Sáng hôm sau Triệu Yến đã dậy từ lúc 6h30. Hôm nay cô mặc 1 bộ đồ công sở bình thường nhưng vẫn tôn lên được thân hình đẹp với chiều cao 1m70 Cô đi xuống lầu với vẻ khó khăn **"Chân con bị đau sao?"**. Triệu phu nhân thấy con gái đi đứng chật vật nên quan tâm hỏi **"Đôi giày đế xuồng này con đi không quen nên thấy hơi khó chịu"** **"Con tại sao phải tự làm khổ bản thân vậy hả?"** **"Con vẫn ổn mà, đi vài vòng sẽ quen thôi"** **"Tùy con. Được rồi mau xuống ăn sáng đi"** \*\*\*\*\* \*30 phút sau\* **"Con ăn xong rồi, con đi đây"** **"Kêu tài xế Vương đưa con đi"** **"Không cần đâu, con tự đón taxi đi được"** Nói xong cô nhanh chóng đeo kính rồi cầm túi xách ra đường lớn bắt taxi **"Vị tiểu thư này muốn đi đâu?"** **"Cho tôi đến tập đoàn Trương thị"** \*\*\*\*\* \*15 phút sau\* Xe đứng trước tòa nhà Trương thị, cô cũng đã từng thấy rất nhiều tòa nhà chọc trời nhưng khi đứng trước Trương thị cô cũng phải cảm thán **"Trương thị đúng là 1 tập đoàn đắt giá"** Nói rồi cô nhanh chân bước vào sảnh, quả thật ở bên trong cũng rất rộng lớn, xa hoa. Cô bước vào phòng chờ, lướt qua 1 lượt thì thấy hôm nay có khoảng 30 người đến phỏng vấn. Thấy cô bước vào thì mấy cô gái ngồi ở ghế chờ bắt đầu xì xầm **"Nhìn cô ta kìa, ăn mặc đã quê mùa lại còn đeo thêm cái mắt kính to tướng như thế, nhìn chả ra thể thống gì"** **"Nhưng mà công nhận dáng cô ta đẹp thật"** **"Xì, cũng được"** Triệu Yến cô từng câu từng chữ đều nghe rõ, cô bỗng nâng môi cười mỉm **"Đúng là không nhận ra mình"** **"Mọi người xếp hàng nhận số thứ tự"**. Tiếng nói của Trường phòng nhân sự- Lạc Dĩnh vang lên. Cô nghe cũng lập tức đứng dậy chọn chỗ xếp hàng. Nhưng trong lúc đang đi thì bỗng dưng bị cô gái lúc nãy nói xấu cô dùng chân ngáng đường khiến cô bị ngã bất ngờ **"Aiya, tôi xin lỗi nha, tôi không cố ý"** Cô ta nói vậy nhưng Triệu Yến liếc mắt 1 cái cũng đủ biết là cô ta cố ý, cô nhanh nhẹn đứng dậy và đạp chân cô ta làm cho cô ta bị đau bất ngờ mà ngồi bệch xuống sàn **"Xin lỗi nha tôi cũng không cố ý đâu, chỉ tại chân cô để không đúng chỗ nên tôi "chỉnh" lại giúp cô thôi"** **"Cô..."**. Cô ta tức đến đỏ mặt nhưng cũng không biết phản bác như thế nào **"Được rồi mau đỡ cô ta đứng dậy đi"**. Lạc Dĩnh mất kiên nhẫn nói lớn Triệu Yến nhanh chân lại lấy số thứ tự, trước khi đi cũng không quên nhìn cô ta bằng vẻ mặt đắc thắng \*\*\*\*\* \*2 tiếng sau\* Sau 1 lúc lâu cũng đến lượt Triệu Yến. Cô thở nhẹ 1 cái rồi tự tin bước vào trong **"Mời cô ngồi"**. Lạc Dĩnh lịch sự nói chuyện rồi mở hồ sơ cô ra xem xét **"Trần Tuệ Thanh, 25 tuổi, tốt nghiệp khoa Luật Đại học Cambridge?"** **"Vâng"** **"Cô có biết người lúc nãy gạc chân cô là ai không?"** **"Tôi không cần biết, chỉ cần động đến tôi 1 cách vô lí như lúc nãy thì sẽ phải chịu hậu quả thích ứng"** **"Cô ta là Lâm Hải Chi-đại tiểu thư của Lâm gia"** **"Tôi không quan tâm. Bắt đầu phỏng vấn được rồi đó"** hừ, so với Triệu gia nhà tôi thì Lâm gia vẫn chưa có tư cách lên mặt (cô nghĩ) \*\*\*\*\* \*30 phút sau\* **"Ngày mai sẽ có thông báo cho cô" ** **"Tôi biết rồi. Tôi xin phép ra ngoài"** **"Nè Tiểu Yến"** Nghe Lạc Dĩnh gọi tên mình, cô giật mình quay lại **"Cô nhận ra tôi"** **"Tất nhiên, dù cho em có hóa trang như thế nào chị cũng sẽ nhận ra"** **"Nguyên nhân?"** **"Chị là Lạc Dĩnh, lúc học cấp 3 em là người đã giúp chị giải vây khỏi bọn lưu manh trong hẻm đó, em nhớ không?"** **"Em nhớ ra rồi"** **"Nhưng tại sao em lại đổi tên?"** **"Em muốn vào Trương thị bằng năng lực của bản thân, không muốn vào công ti mà bị người ta bàn tán đi cửa sau"** **"Chị nghĩ chắc không ai dám bàn tán về em sau khi chứng kiến cách em trả đũa lúc nãy đâu"** **"Tùy họ thôi, nếu muốn rước họa vào thân thì cứ chọn em làm nguyên nhân. Được rồi, lần khác nói chuyện, em đi trước"** **"Ừm. Hẹn gặp lại"** Cô gật đầu 1 cái rồi rời đi