Chiều hôm đó, Lâm Duy bị ông nội ép phải….chở nó đi đến khu vui chơi. - Sao anh không nói gì hết vậy? – Nó bắt chuyện khi thấy Lâm Duy im như thóc kể từ khi bước lên xe. - Im lặng là vàng! – Cậu nói mà không nhìn nó, giọng lạnh lùng hết mức có thể. - Rộn ràng là kim cương! – Nó thi thơ đối đáp với cậu. - Tôi thích vàng hơn. – Đang có dấu hiếu nổi cáu. - Nhưng kim cương quý hơn vàng. – Nó cãi bướng. - Vàng đẹp hơn! – Lý sự cùn khi mà…hết đường lý rồi. Híc! - Đồ không có mắt thẩm mĩ. – Nó phán một câu xanh rờn làm núi lửa cũng phải phun trào. - ĐỒ NHIỀU CHUYỆN, CÔ KHÔNG NGỒI YÊN ĐƯỢC À? – Lâm Duy hét lên. - Thì nãy giờ tôi vẫn đang ngồi yên chứ có cử động gì đâu? – Nó mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội. - CON LẠY MẸ! MẸ NGỒI IM LẶNG CHO CON NHỜ! – Nó trở thành mama của Lâm Duy từ khi nào không biết. - “Con” ngoan, “con” nói thế từ đầu thì có phải “mẹ” đã ngồi im rồi không? – Nó cười sảng khoái mặc cho Lâm Duy lắc đầu ngao ngán. Tại khu vui chơi, Lâm Duy đang đứng tại quầy mua vé thì chuông điện thoại reo lên. - Alô! - - Xin lỗi nhé! Bây giờ tớ đang bận, lúc khác được không? - - Tớ…tớ đang ở nhà giúp papa một số công việc. - Tút….tút….tút….