫn lờ đi, tiếp tục nói chuyện với Phong Lỗi. Nhưng bàn tay đặt trong túi áo của nàng siết thật chặt, nơi tiếp xúc của những ngón tay khá đau nhức. Cái gì phải đến cuối cùng cũng đến, nàng tự nhủ với mình. Chỉ có điều, có một số chuyện vượt qua cả sự dự đoán của con người ta. Thời gian chuyến bay đến Hàn Quốc của “Phong Cảnh” được giữ bí mật với giới báo chí, nhưng khi một đoàn người đi đến cửa soát vé, không hiểu từ đâu ra có rất nhiều fan hâm mộ đến đưa tiễn, để đảm bảo an toàn, phía sân bay cũng điều động nhiều nhân viên bảo vệ và lập một hàng rào cảnh giới để chặn tất cả lại. - Tiểu Lượng đừng đi… - Hà Phong Lỗi đừng đi, đừng đi… Hai fan club đều mặc đồng phục riêng của mình, một bên màu xanh một bên màu hồng, ban đầu họ chỉ là hô khẩu hiệu theo trật tự. Trong đám đông hỗn loạn có xen lẫn tiếng khóc nức nở, sau đó nhiều dần nhiều dần. Bọn họ xô đẩy mãnh liệt tới mức các bảo vệ có mặt ở hiện trường đều phải lui lại phía sau, vừa lùi ra sau vừa quát tháo đám đông, hòng đẩy họ lùi ngược lại. Cảnh Lượng muốn chạy ra chào hỏi với fan hâm mộ nhưng bị Tiểu Băng túm tay lại, đẩy ra phía sau Phong Lỗi. - Hai đứa mau đi đi! Đừng quay đầu lại! Tiểu Băng hét lên với cả hai, trong lòng nàng dấy lên một dự cảm không lành, ngoảnh đầu lại lướt nhìn một lượt, quả nhiên nàng lại nhìn thấy cô gái mặc bộ đồng phục màu hồng mà nàng đã nhìn thấy lần trước đang đứng trong đám đông. Cô gái đó đang hò hét ầm ĩ gì đó cùng với những fan hâm mộ bên cạnh. Người châm ngòi cho vụ xung đột lại là cô ta! Các nhân viên nhanh chóng đưa Cảnh Lượng và Phong Lỗi vào khu vực kiểm tra an toàn. Đúng vào lúc này, từ trong đám đông không biết ai là người đầu tiên chửi ầm lên, hơn nữa chửi rất khó nghe - Đồ con hoang vô giáo dục không ai cần! Tiểu Băng nghe xong câu này mím chặt môi. Đột nhiên nàng có cảm giác như vừa bị một mũi kim đâm vào tim. Đúng thế, họ chính là những đứa trẻ từng bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng thế thì đã sao, họ sống rất kiên cường. Cứ cho là không có ai yêu thương họ, họ cũng có thể tự yêu thương bản thân mình, khiến mình vui vẻ. Tiểu Băng đứng ngây ra suy nghĩ, không kịp quay người lại, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn Cảnh Lượng tiến dần vào cửa khu vực soát vé. Hôm nay cả hai đều mặc chiếc áo khoác màu xanh da trời giống hệt nhau, vai kề vai bước đi càng lúc càng xa, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn về phía nàng đầy luyến tiếc. Tiểu Băng đưa tay lên quệt khóe mắt. Con đường phía trước vô cùng gian nan, tin rằng hai đứa đều biết rõ điều ấy. Nếu đây là sự chọn lựa cuối cùng của hai đứa, nàng chỉ có thể cầu chúc những điều tốt đẹp nhất. Tiểu Băng nghĩ vậy, ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi bóng dáng đang khuất dần. Tiếng chửi bới từ đám đông phía sau càng lúc càng nhiều, không hề lọt tai chút nào. Hiện trường náo loạn hết cả. Tiểu Băng cầm di động lên ghé vào tai. Giọng nàng rất bình thản, không nghe ra một chút cảm xúc nào trong đó. - Sư huynh, chúng ta gặp nhau đi… Đúng ! nói về chuyện những tấm ảnh. 5 rưỡi em đợi anh ở chỗ cũ. Trong lúc nàng nói chuyện điện thoại, mặc cho bảo vệ của sân bay ra sức ngăn cản, các fan hâm mộ vẫn dùng đủ mọi cách lao về phía hàng rào bảo vệ. Chỉ trong phút chốc hai bên lại đánh nhau loạn xạ. Lúc Tiểu Băng gọi xong điện thoại quay đầu lại vừa hay nhìn thấy cô gái mặc bộ đồng phục màu hồng đó giơ cao chiếc giày cao gót, hùng hổ ném về phía cô bé đứng đối diện. - Á! Sau tiếng la thất thanh, tất cả mọi người dường như bị trúng phép thuật, đều trở nên im lặng, chỉ thấy máu đang ào ra từ trán cô bé đó. Từng giọt từng giọt rơi xuống nền gạch lạnh lẽo, trong phút chốc lan ra thành cả một vũng máu. - Mau báo cảnh sát! Tiểu Băng là người đầu tiên phản ứng kịp thời. Nàng lập tức lao đến, vừa rút giấy ăn bịt chặt vết thương trên trán cô bé đó vừa hét lớn: - Giờ có người bị thương rồi, tất cả mọi người đều là nhân chứng, không ai được phép rời khỏi đây! Nàng khẽ liếc qua cô bé đó, rồi nhìn tay mình với ánh mắt kinh hoàng, sau đó không ngừng lùi về phía sau. Cảnh sát tuần tra của sân bay có mặt rất nhanh. Cô bé bị thương được đưa tới bệnh viện, sau khi hỏi rõ tình hình tại hiện trường lúc đó, cảnh sát tuần tra áp giải cô gái dùng giày cao gót đánh người về đồn. Càng nghĩ Tiểu Băng càng thấy trong chuyện này có vấn đề, nghĩ vậy nàng đứng đợi bên ngoài đồn cảnh sát, đợi cô gái đó được thả ra sẽ tra hỏi thử xem sao. Đợi khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy cô gái đó bước ra từ đồn cảnh sát cùng với một người đàn ông. Tiểu Băng đang định bước lên phía trước thì một chiếc Honda Accord màu trắng không biết từ đâu hiện ra, tiến thằng tới trước mặt cô gái kia. Người phụ nữ đang lái xe đội mũ, vành mũ kéo xuống rất thấp. Tiểu Băng đột ngột dừng lại, nhếch mép cười, khoanh hai tay trước ngực nhìn người đàn ông và cô gái đó ngồi vào xe. Chiếc xe chầm chậm rời đi, giờ không cần thiết phải đuổi theo nữa. Cuối cùng nàng đã nghĩ ra nàng nhìn thấy cô gái đó ở đâu rồi. Đêm chung kết ở Thượng Hải, cô ta là một trong những trợ lý đi theo Hà Lệ. Thì ra cái người hết lần này tới lần khác châm ngòi sự xung đột giữa hai fan-club chính là Hà Lệ. Tiểu Băng thấy rất nghi hoặc, tạm thời nàng không hiểu nổi tại sao Hà Lệ lại phải gây khó dễ cho “Phong Cảnh”. Nàng mơ hồ cảm thấy sự việc này ắt hẳn phải liên quan đến Đỗ Hiểu, nhưng từ sau khi cuộc thi kết thúc Đỗ Hiểu cũng bặt vô âm tín. Nàng đang do dự không biết có nên nói chuyện này cho Đường Chính Hằng không, thì Đường Chính Hằng gọi điện đến. Thật trùng hợp…