Có một ma quân rất cưng chiều ta
Chương 12 : Bảy nỗi khổ của nhân thế (2)
Trước Mạnh Bà Trang có một đội ngũ thật dài đang đứng, các hồn ma duỗi đầu nhìn phía trước, xem thử khi nào mới có thể đến lượt mình.
Uống canh Mạnh Bà để qua được cầu Nại Hà là có thể đầu thai chuyển thế.
Đám hồn ma suy nghĩ trong lòng."Lần này nhất định có thể đầu thai tốt.""Không biết A Nguyên có chờ ta hay không.""Tiểu tiện nhân Lãnh Ngưng kia lại dám hãm hại ta, kiếp sau ta nhất định phải khiến cho nàng ta trả lại gấp bội…"Thân thể Phượng Tê Ngô lắc lư mấy cái, Vân Hạc mắt tinh vô thức vịn nàng: "Sao vậy, khó chịu à?"Phượng Tê Ngô gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt: "Nghỉ ngơi một chút là được rồi.""Hèn gì hôm nay ta cảm thấy Mạnh Bà Trang này tiên khí cường thịnh, thì ra là Lăng Hoa Thượng Tiên và Tử Vi Đại Đế, không biết là ngọn gió nào thổi hai vị tới đây." Mạnh Bà vui vẻ nhìn bọn họ."Đúng thật là có chuyện." Vân Hạc nói rất khách sáo."Vậy xin mời vào bên trong, nhưng phải đợi chút, hôm nay có quá nhiều hồn ma, ta phải đưa bọn họ đi trước giờ Dậu.""Không sao, Mạnh Bà cứ làm việc đi."Sau Mạnh Bà Trang là một vùng Mạn Châu Sa Hoa: "Hoa nở một ngàn năm, hoa rơi một ngàn năm, đời đời kiếp kiếp không phải duyên." Đôi mắt Phượng Tê Ngô nổi lên ánh sáng nhu hòa.
Nàng thuận thế ngồi xổm xuống vươn tay vuốt Mạn Châu Sa Hoa, nào ngờ mới vừa chạm vào thì đầu Phượng Tê Ngô đã đau buốt."Sư phụ, vì sao người lại dẫn con lên núi?""Thấy ngươi đáng thương.""Sư phụ, vì sao người đối tốt với con vậy?""Con người ta thích bao che.""Sư phụ, con thích Mạn Châu Sa Hoa này.""Thích thì lấy hai cây về đi.”"Không phải Mạn Châu Sa Hoa là hoa Minh giới sao, ở Tiên giới cũng có thể sống à?""Có ngươi ở đây là có thể…"Hai tay Phượng Tê Ngô nâng trán, đầu đau buốt, một bóng dáng màu trắng trong ký ức vẫn mãi không chịu quay đầu lại, Phượng Tê Ngô liều mạng nắm lấy, muốn nắm được chút gì đó lại không nắm được gì cả.
Ngươi là ai?
Không ai trả lời nàng.
Một lúc lâu Vân Hạc phát hiện có gì đó không đúng: "Tiểu Tê Ngô, ngươi làm sao vậy?"Sắc mặt Phượng Tê Ngô càng trở nên tái nhợt, trán hiện đầy hạt mồ hôi nhỏ: "Không sao, có thể mới tới Minh giới nên không quá thích ứng.""Ta đưa ngươi trở về núi Cửu Lăng." Vân Hạc nói với vẻ rất lo lắng."Không cần, nghỉ ngơi chút là được." Nàng tìm chỗ ngồi xuống, nhìn cả một vùng Mạn Châu Sa Hoa đỏ chói mắt.
Đợi một canh giờ qua đi Phượng Tê Ngô mới đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn rất nhiều hồn ma ở Mạnh Bà Trang, Phượng Tê Ngô nghĩ khó khăn lắm mới tới Minh giới một chuyến nên không bằng đi dạo một lát.
Trên mặt mỗi hồn ma trên cầu Nại Hà đều không lộ vẻ gì, không thể nói vui vẻ cũng không thể nói không vui.
Đúng vậy, đã quên hết chuyện cũ trước kia thì phải sống tốt kiếp sau."Ngươi nói xem sau khi bọn họ đầu thai có còn gặp lại người kiếp trước mà mình nhớ mãi không quên không?""Sẽ không.""Vì sao?""Bởi vì bọn họ đã uống canh Mạnh Bà, chuyện cũ trước kia đều quên hết.""Nếu như là khắc cốt minh tâm, không thể quên được thì sao?""Tiểu Tê Ngô của ta, ngươi coi canh Mạnh Bà là thứ gì chứ?" Vân Hạc cười sảng lãng nói.
Phượng Tê Ngô như có điều suy nghĩ gật đầu.
Phượng Tê Ngô ngồi xuống cạnh cầu Nại Hà, nhìn hồn ma lui tới trên cầu, hình như đang chờ gì đó.
Đột nhiên một giọng nói truyền đến: "Tử Vi Đại Đế quang lâm Minh giới, thật vẻ vang cho kẻ hèn này."Phượng Tê Ngô nghe tiếng nhìn lại lại bị giật mình. Vẻ mặt người đến nghiêm túc, má phải bầm đen, một vết sẹo thật dài lan tràn ra sau, chỉ có đôi mắt kia trong sạch rõ ràng."Sở Giang Vương, đã lâu không gặp.""Hai chúng ta cũng đã mấy ngàn năm không gặp, đến Điện của ta uống vài ly đi." Sở Giang Vương không chút khách sáo nắm vai Vân Hạc.
Thoáng cái nhìn thấy Phượng Tê Ngô cách đó không xa nên vội vàng tiến lên nói với vẻ rất là cung kính: "Lăng Hoa Thượng Tiên.”
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
20 chương
88 chương
40 chương
11 chương
111 chương
62 chương