Editor: SusanDạo trước Dư Hoán và Trần Tiểu An cùng tham gia chương trình yêu đương, nhận được phản hồi rất tốt. Rõ ràng là chương trình tập trung vào các cặp đôi giả, để cho khán giả được xem các minh tinh vốn không quen biết nhau lại bén lửa tình. Lần này vẫn cứ mời cặp tình nhân thật là bọn họ quay một vài nội dung của kỳ đặc biệt. Dư Hoán đang đọc lịch trình của chương trình do Quý Nhất Nhiên gửi tới, nhiệm vụ quay của bọn họ là làm nhân viên phục vụ ở quán cà phê mèo trong một ngày. Nghe nói do tổ tiết mục cảm thấy Dư Hoán thường xuyên xây dựng hình tượng yêu mèo ở khắp mọi nơi nên họ mới chuẩn bị một chương trình đặc biệt này. Dư Hoán thầm nói tôi đúng là yêu mèo! Nhưng mèo tôi yêu chỉ có duy nhất một con nhà tôi thôi, để tôi chim chuột với những con mèo khác là như nào đây?! Dư Hoán đang do dự không biết có nên liên hệ với tổ chương trình sửa lại phương án và lịch trình hay không thì Trần Tiểu An lại vô cùng hưng phấn: “Đi chứ đi chứ!” Trần Tiểu An cũng là một nhân sĩ yêu mèo. Bọn họ đi theo tổ chương trình đến quán cà phê mèo, nếu là trước đây Dư Hoán sẽ đóng đinh bên trong bầy mèo mà sung sướng hít một phen, vì anh vốn là một con sen cho mèo. Tuy nhiên ai rồi cũng khác, hiện tại anh đã có một con mèo của mình. Dùng một phép so sánh hơi khập khiễng, nếu bây giờ anh lại đi hít mèo khác thì trên mặt tâm lý anh sẽ cảm thấy mình giống như đang ngoại tình vậy. Anh do dự ngoài cửa tiệm một hồi, cuối cùng anh lựa chọn trực tiếp đi theo cửa hàng trưởng làm các công việc chuẩn bị trước khi mở cửa bán. Còn Trần Tiểu An lại chẳng có gì băn khoăn cả, sau khi thay giày cậu lập tức đi chơi với các đồng loại trước. Trong quán có hơn chục con mèo, thuộc đủ mọi giống loài. Từ khi Trần Tiểu An vừa bước vào cửa là mấy bé đã nhìn chằm chằm về phía Trần Tiểu An. Ban đầu mấy bé còn do dự, nhưng trong đó có một con mèo Mỹ lông ngắn khá to gan, nó đi từ từ đến trước Trần Tiểu An rồi lật người lộ ra cái bụng của mình, Trần Tiểu An ngồi xếp bằng bắt đầu xoa bụng của mèo Mỹ lông ngắn. Những con mèo khác thấy vậy liền xông đến cạnh Trần Tiểu An. Nhân viên trong tiệm nhìn thấy thì tấm tắc ngạc nhiên: “Bình thường có khách mở đồ hộp ra, những con mèo này mới có thể chủ động vây xung quanh… Đặc biệt là con này.” Nhân viên quán chỉ vào một con mèo rừng rất lười biếng, giờ đây nó đang ngủ trên đùi Trần Tiểu An. Bên kia PD hỏi Dư Hoán đang bận rộn lấy đồ cùng với cửa hàng trưởng: “Sao Hoán Gia không chơi đùa với mấy bé mèo vậy?” Dư Hoán trịnh trọng nói: “Sợ mèo trong nhà ghen.” Trần Tiểu An ôm một con mèo Ragdoll trong lòng chạy tới, phía sau còn có một đám mèo khác đang chầm chậm đi theo. Trần Tiểu An nghe thấy Dư Hoán nói vậy liền vô thức nói: “Em không thèm ghen cái này đâu.” PD cười ha ha. Sau khi nói xong Trần Tiểu An mới nhận thức được bây giờ đang quay chương trình! Nhưng sửa miệng cũng không còn kịp nữa rồi, Trần Tiểu An chỉ có thể nói sang chuyện khác. Cậu tỏ vẻ ngượng ngùng xoa xoa đầu con Ragdoll nằm trong lòng, hỏi nó: “Em muốn ăn đồ hộp không?” Ngay sau đó trong quán vang lên tiếng mèo kêu liên tiếp, chúng đều đang nói muốn. PD kinh ngạc: “Tiểu An cũng được mèo thích quá nhỉ, hình như những con mèo đó đang nói chuyện với cậu.” Dư Hoán nói: “Em ấy chính là mèo trùm đó.” Lúc Dư Hoán vừa đến còn nghĩ nếu mình đi hít mèo sẽ làm Trần Tiểu An ghen, tình hình hiện tại lại hoàn toàn trái ngược. Anh nhìn Trần Tiểu An bị mèo bao phủ, rõ ràng anh cũng biết những con mèo ở đây đều là động vật nhỏ đáng yêu không hề có tâm tư gì kỳ quái cả, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nổi cơn ghen. Trần Tiểu An nghe Dư Hoán nói vậy thì nói thầm, tui là con hổ to! Bản thân mèo là một loài động vật khá độc lập, nhưng Trần Tiểu An dễ dàng kêu gọi đồng loại cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bình thường những con mèo lang thang sợ người ở xung quanh nhà bọn họ cũng thích gần gũi với Trần Tiểu An. Vốn dĩ mèo vây xung quanh Trần Tiểu An đã có rất nhiều, nhưng đến khi khui đồ hộp thì Trần Tiểu An liền biến thành một cái nhà cây cho mèo phiên bản người luôn. Sau khi hoàn tất các công việc chuẩn bị thì quán chính thức mở cửa. Nói là cả hai đến đây làm nhân viên phục vụ, quả thật hai vị minh tinh có độ nổi tiếng rất cao cũng thu hút không ít khách đến tiệm, Dư Hoán thì tận tụy làm tròn trách nhiệm tiếp khách ở lễ tân, cơ mà sau khi những khách hàng vào quán lại phát hiện thay vì nói mình đến đây để hít mèo thì chi bằng nói mình đến đây để xem Trần Tiểu An hít mèo cho rồi. Trần Tiểu An cũng nhận ra như vậy không ổn lắm nên cậu nói với mấy bé mèo vây quanh mình: “Các em đi chơi với những người khách khác một lát đi, nếu biểu hiện tốt thì… anh khui tiếp một lon đồ hộp?” Sau khi Trần Tiểu An nói xong, những con mèo bèn lục tục đi tới bên cạnh những vị khách khác. Không những thế, có mấy con mèo bình thường rất lạnh nhạt nghe Trần Tiểu An nói vậy liền đổi hẳn tính nết. Trước kia cho dù con người có cầm cần câu mèo vung vẫy trước mặt chúng thì chúng nó cũng chỉ lười nhác liếc mắt một cái, nhưng bây giờ chúng lại chủ động đi lấy lòng những vị khách. Ngay cả cửa hàng trưởng cũng hô to: “Tiểu An thật sự rất thần kỳ, muốn để cậu đến quán chúng tôi dài hạn ghê.” Dư Hoán vừa nhận order cho một vị khách xong, anh lập tức nói: “Vậy thì không được, lỡ tới một ngày trong mắt em ấy chỉ có mèo ở tiệm thôi rồi ngày nào cũng đến là toang luôn.” Cửa hàng trưởng: “Ha ha ha ha ha ha.” Vì đây là nội dung kỳ đặc biệt nên bọn họ quay một ngày này cũng chỉ được một đoạn ngắn tầm mười phút trong chương trình thôi. Có điều như vậy cũng đủ rồi. Kết thúc một ngày quay, sau khi ăn cơm xong Dư Hoán và Trần Tiểu An về nhà. Chuyện đầu tiên Dư Hoán làm khi về nhà là kéo Trần Tiểu An vào trong nhà tắm. Ở trước ống kính anh vẫn không biểu hiện ra cái gì cả, nhưng khi về đến nhà anh liền lộ rõ vẻ mặt thật của một đố phu. Anh cố ý trưng ra bộ dạng ghét bỏ ném quần áo Trần Tiểu An thay ra vào trong máy giặt, sau đó lại dùng giọng điệu ai oán mà nói: “Trên người em có mùi nước hoa của con mèo khác.” Trần Tiểu An: “???” Trần Tiểu An không get được ý của anh, cậu còn nói rất nghiêm túc: “Mèo không xịt nước hoa.” Nói xong còn giơ tay lên ngửi một hồi. Dư Hoán bật vòi sen lên, ôm Trần Tiểu An đến trước người mình, anh bóp một ít dầu gội đầu xoa trong lòng bàn tay cho nó thành bọt rồi lại xoa lên tóc Trần Tiểu An: “Nhắm mắt lại, anh gội đầu cho em.” Trần Tiểu An ngoan ngoãn nhắm mắt lại, toàn thân tựa lên người Dư Hoán. Dư Hoán vừa gội đầu cho Trần Tiểu An vừa nói: “Hôm nay có nhiều bé mèo xinh đẹp như vậy, con đực cũng có, con cái cũng có, tất cả chúng đều xoay quanh em. Anh rất lo lắng em vừa bất cẩn một cái là bị con mèo nào đó bắt đi luôn.” Trần Tiểu An nhịn cười, bả vai run bần bật, cả buổi trời mới cố ý bẻ lái sang chuyện khác: “Bé mèo xinh đẹp gì chứ? Anh nói ai xinh đẹp?” Nữ chính trong bộ phim thần tượng hôm qua cậu xem nói như vậy đấy. Dư Hoán bị phản đòn, động tác trên tay anh chợt dừng lại rồi cười nói: “Em xinh đẹp.” Trần Tiểu An nghe anh nói vậy lại không vừa lòng: “Nói nhảm, em vừa đẹp trai vừa oai phong.” “Phải phải phải”, Dư Hoán nói, “Nhóc hổ đại nhân vừa đẹp trai vừa oai phong lại đây xả nước.” Trần Tiểu An xoay người đối mặt với Dư Hoán, hai tay cậu vịn lên vai anh. Dư Hoán giúp cậu xối hết bọt trên tóc, cậu nhắm mắt lại, đột nhiên nói một câu với anh: “Không thích mèo khác đâu, cũng chẳng thích người khác, chỉ thích anh thôi.” Trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước ào ào. Hơi thở của Dư Hoán bỗng nhiên dồn dập lên, anh treo vòi sen rồi đè Trần Tiểu An lên bức tường gạch men sứ trong phòng tắm. Anh dán mắt vào đôi môi có thể nói ra những lời âu yếm êm tai của Trần Tiểu An rồi không chút do dự cúi người xuống hôn lên đó. Lại là một đêm tuyệt vời đây. (Ngoại truyện 2 hoàn) Lời tác giả: Nghẹn nhiều ngày rồi mà vẫn nghĩ không ra ngoại truyện gì thú vị cả *vò đầu*..