Editor: Lovenoo1510 Trác Lí bị Viên Khởi Lương cưỡng chế đi bệnh viện, trong lòng cô có 5000 âm thanh đang kêu gào: Không………..Không…………Không cần phá huỷ nụ hôn đầu của cô………… Sau khi đăng ký điều trị, Viên Khởi Lương trực tiếp ôm cô vào khoa cấp cứu. Trong phòng khám lúc này chỉ có một bác sĩ nam trung niên, đợi Trác Lí ngồi xuống, ông híp ánh mắt hết sức từ ái hỏi một cách chuyên nghiệp: “Chuyện gì xảy ra?” “Ngã………” “Có muốn đổi bác sĩ nữ hay không?” Viên Khởi Lương cắt đứt câu trả lời của Trác Lí, Trác Lí nghiêng mặt qua: Đoán chừng mặt mũi Viên Khởi Lương ở bên người cô rất nghiêm trọng. Bác sĩ nam trung niên trong phòng khám đã bị nhìn cho đông lại, sau khi phục hồi tinh thần, vậy mà lại trả lời hết sức cung kính, “Tôi đi gọi.” Trường hợp này khiến Trác Lí không khỏi rùng mình một cái. Bác sĩ nữ rất cẩn thận giúp Trác Lí làm kiểm tra toàn thân. Xác định cô ngã chỉ bị thương nhẹ, dùng chút dầu hoa hồng hoặc cao trị thương là có thể xử lý được cũng không nghiêm trọng tới xương cốt hay ảnh hưởng sau này, cô ta lại rất kiên nhẫn dặn dò Viên Khởi Lương, “Chú ý, máu ứ đọng ở vết thương không được để bị va chạm nữa…….. Nếu có khả năng, đối với máu đọng ở bộ vị có thể chườm lạnh là thích hợp nhất…….” Giống như chính Viên Khởi Lương mới là người đối mặt với tai nạn hết sức thương tổn vậy. Trác Lí ngồi trên giường trong phòng khám, nghe bác sĩ háo sắc kia lải nhải dặn dò ước chừng nửa giờ. Để cho cô buồn bực đến tột cùng chính là cô ta rõ ràng chỉ nói phương pháp xử lý hết sức thông thường, thế nhưng Viên Khởi Lương lại rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu một cái bày tỏ mình đã hiểu. Từ bệnh viện ra ngoài, đã hơn mười hai giờ, Viên Khởi Lương rất bình tĩnh đem Trác Lí ôm lên xe, sau đó rất an tĩnh lên ghế lái. Từ trong kính chiếu hậu để ý thấy Trác Lí nãy giờ đều không có nói gì, anh có chút lo lắng hỏi, “Vẫn còn rất đau à?” Suy nghĩ mơ hồ của Trác Lí bị cắt ngang, nghiêng đầu lại nhìn Viên Khởi Lương, lúc này xe của bọn họ vừa bị một chiếc xe cấp cứu vượt qua, lúc ánh đèn chợt hiện lên, cô phát hiện Viên Khởi Lương thật sự dịu dàng làm lòng cô xúc động, sau đó suy nghĩ trong nháy mắt kéo cô trở lại hồi ức tráng kiệt. Nếu không phải là thân thể của cô không chịu được nụ hôn kia nữa, bọn họ sẽ hôn dài đằng đẵng chứ? Cô chưa từng có cảm thụ qua nụ hôn ngọt ngào triền miên như vậy. Trước kia, Na Na bạn cùng phòng cô thường sắc bén nói ‘hôn môi chính là nuốt nước miếng của nhau, nuốt tới nuốt lui, kỹ xảo tình yêu chính là hút tới hút lui’- đây coi như là người có kinh nghiệm thực tế duy nhất nói cho cô biết, từ đó về sau, cô vẫn luôn liên hệvới nhau giữa việc hôn và nuốt nước miếng ở cũng một chỗ. Nhưng, nụ hôn kia buổi tối…………Lại làm cho cô có một loại ngượng ngùng khó có thể mở miệng……… Hiểu được cảm giác. Thật ra thì cô rất muốn cùng Viên Khởi Lương nghiêm túc hôn môi một lần nữa……… Không, phải nói……. Hôn thật lâu một lần. Cô nhất định phải tập trung tinh thần nhìn dáng vẻ của Viên Khởi Lương…….. Nghĩ như vậy, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào như xâu kẹo đường, từng vòng từng vòng, từng chút từng chút, càng lăn càng lớn, màu sắc của kẹo đường còn là màu hồng nữa. Tiếp đó, cô cũng không tự cảm nhận thấy được mà nở nụ cười, cũng thuận tiện quên trả lời vấn đề của Viên Khởi Lương. Đợi cô phản ứng lại, thời gian đã qua năm phút đồng hồ. Vì che dấu việc mình mất hồn, cô nói hưu nói vượn giải thích, “Em mới vừa hồi tưởng lại, làm sao mà bị đau.” (Lovenoo1510: Vì quan hệ của nam 9 và nữ 9 đã tăng lên một bậc, nên từ giờ ta sẽ để cách xưng hô là anh em nha.) “………….” “Chúng ta đi đâu vậy?” Lúc này Trác Lí mới thấy rõ, con đường trước mắt này không phải lối về nhà họ Đường. “Nhà anh.” “Anh……..Nhà anh?” “Ngày mai Vật Nghiệp mới làm việc.” Cô giật mình chốc lát, suy nghĩ ra ý tứ của anh nói là ngày mai nhà họ Đường mới có thể có điện, cô sợ hãi mở miệng, “……..Không…….Không tốt lắm đâu……….. Anh vẫn nên trực tiếp……..Trực tiếp đưa em về nhà là được………. Dù sao, dù sao hai ngày nữa em cũng sẽ về nhà ở.” Lúc cô nói lời này có chút cà lăm, chủ yếu là bởi vì động cơ của cô không thuần khiết. Cô rất thô bỉ hy vọng núi băng lớn sẽ nói lời nói chính nghĩa ‘không, em phải về nhà anh.’ Sau đó, tại nhà của anh, anh sẽ hướng về phía cô thổ lộ, nói không chừng còn cầu hôn nữa. Sau đó, nếu như việc cầu hôn này rất tầm thường lời nói không đủ lãng mạn, cô sẽ lấy lý do cự tuyệt là ‘em còn nhỏ tuổi, đợi thêm mấy năm nữa hãy kết hôn’, dĩ nhiên, chỉ là cự tuyệt lời cầu hôn mà thôi, còn yêu thì vẫn có thể; hoặc một tình huống khác, núi băng lớn buồn bực tìm chút lí do, ví như ‘mấy ngày nữa rồi trở về’ sau đó, mượn cớ giữ cô lại ở nhà anh, tiếp tục, núi băng lớn lấy một phương thức ngoài dự kiến của cô đem ‘mấy ngày nữa rồi trở về’ trì hoãn đến vô kỳ hạn……… Trì hoãn tới khi bọn họ kết hôn……..Nói tóm lại, vào giờ phút này tất cả suy nghĩ trong đầu cô tất cả đều hiện lên việc ‘công chiếm núi băng’ và cái câu nói kia của ‘Tây nhai Bảo nhị gia’: Gặp được đúng người thì bổ nhào vào….. Gần đây chung quy trong lòng Trác Lí đều rất thích bài 《 Nữ công ký》trong đó có đoạn (Chính là《 anh em nhà ta đếm không hết》ý nghĩa bên trong câu này là ‘Đều có một viên hồng lượng tâm’) ngâm nga một câu, ‘Ta có một viên…….Đợi lấy chồng……….’ dĩ nhiên, vẫn luôn chỉ hát trong lòng. Viên Khởi Lương hơi nghiêng mắt nhìn một bên mặt Trác Lí, mở miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Được.” Lại giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Chỉ là, hôm nay muộn quá rồi, chiều mai anh đưa em về.” Trác Lí cảm thấy ảo tưởng của mình như là sóng nước, bị núi băng thối không biết từ chỗ nào ném một viên đá qua đánh tan. Sau đó cô oán hận Viên Khởi Lương đến mức trợn trắng cả mắt, liền hướng tầm mắt ra ngoải cửa sổ, quyết định không thèm nói chuyện với anh nữa. Đang ở lúc Trác Lí âm thầm oán trách Viên Khởi Lương không dứt, nên cô lại không có chú ý tới khoé miệng Viên Khởi Lương vẫn luôn nở một nụ cười thật sâu, nụ cười này càng ngày càng lớn, lớn đến mức Trác Lí nhìn qua cửa kính xe màu đen cũng có thể nhìn rõ được nụ cười của anh. Cô từ từ quay mặt sang, nhìn chằm chằm người đàn ông đang một tay đánh tay lái một cái, một tay mở cửa sổ xe chống cằm cười không thể đè nén được. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười lớn như vậy. Lúc trước lúc anh cười đều là cong cong khoé môi, phần lớn thời gian ấy đều là nụ cười có chút giễu cợt cảm giác như cười như không, lúc đặc biệt vui vẻ mới có thể lộ ra toàn bộ nửa nụ cười tươi. Hơn nữa, nụ cười khi đó của anh cũng lành lạnh, tiêu điều lạnh lẽo. Nhưng, vào giờ phút này nụ cười của Viên Khởi Lương, đặc biệt thoải mái, giống như nụ cười đó cười thế nào cũng không đủ: ánh mắt của anh óng ánh, nhuộm một loại ánh sáng mênh mang; bờ môi của anh mở ra một vòng cung lớn làm cô cũng dễ dàng nhìn thấy hàm răng trắng bóng của anh, cũng đều óng ánh. Nhìn đến đôi môi hàm răng này lại làm cô nghĩ đến nụ hôn buổi tối làm mình đắm chìm, tư tưởng của anh rất xấu xa còn cắn môi cô………….. Không thể nghi ngờ được nữa, mặt cô lại đỏ đến mang tai một trận. Cô đem sự quẫn bách bất thình lình của mình trút lên trên người Viên Khởi Lương, hai hàng long mày nhíu lại có chút tức giận nói, “Anh ở đây là cười cái gì!” Rốt cuộc Viên Khởi Lương cũng không cười nữa, nhưng Trác Lí để ý thấy trong ánh mắt của anh có vô số nụ cười. Sau đó, anh lạnh nhạt nói, “Em mới vừa hát bài đó………..” Dừng lại một chút, anh vẫn không nhịn được mà cong cong khoé môi, “……….Anh nghe thấy.” “…………” Trác Lí làm động tác bụm miệng thật nhanh. Cô…….Cô cô cô cô cô…….. Hát ra thành tiếng rồi sao? Đáng chết hàng vạn đao, anh cười rõ ràng như vậy nhất định là đã nghe được toàn bộ. Cô oán hận nghĩ, có lẽ cô thật sự bị ngã vào đầu rồi. Nghĩ như vậy, cô liền quyết định không để ý tới Viên Khởi Lương nữa. Sau rất nhiều giây phút lúng túng, Viên Khởi Lương chợt dùng một giọng nói nhỏ nhẹ nghiêm túc ngoài dự đoán nói, “Sau tháng mười cha mẹ anh mới về nước, lúc đó anh sẽ đề cập em với bọn họ.” Đêm nóng bức như vậy, Trác Lí mở cửa sổ xe. Thật ra thì không có gió, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh thấu tim. Là loại dễ chịu như tuyết lạnh xuyên tim vậy, bởi vì anh nói ‘chờ cha mẹ anh trở lại’. Đây là đang cam kết với cô sao? Cam kết hôn nhân? Cam kết tình yêu? Cam kết bảo vệ? Cô để đầu gối tay trên cửa sổ xe, nghĩ tới việc mình đã rơi vào đầm lầy tình yêu, nghĩ tới người đàn ông đang lái xe này là bạn trai của mình, nghĩ tới số lần mình hôn càng ngày sẽ càng nhiều…………. Lúc suy nghĩ tới đây, biểu tình trên mặt Trác Lí đã 囧囧 rồi. Cô nghĩ: có thể cô đã mang trên đầu cái danh siêu cấp sắc nữ rồi, giờ phút này Trác Lí bé nhỏ đang dùng đầu của mình bắn ra những ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, nói ‘ai háo sắc ai háo sắc nha, ngươi háo sắc háo sắc nha.’ Chỉ là, sau khi Trác Lí bé nhỏ pia xong, một giây kế tiếp cô nghiêm túc chăm chỉ suy nghĩ trong lòng, cô nên làm như thế nào để cám dỗ Viên Khởi Lương hôn môi mình đây? Sau đó, cô nghĩ tới một kế hoạch tuyệt vời. Chẳng qua là, cái kế hoạch này đầu tiên đòi hỏi………… “Em nghĩ, ngày mai vẫn là em chưa nên về nhà.” Trác Lí nghiêm túc nói. “À?” Tất cả đều nằm trong bàn tay cô. “Gần đây trời rất nóng, em lại ngã nghiêm trọng như thế này, chen lấn trên xe rất bất tiện.” “Vậy thì ở nhà của dượng thôi.” “Nhưng………. Em ngã thành ra như vậy, không có ăn cơm được, cũng không có người bên cạnh chăm sóc……….” Mặt Trác Lí buồn rười rượi. “Em định làm thế nào?” Khoé môi Viên Khởi Lương tràn ra một nu cười: mưu kế của cô rõ ràng như vậy, căn bản anh không cần vạch trần thì chính cô cũng có thể tự mình làm lòi ra. Nhưng, thật sự là anh rất thích thấy bộ dáng tự cho là thông minh đi thiết kế người khác của cô. “Anh đưa chìa khoá của anh cho em đi. Gần đây anh Mạnh Đường rất rảnh rỗi, em bảo anh ấy đến chăm sóc em là được rồi……….” Viên Khởi Lương đột nhiên không cười được nữa. “Anh không nói gì tức là thể hiện mình đồng ý sao?” Vẻ mặt Trác Lí đầy tò mò, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Viên Khởi Lương, vào giờ phút này tất cả vẻ mặt dù là rất nhỏ của anh cô cũng không muốn bỏ xót: rất phong phú như trong dự liệu của cô nha. Núi băng lớn như vậy mới yêu, đột nhiên cô hiểu tại sao lúc ở khoa cấp cứu anh lại có bộ mặt âm u với bác sĩ nam như vậy, xem ra, núi băng này thích ăn dấm của mình…….. Chẳng qua là, sau có mười mấy giây, Viên Khởi Lương lại đột nhiên bình thường trở lại, rất bình tĩnh hoà nhã nói, “Được, ngày mai cùng nhau.” Lúc này, đến phiên Trác Lí không cười được nữa. Cô sẽ không biết, anh và cái người gọi là Quý Mạnh Đường…… Cùng nhau ăn cùng nhau một bữa trưa.