Editor: SusanDư Hoán cũng không cần nghe Huyền Vũ kể xong câu chuyện xưa, chỉ một câu tóm tắt là đủ khiến lòng anh lên xuống phập phồng như thủy triều dâng cao. Dư Hoán đi ra khỏi phòng, Trần Tiểu An vẫn còn đang chơi Taiko Drum Master trong phòng khách, có lẽ là động tác đánh trống hơi mạnh nên trên mặt Trần Tiểu An đổ một lớp mồ hôi mỏng. Trần Tiểu An mới vừa đánh xong một bài, thấy Dư Hoán đi ra cậu ngửa mặt lên cười vui vẻ, nhảy tung tăng nói: “Em mới đánh bài đó siêu hay luôn!” Điệu bộ đang cầu được khen. Dư Hoán bước tới, anh nở một nụ cười xoa xoa đầu Trần Tiểu An: “Rất lợi hại.” Trần Tiểu An thả dùi trống xuống rồi ngồi trở lại sô pha, hai con mèo khác trong nhà cũng nhảy lên sô pha theo cậu. Y Xuy thành thành thật thật tìm một chỗ trống bên cạnh cậu nằm sấp xuống, còn Lưu Ly thì trực tiếp ngồi lên đùi Trần Tiểu An luôn. Dư Hoán vươn tay túm gáy Lưu Ly thả nhóc xuống dưới sàn. Lưu Ly khó hiểu kêu “meo meo” loạn xạ lên với anh. Sau khi kêu xong nó lại không chịu khuất phục mà bò lên đùi Trần Tiểu An nữa, Dư Hoán cũng rất kiên nhẫn xách nhóc xuống lần nữa. Trần Tiểu An buồn cười nói: “Anh đang làm gì thế?” Dư Hoán im lặng một lát rồi nhả ra một chữ: “Ghen.” Trần Tiểu An biết ghen có nghĩa là gì, nhưng cậu không biết từ này do Dư Hoán nói ra là có ý gì, cậu nhìn Lưu Ly bị trục xuất một cách tuyệt tình, lại nhìn qua Dư Hoán rồi do dự nói: “Anh ghen với Lưu Ly hả? Anh không thích Lưu Ly leo lên đùi em sao?” Y Xuy ngáp một cái, lười biếng bình luận: “Tiểu An chậm chạp quá.” Trần Tiểu An quay sang Y Xuy, giật một nắm lông của Y Xuy: “Nói cái gì đó.” Y Xuy: “Nói cậu chậm chạp!” Trần Tiểu An biến trở về hình mèo, thân hình của cậu còn nhỏ hơn Y Xuy một chút, cậu vươn móng vuốt ra muốn cào Y Xuy. Ngày trước lúc mới vừa quen biết Y Xuy, Trần Tiểu An còn nghĩ Y Xuy là con gái nên đối xử với con gái cần phải có phong độ lịch thiệp. Nhưng hiện tại hai con mèo đã thân thiết với nhau nên từ lâu Trần Tiểu An đã không còn kiêng dè như vậy nữa. Chỉ một lát sau hai viên cầu lông đã đánh thành một cục, chúng đánh nhau bằng những nắm đấm mềm mại đặc trưng của mấy bé meo meo. Không ai tấn công điểm yếu của ai, nhưng cũng chẳng ai chịu nhận thua trước. Dư Hoán nhìn hai mèo đánh nhau, anh tựa vào sô pha mở TV lên, tùy ý chuyển kênh. Người dẫn chương trình truyền hình đang cười rất khoa trương nhưng Dư Hoán lại hoàn toàn chẳng chú ý trong TV đangchiếu cái gì. Trước đó anh đã suy nghĩ rất nhiều, nào là nghĩ xem đến lúc yên ổn sẽ dạy Tiểu An chuyện yêu đương, rồi thì phải từ từ khiến cho Tiểu An hiểu được tâm ý của anh. Nhưng vào khoảnh khắc vừa nãy suýt chút nữa anh đã không thể kìm chế được, chỉ muốn trực tiếp ôm lấy Trần Tiểu An không buông. Anh muốn nói với cậu, rằng anh thích em, là kiểu thích mà mỗi đêm anh đều muốn hôn lên đôi môi em, cũng chẳng phải kiểu hôn môi chuồn chuồn lướt nước giống như em nghĩ là anh chỉ đang bày tỏ ý tốt đâu, mà là anh muốn chiếm hữu em. Thế nhưng cuối cùng Dư Hoán vẫn không nói ra gì cả. Rằm Mười Lăm sẽ đến ngay thôi, trăng sắp tròn rồi, Trần Tiểu An sẽ nhanh nhóng nhìn thấy được những chuyện đã xảy ra với cậu trong quá khứ. Nếu lại nhìn xa hơn thì chắc cậu sẽ nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, còn có thể nhớ đến cái người mà trước kia cậu đã từng bảo vệ quên mình —— có lẽ cũng không phải Trần Tiểu An không hiểu tình yêu, mà chỉ do sau này trí nhớ không được đầy đủ nên mới hơi ngây thơ. Chờ cậu tìm về ký ức rồi thì chắc có lẽ cũng chẳng cần Dư Hoán phải tốn công dạy dỗ cái gì cả… Còn mình thì tính thế nào đây? Chủ nuôi bị giết giữa chừng ư? Trần Tiểu An và Y Xuy đánh nhau mệt rồi thì tuyên bố ngừng chiến. Y Xuy dời mắt sang màn hình TV, Trần Tiểu An nhìn Dư Hoán. Ngoài mặt Dư Hoán vẫn không có gì khác với bình thường, nhưng sống chung với nhau đã lâu nên Trần Tiểu An cũng có thể quan sát được bầu không khí xung quanh Dư Hoán. Cậu cảm giác tâm trạng Dư Hoán không tốt, Trần Tiểu An chui vào trong lòng Dư Hoán rồi lật cái bụng lên hướng về anh, truyền thanh: “Hoán Gia, hít mèo không?” Dư Hoán nhìn Trần Tiểu An chăm chú một hồi: “…Hít.” …. Truyện Thám Hiểm Hôm này là ngày hẹn mở gương quá khứ, từ sớm Đồng Tinh đã đem bản thể của cô đến đây. Thấy cô cầm gương Quý Nhất Nhiên còn cả kinh nói: “Vậy mà cô lại có thể cầm bản thể của mình trên tay luôn sao?” Đồng Tinh cạn lời: “Tôi là kính linh chứ không phải thân thể tôi là gương!!” Trần Tiểu An cũng tò mò bu lại đây: “Đợi lát nữa em có thể dùng tấm gương này xem những chuyện đã từng xảy ra với em ư?” Đồng Tinh thấy Trần Tiểu An muốn chạm vào gương nhưng lại không dám chạm vào cho lắm nên cô dứt khoát nhét gương vào tay Trần Tiểu An: “Cầm chơi đi.” Trần Tiểu An thụ sủng nhược kinh nhận lấy tấm gương rồi bắt đầu xem xét. Gương này to hơn mặt người, lại còn được làm bằng đồng, cầm trên tay có hơi nặng. Bây giờ vẫn chưa mở gương nên Trần Tiểu An lật qua lật lại quan sát, ngoại trừ cảm thấy hoa văn ở mặt sau rất đẹp thì cũng không nhìn ra cái gì cả. Cậu muốn trả gương lại cho Đồng Tinh mà Đồng Tinh lại sống chết không chịu nhận: “Nặng dã man, cậu cầm đi.” Lúc này Trần Tiểu An mới hiểu ra cậu đã bị xem là cu li khuân vác gương rồi. Nhưng Trần Tiểu An suy nghĩ lại, vì sao nhất định phải ôm gương ở trên tay mới được chứ? Thế là cậu tìm một cái bàn rồi đặt gương lên trên đó. Thời điểm trăng lên giữa bầu trời đã đến. Căn bất động sản này của Dư Hoán còn có một cái sân nhỏ. Trong sân không có những loại cây cao che trời gì đó, vào đêm trăng tròn như có một cái mâm ngọc màu trắng được treo cao ở trên màn trời. Mái tóc màu bạch kim của Trần Tiểu An vẫn chưa nhuộm lại, cậu đứng dưới ánh trăng sáng chói làm cho người ta cảm giác rằng cậu sẽ lập tức chắp cánh bay lên cõi tiên. Đồng Tinh nâng gương lên giống như đang bưng một cái mâm vậy. Thật ra trình tự mở gương cũng không nhiêu khê, chỉ cần để cho tấm gương chiếu tới ánh trăng rồi nhỏ máu của người muốn quan sát chuyện cũ ở quá khứ lên trên mặt gương là được rồi. Trước đó Trần Tiểu An đã chuẩn bị xong một cây kim, đâm một chút vào đầu ngón trỏ phải rồi nặn một xíu thì một giọt máu rơi xuống mặt gương quá khứ, mặt gương vốn tĩnh lặng thế mà lại nổi lên từng vòng gợn sóng. Trần Tiểu An ngậm vào miệng đầu ngón tay vừa mới bị đâm, đồng thời bắt đầu quan sát cảnh tượng trong tấm gương. Dư Hoán và Quý Nhất Nhiên cũng cùng tiến lại gần mà nhìn. Hiện lên đầu tiên chính là cảnh tượng của ngày hôm qua. Trần Tiểu An nằm ngửa trong hình dạng con mèo, một tay Dư Hoán xoa tới xoa lui trên bụng cậu, thỉnh thoảng lại gãi gãi cằm của Trần Tiểu An. Trần Tiểu An híp mắt, chòm râu mèo run lên từng hồi rồi phát ra tiếng “meooo” đầy mãn nguyện. Quý Nhất Nhiên: “… Xem phim về mèo [1] à?” [1] Nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ, Trần Tiểu An cũng hơi mất tự nhiên, nói: “Có thể tua qua không?” Đồng Tinh cười ha ha: “Đương nhiên có thể.” Sau đó giống như điều chỉnh thanh tiến độ video trên máy tính bảng vậy, vuốt về phía trước một cái thì trên gương hiện ra hình ảnh càng lùi về quá khứ. Cảnh tượng sau khi Trần Tiểu An được Dư Hoán nhặt về tua qua, trên mặt gương bắt đầu xuất hiện hình ảnh khiến cho Trần Tiểu An cảm giác hơi xa lạ. Trần Tiểu An trong gương vẫn y nguyên một hình dáng con mèo, khi bước ra khỏi địa cung liền đụng phải Trần Tư Vũ đang đi tới. Trần Tiểu An nhìn thấy Trần Tư Vũ thì rẽ sang bên cạnh, xem chừng cậu cũng không muốn đối mặt với gã. Nhưng Trần Tư Vũ lại ngăn cản cậu rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Tiểu An, anh hai tôi đã xảy ra chuyện rồi, cậu có biết không?” Hiếm khi giọng nói của Trần Tư Vũ căng thẳng như vậy, Trần Tiểu An ngừng lại, vểnh tai lên bắt đầu nghe Trần Tư Vũ nói. Dư Hoán đứng bên ngoài nhìn vào trong gương, thời gian bắt đầu đảo ngược lại, khi đó Trần Trạch Ý đã bỏ nhà ra ngoài từ lâu, ngay lúc đó hẳn Trần Tiểu An cũng biết chuyện này rồi, vả lại Trần Tiểu An vốn có quan hệ tốt với Trần Trạch Ý. Vì vậy nghe thấy Trần Trạch Ý có chuyện thì phản ứng đầu tiên của cậu nhất định là rất lo lắng. Chỉ nghe Trần Tư Vũ lại nói: “Anh ấy bị một con quỷ rất lợi hại quấn lấy, cậu có biết không, hiện tại đã không còn người có con mắt âm dương có thể hỗ trợ chỉ dẫn chúng ta trừ quỷ nữa rồi… Anh hai vừa chọc một cái là liền đụng phải nhân vật cực kỳ nguy hiểm, anh ấy sắp không xong rồi nên mới vội vã xin giúp đỡ từ trong nhà.” Có lẽ lời nói của Trần Tư Vũ có trăm ngàn sơ hở, nhưng Trần Tiểu An vẫn tin gã. Thật ra Dư Hoán có chút không hiểu được, nếu như hiện tại là Trần Tiểu An đã mất đi trí nhớ, gần như là một tờ giấy trắng thì cậu dễ dàng cả tin vẫn còn có lý. Nhưng còn Trần Tiểu An của trước kia, nói như thế nào thì cậu cũng đã sống hàng trăm năm, tại sao khi nghe thấy lời nói của Trần Tư Vũ lại không suy xét nhiều thêm một chút mà đã tin ngay lập tức chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, Dư Hoán cảm thấy giống như lúc trước Trần Trạch Sâm đã từng nói, khi còn bé Trần Tư Vũ có chút nghịch ngợm, cũng hay bày ra một vài trò đùa quái đản với Trần Tiểu An, nhưng gã lại chưa từng thật sự làm hại đến Trần Tiểu An, cho nên thật ra Trần Tiểu An không đề phòng Trần Tư Vũ. Huống hồ gì Trần Tiểu An lo lắng cho sự an toàn của Trần Trạch Ý, trong lúc sốt ruột chắc cũng chẳng rảnh suy nghĩ đến những thứ khác. Nói tóm lại, trong gương hiện lên hình ảnh Trần Tiểu An được Trần Tư Vũ bế lên. Thế nhưng sau khi bế cậu lên, Trần Tư Vũ lại không lập tức đi tìm Trần Trạch Ý đã xảy ra chuyện như lời gã nói, mà là đặt tay lên trên đầu Trần Tiểu An, động tác như đang vuốt ve. Khi buông tay ra lần nữa thì đôi mắt trong veo như ngọc thạch của Trần Tiểu An đã nhắm lại. Trần Tư Vũ lầm bầm như đang thở dài: “Ngốc chết đi được, tôi cũng chả biết anh hai đang ở đâu, tùy tiện nói một chút là cậu tin rồi.” Đồng Tinh đang xem mới nói: “…Trên tay kẻ này hẳn là có thứ gì đó, vật mà có thể khiến cho người ta không thể tỉnh lại.” Sau đó có hai kẻ che mặt rất kĩ bước ra từ bên cạnh, một kẻ trong đó đỡ lấy Trần Tiểu An đã hôn mê mất rồi. Trần Tư Vũ lại nói: “Cứ dựa theo những gì tôi nói trước đó đi… Bé mèo nhỏ, tôi cũng chẳng muốn đâu… Tôi vẫn rất thích cậu đó.” Thế là Trần Tiểu An bị đưa ra khỏi Trần gia, đi đến một con hẻm nhỏ tương đối hẻo lánh. Mới vừa bước vào hẻm nhỏ là có thể nghe thấy tiếng chó sủa từ bên trong truyền ra. Tên mặc đồ đen bế Trần Tiểu An nói: “Những con chó này bị bỏ đói đến nửa tháng rồi.” Trên lưng Trần Tiểu An bị chém, máu tươi chảy ra. Bốn năm con chó săn đói khát vốn đang do dự không dám tiến lên, có lẽ là ngửi thấy mùi máu nên toàn bộ những con chó này đều xông về phía viên cầu nho nhỏ Trần Tiểu An. Thằng mặc đồ đen còn lại quay mặt đi: “Tam thiếu xuống tay thật tàn nhẫn.” Tiếng chó dữ thở hổn hển, tiếng cắn xé, tất cả mọi âm thanh không chừa một tiếng nào đều lọt vào tai vài người đang vây xem trước gương. Trần Tiểu An mím môi, nhìn thấy tình cảnh bi thảm trên mặt kính, khuôn mặt cậu trắng bệch đến mức dọa người. Dư Hoán ôm lấy cậu từ phía sau, anh cảm nhận được toàn thân cậu khẽ run rẩy liền vội vàng che mắt cậu lại: “Hay là đừng xem nữa.” Trần Tiểu An hít sâu một hơi, cầm tay Dư Hoán kéo xuống: “… Xem hết đi.” Hình ảnh trên mặt gương vẫn đang tiếp tục. Không bao lâu sau, chú mèo vô tri chẳng biết gì bị ném vào bầy chó đã bị thương nặng khắp người. Một kẻ mặc đồ đen nói: “Để lại cho linh miêu một con đường sống đi…” Tên kia nói: “Mày không sợ Tam thiếu gia trách tội ư?” “Đừng để cho gã biết là được rồi…” Vừa dứt lời người này liền đuổi hết đám chó săn vây quanh đi. Trước tiên hắn chụp một tấm ảnh Trần Tiểu An thảm hại không thể tả, trông cậu đã không còn khả năng cứu được nữa —— bức hình này hẳn là dùng để giao nộp nhiệm vụ. Sau đó hắn lại bế lên con mèo trên thực tế vẫn còn một hơi thở, rồi dùng một tấm bùa truyền tống truyền thẳng đến trước cửa một tiểu khu cao cấp. “Ở nơi này hẳn sẽ có nhiều người vừa giàu vừa rảnh, lại vừa có lòng tốt. Hy vọng linh miêu gặp được người tốt.” “…Thật ra gặp được người tốt cũng chẳng cứu nỗi đâu, bị thương thành thế này làm sao cứu về được chứ? Dù sao thì cũng chỉ là một con mèo mà thôi.” “Chúng ta cũng chỉ có thể giúp được đến đây thôi.” “Từ từ, xóa sạch trí nhớ của cậu ta đi, lỡ như cậu ta còn có thể sống thì khi trở về để Tam thiếu nhìn thấy được là chúng ta sẽ gặp họa đấy.” … Trời bắt đầu đổ mưa, hai tên mặc đồ đen đi rồi. Trần Tiểu An như thể cảm nhận được điều gì, giống như một loại bản năng mà loạng choạng đứng lên rồi di chuyển đến dưới lầu của một tòa nhà nào đó, nhưng thể lực chống đỡ hết nổi nên lại chật vật ngã xuống. Đây là nơi Dư Hoán sống khi ấy, ngày hôm đó Dư Hoán xuống lầu liền thấy bé mèo nhỏ đang hấp hối trong cơn mưa. Lời tác giả: QAQ.