CHƯƠNG 19 Ngân Đại Bạch đang ngủ mơ thì bị Hoa Tiểu Hoa cắn tỉnh. Ánh mắt Ngân Đại Bạch nhìn Hoa Tiểu Hoa mờ mịt mang theo uất ức, đã nói tha thứ cho ta, sao giờ ngay cả ngủ một giấc cũng không để ta ngủ an ổn hả. Hoa Tiểu Hoa thật không nghĩ như vậy, mục đích khiến nó đánh thức Ngân Đại Bạch là… “Đại Bạch, ngày hôm nay còn chưa đi đào trứng chim cho Tiểu Tiểu đâu.” Thì ra là vì vậy sao? Ngân Đại Bạch khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên cảm nhận rõ mỗi ngày đi đào trứng chim cho Ngân Tiểu Tiểu là một vấn đề rất quấy nhiễu xà. “Đã biết, ta đi đây.” Ngân Đại Bạch phờ phạc lên tiếng, chuẩn bị đi đào trứng chim cho Ngân Tiểu Tiểu. Vừa lúc đó Hoa Tiểu Hoa nhào lên người Ngân Đại Bạch, hung hăng hôn hít miệng rắn của Ngân Đại Bạch một chút, sau đó rất nhanh xuất phát tới chỗ bọn Ngân Tiểu Tiểu: “Đi nhanh về nhanh đó!” Bị Hoa Tiểu Hoa hôn đến ngây ngô vui vẻ nửa ngày Ngân Đại Bạch mới hồi phục lại tinh thần, vừa rồi còn phờ phạc, lúc này đã vui vẻ phấn khởi, bước theo nhịp hưng phấn đi tìm trứng chim cho Ngân Tiểu Tiểu. Hoa Tiểu Hoa trở lại chỗ Ngân Tiểu Tiểu, chúng ấu xà cũng đã ngủ trưa tỉnh lại, bắt đầu du đãng bốn phía, Ngân Tiểu Tiểu cũng từ trong nước đi ra, tuy rằng bây giờ độ ấm vẫn chưa hết nóng, nhưng đối với Ngân Tiểu Tiểu mà nói cũng đã có thể tiếp thụ được. Ừ, trừ bỏ Hoa Tiểu Ngũ. Đúng vậy, Hoa Tiểu Ngũ còn đang ngủ. Hoa Tiểu Ngũ bị Ngân Tiểu Tứ kéo về, lại bị Ngân Tiểu Tứ dùng thân thể của mình ngăn chận bắt nó ngủ trưa, nhưng Hoa Tiểu Ngũ ngủ không được, lại không thể giãy khỏi Tứ ca, tuy rằng Tứ ca nhìn gầy teo như Tiểu Tiểu  (… Chính ngươi cũng được khác bao nhiêu), nhưng mình vừa nhìn thấy mặt Tứ ca đã cảm thấy đáng sợ, cho nên vẫn không nên gây sự với Tứ ca. Cứ như vậy, lúc tất cả mọi người ngủ được rất thơm ngọt, Hoa Tiểu Ngũ lại dị thường khổ bức bị Ngân Tiểu Tứ đặt ở dưới thân, cứ như vậy trợn tròn mắt đợi mọi người rời giường. Nhưng mà mọi người cũng biết, cho dù ngươi không muốn ngủ, nếu cứ nằm mãi trên giường thì cũng bất tri bất giác ngủ quên, đạo lý này cũng thành lập trên người Hoa Tiểu Ngũ. Vì thế, thuận lý thành chương, cũng rất bất hạnh, trước một phút lúc tất cả mọi người ngủ đủ rời giường, Hoa Tiểu Ngũ đã ngủ. Khụ khụ, không có con rắn nào đi quản Hoa Tiểu Ngũ chưa thức dậy, ngay cả Ngân Tiểu Tứ đặt Hoa Tiểu Ngũ dưới thân cũng không có quản nó, dù sao mục đích của nó là không cho Hoa Tiểu Ngũ đi quấy rầy Ngân Tiểu Tiểu nghỉ ngơi, nên cũng không cần kêu Hoa Tiểu Ngũ rời giường. Hoa Tiểu Hoa trở về kỳ quái nhìn Hoa Tiểu Ngũ, cũng không để ý nó. Cũng đúng, rắn không cần đến trường không cần đi làm, không cần dốc sức vì cuộc sống tương lai cũng không cần đau đầu kiếm tiền, cho dù Hoa Tiểu Ngũ ngủ một ngày một đêm, chỉ cần không bị chết đói thì ai quản nó ngủ khi nào đâu. Nhưng mà Ngân Tiểu Tiểu lại rất không đồng ý. Cũng không phải nói Ngân Tiểu Tiểu muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà Hoa Tiểu Ngũ luôn luôn theo phía sau Ngân Tiểu Tiểu, nếu Hoa Tiểu Ngũ cứ luôn làm việc nghỉ ngơi không bình thường như vậy thì sau này mình cũng sẽ không thể sống yên, suy nghĩ cẩn thận điều này, mặt Ngân Tiểu Tiểu đen lại. Vì thế Ngân Tiểu Tiểu bò tới trước mặt Hoa Tiểu Ngũ đang ngủ ngon, thậm chí còn chảy nước miếng. “Hoa Tiểu Ngũ?” Ngân Tiểu Tiểu kêu một tiếng. “… Hoa Tiểu Ngũ?” Ngân Tiểu Tiểu đề cao thanh âm. “… Hoa Tiểu Ngũ!” Ngân Tiểu Tiểu nhân tiện tát Hoa Tiểu Ngũ vài cái. Hoa Tiểu Ngũ vẫn không có động tĩnh. “… Hoa Tiểu Ngũ, ngươi thật sự không đứng lên sao?” Ngân Tiểu Tiểu chậm rãi đe dọa, “Nếu ngươi không dậy thì đừng trách ta không khách khí.” … Hoa Tiểu Ngũ vẫn không có động tĩnh. Cái miệng của Ngân Tiểu Tiểu toét ra một độ cung, chậm rãi để sát vào Hoa Tiểu Ngũ… “A a a a a a a a a!” Sau đó là một trận tiếng kêu kinh thiên, chim trong phạm vi hai dặm đều vỗ cánh chạy về phương xa. Ngay cả Hoa Tiểu Hoa và những con rắn đang du đãng bốn phía cũng đồng loạt nhìn lại về phía tiếng kêu truyền đến, phát hiện là kêu Hoa Tiểu Ngũ lại đồng loạt xoay đầu vòng trở về, đều tự mình chơi, làm chuyện của mình. “Tiểu Tiểu, đau quá đau quá.” Hoa Tiểu Ngũ mở to xà nhãn uất ức nhìn Ngân Tiểu Tiểu ở trước mặt mình, thuận tiện dùng đuôi của mình gãi loan lên chỗ vừa bị Ngân Tiểu Tiểu cắn, thật là đau quá. Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy sảng khoái tinh thần, ai nha, buổi sáng Hoa Tiểu Ngũ cắn của mình cuối cùng cũng trả thù lại được. … … Không đúng, rõ ràng mình tới gọi Hoa Tiểu Ngũ thức dậy. Ngân Tiểu Tiểu cười ha ha: “Ngũ Ca, tất cả mọi người đều dậy rồi, ta tới gọi ngươi dậy, nếu không buổi tối ngươi lại ngủ không được.” Dừng, mở miệng lần nữa trong giọng nói lại mang theo vài phần uất ức, “Ta gọi Ngũ Ca mấy lần, nhưng Ngũ Ca vẫn không dậy, ta không có cách nào đành cắn Ngũ Ca một phát, Ngũ Ca sẽ không trách ta đi.” Hoa Tiểu Ngũ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã bị Ngân Tiểu Tiểu lừa gạt, cẩn thận nghĩ lại hình như có chuyện như vậy: “Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, ngươi thật sự là quá tốt.” Hoa Tiểu Ngũ phải gọi là cảm động a, “May mà Tiểu Tiểu gọi ta dậy, nếu không buổi tối ta lại ngủ không được, Tiểu Tiểu thật sự là một con rắn tốt!” “…” Ngân Tiểu Tiểu muốn nhếch môi cho Hoa Tiểu Ngũ một khuôn mặt tươi cười, lại phát hiện dù làm thế nào đều nặn cười không được, rốt cuộc Hoa Tiểu Ngũ ngươi khờ thật hay là giả! Ngân Tiểu Tiểu hoàn toàn ăn xong Hoa Tiểu Ngũ, đứa nhỏ này quá dễ lừa gạt đi. “Ngân Tiểu Tiểu, đến ăn trứng chim !” Rất xa, thanh âm của Ngân Đại Bạch truyền tới. Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng nhìn lại nơi phát ra thanh âm, liền thấy Ngân Đại Bạch kéo theo một ổ chim, trên mặt ngây ngô cười đi tới chỗ mình. … Ngây ngô cười? Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy đầu mình không đủ dùng, ngày hôm nay làm sao vậy? Hoa Tiểu Ngũ ngu còn chưa tính, ngay cả ba ba cũng như tên ngốc ngây ngô cười. Ngân Đại Bạch ném ổ chim trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, xoay người liền bò tới chỗ Hoa Tiểu Hoa. Ngân Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Ngân Đại Bạch hận không thể trực tiếp bay đến trước mặt Hoa Tiểu Hoa trong chốc lát, yên lặng cúi đầu bắt đầu ăn trứng chim. Bên tai truyền đến tiếng nuốt nước miếng quen thuộc. Ngân Tiểu Tiểu do dự một chút, đem một quả trứng chim bỏ vào trước mặt Hoa Tiểu Ngũ: “Cho ngươi.” “Hả?” Hoa Tiểu Ngũ đang nuốt nước miếng sửng sốt, lắp bắp nói, “Ta, cho ta? Thật là cho, cho ta ?” “Ngươi có phiền không hả? Ngươi không muốn thì trả lại cho ta!” Ngân Tiểu Tiểu muốn cướp trứng về một lần nữa. Hoa Tiểu Ngũ quýnh lên, vội xông lên trước cuốn lấy trứng: “Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu ta sai rồi, trứng này vẫn cho ta đi.” Ngân Tiểu Tiểu hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn trứng chim. Hoa Tiểu Ngũ cũng vui vẻ, phấn chấn, ngây ngất ăn xong trứng chim, Tiểu Tiểu thật là một con rắn tốt, còn cho mình một quả trứng! … Nhờ, chẳng lẽ nguơi không nhớ sự thật trước kia Ngân Tiểu Tiểu không cho ngươi trứng chim vô số lần sao! ?