Sáng hôm sau., vừa thức dậy, nó đã nhận ra rằng nó đang ngủ trong căn phòng của mình. Rồi dần dần những kí ức hôm qua tái hiện trong đầu nó. Bị đánh, bị ngã và cuối cùng là ngủ trên lưng một ai đó….
Vén chăn và bước xuống giường, nó phát hiện ra một giải băng trắng hiện hữu trên cổ chân xinh xinh của mình. Nó khẽ cười, một nụ cười biết ơn….
“Kittttt” Lâm Duy dừng xe….đạp lại trước mặt nó. Hết nhìn chiếc xe mới toanh, nó lại quay sang nhìn Lâm Duy như thể đang nhìn một vật ngoài hành tinh vậy.
- Không lên xe còn đứng đó làm gì? – Lâm Duy lên tiếng thúc giục.
- Lên….lên gì cơ? – Nó ngu ngơ.
- Xe. – Lâm Duy đáp ngắn gọn.
- Xe nào?
- Ơ hay? Mắt cô có vấn đề hả? Có lên không hay định đi học bằng chân hả? – Lâm Duy cáu bẳn.
- Ờ! – Nó leo lên xe mà trong đầu cứ hiện lên hàng nghìn dấu chấm hỏi.
- Này, xe này….tôi tưởng anh không bao giờ biết đến hai tiếng “xe đạp” cơ chứ? – Nó níu áo Lâm Duy, hỏi.
- Coi thường vừa thôi! – Lâm Duy giận dỗi.
- Xe anh đâu?
- Bị cướp rồi! – Lâm Duy nhăn mặt khi nhắc đến vụ chiếc xe.
- TRỜI ĐẤT ƠI! – Nó hét toáng lên làm mấy người đi đường quay lại nhìn hai đứa nó.
- Cô điên hả? Hét gì om sòm vậy? – Lâm Duy mắng.
- Có anh điên thì có, mất xe không lo đi tìm mà còn đứng đó chơi hả? – Nó “phản công”
- Ai đang chở cô vậy mà cô nói hả? – Cậu quay lại.
- Thì ít nhất cũng phải báo công an chứ? – Nó gân cổ cãi.
- Báo làm gì?
- Thì bắt tên lấy xe anh, tống hắn vào ngục chứ gì?
- Hừ! – Cậu lắc đầu rồi lặng lẽ đạp xe.
Chiếc xe vừa dừng lại trước ổng trường, hàng ngàn cái điện thoại đựng rút ra và hoạt động với hết công suất. Bức ảnh có một không hai ra đời mang tên “Hot boy đi xe đạp”
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu trắng xuất hiện trước ổng trường. Nó há hốc mồm vì đó là…xe của Lâm Duy. Từ trên xe, một ngưoif con trai bước xuống, là Key.
- Trả xe cho cậu nè! – Key chìa khóa xe trước mặt Lâm Duy và nó.
- Sao? Có muốn báo công an nữa không? – Lâm Duy quay sang nó, khẽ cười.
Nó ôm cục tức, vùng vằng bỏ đi.
- Bạn sao vậy Lam Bình? Không khỏe hả? – Hân Hân đến bên nó.
- Ừa! Mình sắp chết vì cái gã đó rồi! – Nó xả hận lên cái cặp.
- Gã nào? – Hân Hân tò mò.
- Cái gã ma không ra ma, người không ra người. – Nó lầm bầm trước sự ngạc nhiên của Hân Hân.
Ra về, nó nhận được một tin nhắn từ Lâm Duy:
“Cô tự đạp xe về nhé! Tôi có việc nên đi đây!”
Nó phát hoảng khi đọc xong tin nhắn “quỷ thần”, chạy ngay đến chỗ nhà xe của BF (Hai nhóm BF và FM có nhà xe riêng)
- Có thấy Lâm Duy đâu không? – Nó thở hổn hển, khẽ hỏi tên con trai đang đứng quay lưng lại với nó.
- Ủa Lam Bình! – Là Nguyên Hoàng – Lâm Duy về rồi mà. Có chuyện gì không?
- Không có gì! – Nó nói rồi lững thững bước đi, vừa đi vừa nguyền rủa Lâm Duy.
- Híc híc, Lâm Duy, anh đâu rồi? Tôi không biết đi xe đạp mà, híc, trời ơi! – Nó hét lên bên cạnh chiếc xe đạp.
Nó nhìn con đường phía trước đầy rẫy những chông gai, rồi cúi xuống…vuốt ve chiếc xe đạp, thì thầm:
- Cưng ở lại đây mà đợi cậu chủ của cưng đến rước về nhá!
Và nó đi, một mình…
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
9 chương
13 chương
28 chương
137 chương
1 chương