Có Một Không Hai

Chương 37 : Trong thế giới của em chưa từng có người khác. Chỉ có anh

Cảnh này thật sự rất khiêu chiến điểm cuối trong số tuổi còn lại của tôi – một bệnh nhân ung thư đáng thương. Tôi cảm thấy nếu như chưa tới bốn tháng tôi đã rời đi thế giới này, nhất định không có quan hệ gì với việc tôi không chịu kiên trì uống thuốc, mà phần lớn là do chiều nay bị dọa sợ gây ra. Không khí xung quanh giống như bị ngưng đọng lại. Tôi cảm thấy da đầu tê dại, nghe thấy Yên Ngọc kêu hai tiếng qua điện thoại. Có lẽ do tôi không trả lời khiến anh ta cảm thấy không đúng, Yên Ngọc cầm điện thoại di động đứng ở cửa ra vào, khẽ giương mí mắt, ngay sau đó anh ta đối diện với tầm mắt của Diệp Tầm Tầm. Trên mặt Yên Ngọc vốn không có biểu cảm gì ngay lập tức trở nên lạnh như băng sương. Tôi ôm tâm tình xem một vở kịch đặc sắc cuối cùng trong cuộc đời này, xem hết mới có thể chết mà không hối tiếc, dũng cảm mạo hiểm nhìn tới nhìn lui giữa hai người bọn họ. Yên Ngọc đứng tại chỗ, đối mắt với Diệp Tầm Tầm một lát, mới kéo rương hành lý từ từ đi tới. Đi tới gần thì đột nhiên chuyển ánh mắt ngoặt sang bên cạnh, đặt trên người của tôi. Ánh mắt của anh ta giống như Bạo Vũ Lê Hoa Châm, dường như có thể đâm ra trăm lỗ thủng trên người tôi. Trái tim tôi đập nhanh, lập tức giơ hai tay lên giải thích: "Không phải em cố ý không đúng không phải em cố ý là Diệp Tầm Tầm cố ý cũng không đúng thật ra thì cậu ấy cũng không cố ý cậu ấy vốn cũng không biết, có điều cậu ấy tới quán cà phê nhìn thấy em ngồi ở chỗ này sau đó cậu ấy cũng đến ngồi xuống sau đó anh tới rồi sau đó. . . . . ." Giọng nói của tôi càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dưới ánh nhìn chằm chằm đầy giận dữ dường như hiện ra ý "Tôi lười nghe lý do của cô, tôi liều chết từ thành phố T tới đây, kết quả cô cho tôi gặp cảnh này" của Yên Ngọc mà khóc không ra nước mắt. Cuối cùng Lý Tương Nam cũng bưng cà phê về, đi tới gần, dừng một chút, nhìn tình huống trước mắt, khi phản ứng lại, liền không khống chế được “a” một tiếng. ". . . . . ." Tôi nuốt một ngụm nước miếng, bày ra trạng thái suy yếu, khó khăn mở miệng, "Lý, Lý Tương Nam, em cảm thấy đầu có chút choáng váng, cần nghỉ ngơi. Hay là chúng ta đi trước một bước . . . . . ." Lý Tương Nam lập tức phối hợp đi tới đỡ tôi. Yên Ngọc lạnh lùng nhìn chúng tôi một lát, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diệp Tầm Tầm. Sau đó chậm rãi mở miệng: "Đã lâu không gặp. Diệp Tầm Tầm." "Cũng không quá lâu. Không phải trong hôn lễ có gặp sao, còn chưa đến nửa năm đâu." Diệp Tầm Tầm khoanh tay, nhìn phía trước, không nhìn anh ta cái nào, giọng nói càng lúc càng lạnh, "Không ngờ hôm nay lại gặp anh ở đây. Thẳng thắn mà nói, anh xuất hiện liền khiến tôi rất không vui." Ngay lúc đó sắc mặt Yên Ngọc thật sự giống như đông lạnh thành một khối băng Nam Cực. Khóe miệng của anh ta hạ xuống, ánh mắt khẽ nheo lại giống như muốn ăn thịt người. Diệp Tầm Tầm không chút yếu thế nhìn lại. Bốn luồng ánh mắt đối nhau, đều giống như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ. Tôi trợn mắt nhìn không khí càng ngày càng quỷ dị giữa hai người bọn họ, có loại cảm giác khẩn trương cùng kích thích giống như đang quan sát cao thủ võ lâm sắp đánh nhau ở cổ đại. Tôi dám cam đoan, nếu như Yên Ngọc nói một câu chọc giận người khác nữa, Diệp Tầm Tầm tuyệt đối có thể làm người ra tay trước hắt ly cà phê trong tay vào anh ta. Hoàn toàn không để ý mọi người xung quanh. Cô ấy luôn luôn có năng lực xem mọi người thành tĩnh vật trừ bản thân ra. Tôi càng nhìn càng hưng phấn, tránh khỏi sự nâng đỡ của Lý Tương Nam từ lúc nào cũng không biết, thật sự là muốn lập tức tua qua cảnh hai người bọn họ giằng co, chuyển sang xem hai người kịch liệt tranh đấu. Bất ngờ có một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai Diệp Tầm Tầm. Cánh tay kia bảo dưỡng rất tốt, khớp xương rõ ràng, chỉ liếc mắt một cái liền biết là một cái tay sống trong cảnh giàu sang, còn chủ nhân của cánh tay kia thì ôn hòa mở miệng: "Sao lại ngồi ở đây. Khiến anh phải đi tìm." Không khí căng thẳng mới vừa rồi đột nhiên biến mất. Portland hơi cúi người, giải cứu ly cà phê sắp bị bóp vỡ trong tay Diệp Tầm Tầm ra, một bên quay sang, hướng về phía chúng tôi gật đầu chào hỏi. Tôi chỉ mới gặp anh ta một lần, anh ta lại có thể gọi ra tên tôi một cách chính xác. Không biết Lý Tương Nam đã gặp anh ta lúc nào, bây giờ anh ta cũng có thể gọi ra tên. Tới Yên Ngọc, Portland vẫn mang dáng vẻ trầm tĩnh lễ độ, nhàn nhạt mở miệng: "Yên tiên sinh." Yên Ngọc mím môi, sắc mặt âm trầm đến mức sắp chảy nước ra. Áo sơ mi trắng trên người hoàn toàn không ngăn cản được khí thế băng hàn mãnh liệt bắn ra từ anh ta. Một lát sau, rốt cuộc mặt không thay đổi gật đầu. Portland quay đầu lại hỏi Diệp Tầm Tầm: "Đã chờ ở đây bao lâu?" Diệp Tầm Tầm lạnh lùng trả lời: "Được một lát rồi. Anh đến hơi chậm." "Đi dạo phố với cô Đỗ Oản sao?" "Ai muốn đi dạo phố với cậu ta. Tôi và cậu ta mua thứ gì cũng không cùng một phong cách được không." Portland khẽ mỉm cười: "Vậy em thích thứ gì? Bây giờ chúng ta đi mua có được không?" "Bây giờ đột nhiên lại không muốn mua nữa." Diệp Tầm Tầm giơ cằm về phía chúng tôi, "Trừ phi ba người bọn họ rời khỏi đây, nếu không tôi cũng không muốn đi đâu hết. Tôi hiện giờ chỉ muốn ngồi ở chỗ này." ". . . . . ." Lý Tương Nam mở miệng, nói, "Diệp Tầm Tầm, vị trí này rõ ràng là tôi tới trước, bây giờ là cậu chiếm chỗ ngồi của tôi được không?" Diệp Tầm Tầm ngồi ở chỗ đó vững như bàn thạch, vuốt ve kính mát trong tay, không ngẩng đầu lên chậm rãi hỏi: "Cho nên?" Lý Tương Nam: ". . . . . ." Yên Ngọc đứng một bên lạnh giọng mở miệng: "Diệp Tầm Tầm, cô hiểu đạo lý một chút." Diệp Tầm Tầm đột nhiên nâng mí mắt, bật lớn tiếng: "Tôi có hiểu đạo lý hay không liên quan gì tới anh!" Tôi và Lý Tương Nam bị chấn động phải cùng lùi một bước về phía sau. Bỗng cảm thấy tất cả mọi người trong quán cà phê đều đang nhìn về phía này. Im lặng một lát. Tôi lại nuốt nước miếng lần nữa, gọi nhỏ Yên Ngọc, giọng có chút thương lượng: "Nếu không thì, chúng ta đi quán khác?" Yên Ngọc cũng không quay đầu lại lạnh lùng hỏi: "Tại sao?" ". . . . . ." Tôi quyết định từ bây giờ ngậm kín miệng im lặng không nói gì. "Tầm Tầm," Portland đứng một bên ôn hòa lên tiếng, "Phương thức giải tỏa tức giận có rất nhiều. Nhưng mà làm khó người khác và làm khó bản thân là hai chuyện khác nhau. Em cảm thấy thế nào?" Diệp Tầm Tầm vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng không nói lời nào. Lý Tương Nam đứng bên cạnh nhỏ giọng nói với tôi: "Câu này của Portland là có ý gì? Anh nghe không hiểu." "Em cũng nghe không hiểu." Tôi nhỏ giọng thở dài một cái, "Nhưng mà từng có một lần Cố Diễn Chi nói với em, nói chuyện với Diệp Tầm Tầm, không cần để Diệp Tầm Tầm nghe hiểu. Diệp Tầm Tầm vốn là một người không thể đâm xuyên qua. Ý của câu không thể đâm xuyên qua chính là cô ta có thể nói đạo lý với mọi người, nhưng bất kể kẻ nào cũng không thể nói đạo lý với cô ta. Cho dù Diệp Tầm Tầm hiểu đạo lý, cô ta cũng sẽ không làm theo. Đây là bệnh chung của con gái, nhưng bệnh chung này phát huy trên người Diệp Tầm Tầm đặc biệt rất tinh tế, bất kể kẻ nào nói đạo lý với cô ta đều chỉ có thể làm cho cô ta nổi trận lôi đình. Vậy nên, phương pháp đối phó với Diệp Tầm Tầm chỉ có hai, hoặc là giống cô ta không nói đạo lý, nhưng phương pháp này rất không đẹp mắt, không thích hợp; hoặc là dùng đạo lý Diệp Tầm Tầm nghe không hiểu để nói đạo lý với Diệp Tầm Tầm, vấn đề sâu sắc hoặc tỏ vẻ sâu sắc sẽ khiến Diệp Tầm Tầm không có cách nào tiếp tục dùng những lý luận kia của cô ta để đáp lại em. Thật ra thì vũ khí của Diệp Tầm Tầm cũng chỉ có bộ lý luận kia, bây giờ vũ khí không dùng được, hơn nữa vốn là cô ta cũng không phải không hiểu đạo lý, thật ra thì cô ta cũng chột dạ, cho nên khi em bình tĩnh nói chuyện với cô ta thì cô ta sẽ dần dần không nói được một lời, đến cuối cùng chỉ có thể nghe lời em. Cố Diễn Chi nói, đối phó loại con gái này thì đây là biện pháp thích hợp nhất." Lý Tương Nam im lặng một lát, chậm rãi nói: "Anh thật sự rất ghét Cố Diễn Chi." Tôi không để ý tới anh ta. Phía đối diện, cuộc nói chuyện của Portland và Diệp Tầm Tầm vẫn đang tiếp tục một cách bình tĩnh: "Tầm Tầm, chuyện dù thế nào cũng phải có một biện pháp để giải quyết. Tất nhiên chúng ta có thể ngồi ở chỗ này, để bọn họ đi trước. Nói chung chỗ này một năm không biết đã có bao nhiêu người thay phiên sẽ ngồi qua, bọn họ chẳng qua một trongnhững người đó. Nhưng như vậy so với việc chúng ta đi trước thì thế nào. Em quên từng dạy anh rằng cơ hội là tiền vốn sao? Giá trị của thời gian em cũng quên mất rồi? Có một số việc một khi cố chấp sẽ bỏ qua rất nhiều thời cơ tốt. Không phải em mới vừa gọi anh mau đến đây, để tránh một cái túi màu đỏ bị người khác mua mất sao? Tất nhiên cho dù có bị người khác mua đi nữa thì hai ngày nữa em vẫn có thể đi nước Mĩ mua cái khác, nhưng cần gì phải hành hạ mình như vậy? Không lẽ em cảm thấy ngồi ở chỗ này hờn dỗi, so với đi trung tâm thương mại thỏa thích quét thẻ của anh còn vui hơn?" Sắc mặt của Diệp Tầm Tầm dịu bớt. Ánh mắt của tôi di chuyển qua lại giữa Portland và Yên Ngọc. Mặt mày Yên Ngọc vô cùng lạnh lẽo, dần dần mang vẻ xơ xác giống như núi hoang bị băng tuyết mùa đông bao trùm. Bỗng nhiên tôi cảm thấy không đành lòng, nhưng không biết nên mở miệng khuyên giải như thế nào, bên kia Portland đã vừa cầm lấy túi xách của Diệp Tầm Tầm, vừa nửa dụ nửa ôm nâng Diệp Tầm Tầm đứng dậy. Một phút sau, Diệp Tầm Tầm hất cằm lên, không nói một tiếng rời đi. Portland bước chậm vài bước so với cô ấy, hướng về phía chúng tôi gật đầu: "Tạm biệt." Sau đó nhìn về phía tôi, khóe miệng mang nụ cười nhẹ, "Nếu như cô Đỗ có rãnh rỗi, chào mừng cô thường xuyên đến nhà chúng tôi làm khách. Tầm Tầm rất hi vọng cô có thể đến chơi." Tôi im lặng gật đầu. Chờ đến khi nhìn thấy anh ta đã đi xa, Lý Tương Nam không nhịn được than: "Quả nhiên người mở ngân hàng miệng đều rất ngọt." Tôi lần nữa im lặng gật đầu. Một bên không nhịn được mà len lén nhìn Yên Ngọc thăm dò. Anh ta đã ngồi xuống ghế sa lon, mở rương hành lý, rút tài liệu bên trong ra. Lần nữa nâng đầu nhìn chúng tôi, vẻ mặt đã như bình thường: "Hai hôm nay cô và Cố Diễn Chi trải qua thế nào? Sángmai tôi sẽ đi tìm Cố Diễn Chi. Sau ngày mai, ba ngày tiếp theo cô đừng để cho anh ta tìm thấy. Tôi đề nghị trong ba ngày này cô có thể tìm một chỗ chuẩn bị thỏa thuận ly hôn. Nếu như ba ngày sau tôi thành công, cứ dựa theo ý nghĩ của cô, cô ly hôn với anh ta. Nếu không thành công, tôi cũng chưa có biện pháp khác." Tôi “ồ” một tiếng, tạm thời không thích ứng được với sự thay đổi cảm xúc nhanh như vậy của anh ta. Yên Ngọc tiếp tục nói: "Cô thật sự không uống thuốc? Cho dù không muốn trị liệu bằng cách khác, nhưng mà đến thuốc cô cũng không chịu uống? Cô có biết không, thật ra tôi đặc biệt không thích loại bệnh nhân cứng đầu như cô?" Tôi “à” một tiếng, gật đầu một cái. Lý Tương Nam ngồi cạnh tôi, nói ra vấn đề tôi muốn hỏi mà không dám hỏi: "Anh chắc chắn anh không sao chứ? Mới vừa rồi anh còn... Bây giờ anh lại..." "Chuyện của tôi không có liên quan gì tới hai người." Yên Ngọc không để ý mà vuốt ống tay áo, rồi giương mắt nhìn tôi, "Sau khi ly hôn cô tính mang theo khoản tiền lớn đó đi đâu? Nghe nói trước khi Cố Diễn Chi kết hôn với cô có ký một bản hiệp ước trước hôn nhân đúng không? Đối với anh ta việc hai người ly hôn thật đúng là một tai nạn khổng lồ. À đúng rồi, còn cậu nữa," đồng thời ánh mắt chuyển qua Lý Tương Nam, vẻ vui sướng phía sau mắt kính rõ mồng một, "Thân là nguyên nhân khiến hai người bọn họ ly hôn, cậu cần phải chuẩn bị tốt tư tưởng phải gánh chịu hậu quả thảm khốc. Cho đến bây giờ Cố Diễn Chi đều không phải là một người độ lượng, bụng dạ anh ta cực kì hẹp hòi, phải gặp cảnh tiền mất tật mang, anh ta có thể làm ra chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm." ———— Mười giờ tối, tôi trở về nhà họ Cố. Tôi rất ít khi về nhà muộn như vậy. Hơn nữa chưa bao giờ có việc không báo trước một cách lịch sự, nói rõ lý do về nhà muộn. Lý Tương Nam dừng xe ở đầu đường, tôi dọc theo con đường từ từ đi về, quả nhiên thấy quản gia ở đằng xa đang nhìn quanh không ngừng, sau khi nhìn thấy tôi lập tức bước nhanh tới, vẻ mặt lo lắng: "Cả ngày nay Cô Đỗ đi đâu vậy? Sao điện thoại vẫn luôn tắt máy?" Tôi vừa cúi đầu đi về phía trước, vừa không yên lòng trả lời: "Điện thoại di động hết pin rồi." Giọng ông ấy rất không đồng ý: "Ít nhất cũng phải mượn điện thoại người khác gọi về. Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, cậu chủ đã đợi thư phòng cả một buổi tối. Sau tám giờ rưỡi liền bắt đầu gọi điện thoại cho tất cả những người quen biết, họ đều nói không gặp cô. Điện thoại di động của cô Diệp Tầm Tầm cũng tắt máy, cậu chủ chỉ sợ các cô xảy ra chuyện." Nói đến một nửa, dừng một lát, rồi bổ sung, "Bây giờ về tới là tốt rồi. Ăn tối chưa? Có muốn gọi phòng bếp làm một ít thức ăn khuya cho cô không?" "Không cần. Tôi không đói." Âm tiết cuối vừa vang lên, có người đã nghe được. Giọng nói không lớn, có thể nói là ôn hòa từ trên đỉnh đầu tôi truyền tới: "Không nói tiếng nào chạy đi đâu, bây giờ mới về." Tôi ngẩng đầu lên. Cố Diễn Chi đứng trên bậc thang, vẫn mặc bộ áo quần dài sáng màu giống buổi sáng khi rời đi. Thân thể anh dưới ánh đèn rất cao lớn, có gió nhẹ làm tóc trên trán lay động nhẹ nhàng. Mặt mũi rõ nét, mặt mày mang theo chút dịu dàng, trong trẻo như ngọc. Tôi nhìn anh một lát. Mới thu hồi ánh mắt, không để ý mở miệng: "Chính là tán gẫu với người ta cả ngày. Không chú ý thì đã nói cho đến giờ." Mắt anh khép hờ, nhìn tôi một cái. Trái tim tôi đập như trống đánh. Nhéo lòng bàn tay, cố gắng tiếp tục giữ bình tĩnh. Một lát sau, nghe thấy anh nhẹ giọng mở miệng: "Nhưng mà anh còn chưa ăn tối." Dũng khí của tôi dường như rất dễ dàng mà bị những lời này của anh đánh tan mất một nửa. Ngẩng đầu nhìn về phía anh. Lông mi của anh rất dài, che trên đôi mắt mang vẻ nhu hòa không rõ, không tìm thấy những cảm xúc khác ở bên trong. Tôi phải đấu tranh giữa việc nói xin lỗi và việc làm ra vẻ không quan tâm. Đây thực sự là một cuộc đấu tranh vô cùng khó khăn. Cách một lúc lâu, tôi chịu thua. Cẩn thận từng chút một ôm lấy hông của anh, không cảm thấy ý từ chối, ôm anh chặt hơn. Giọng nói buồn bực: "Thật xin lỗi." Tay anh luồn qua khe hở giữa túi túi xách và cơ thể tôi, nửa người trên được anh ôm chặt vào ngực. Sau lưng cảm thấy nhiệt độ quen thuộc từ đầu ngón tay anh. Gương mặt của tôi dán vào nút áo anh, nhắm mắt lại, hít sâu hai cái. Cảm giác đỉnh đầu được vuốt nhẹ, Cố Diễn Chi mang chút ý cười mở miệng: "Ngày mai đi thử áo cưới?" —— Xế chiều hôm nay Yên Ngọc nói với tôi, cái gọi là quản lí cảm xúc, chín phần là thật, một phần là giả. Khiến người ta không nhận thấy được. Cố Diễn Chi không thể biết được sự thật này. Nhưng ngoại trừ anh ta, cô cũng phải tỉnh táo giống như tôi, biết mình đang làm gì. Lòng dạ cứng rắn, cẩn thận tỉ mỉ. Đây là việc riêng của cô. Tự cô phải cố gắng. Môi của tôi bị chính mình cắn phát đau. Cách một lát, như không xảy ra chuyện gì “a” một tiếng: "Nhưng ngày mai em muốn đi tìm Diệp Tầm Tầm." "Vậy thì ngày kia?" ". . . . . ." Tôi gọi, "Anh." Anh “ừ” nhẹ. Rõ ràng tôi cảm thấy thật khó thở. Giọng nói lại bình tĩnh ngoài dự đoán: "Ba ngày sau, em có chuyện muốn nói với anh."