Lúc còn học đại học, Trác Lí chỉ tham gia duy nhất một câu lạc bộ, chính là câu lạc bộ diễn xuất, đúng như tên gọi, câu lạc bộ diễn xuất chính là nơi để học diễn xuất. Thứ năm hàng tuần, ở đây sẽ có giáo viên của trường tới giảng dạy, điều làm người ta không ngờ được chính là giáo viên lại nhận xét Trác Lí rằng: diễn xuất tự nhiên sinh động, trời sinh đã có tố chất làm diễn viên. Đúng vậy, Trác Lí là một diễn viên ưu tú. Vì vậy, vào lúc gay cấn này, mặc cho tâm trạngvô cùng hồi hộp, cô vẫn diễn xuất một cách hoàn hảo. Cô rõ ràng là nhìn thấy có người ngồi đối diện mình, nhưng vẫn ra vẻ nhìn xa xăm. "Tiểu thư Trác Ý?" Người đàn ông tà mị ngồi xuống, dựa lưng vào ghế salon, không khách khí quan sát cô. Quay đầu lại thật chậm, Trác Lí tiếp tục tự biên tự diễn, lúc này hiện lên trong đầu cô chính là vở kịch《 Kiêu hãnh và định kiến 》, và cô đang thủ vai Elizabeth. Lúc nhìn rõ được diện mạo của người đàn ông trước mặt, mắt cô liền loé lên một tia kinh ngạc: Mẹ kiếp! Luật sư cũng xỏ khuyên tai sao? Còn nữa, âu phục cũng có thể mặc như thế này sao? Khẽ mỉm cười một cái, Trác Lí học theo dáng vẻ tà mị của anh ta, "Viên Khởi Lương tiên sinh?" "Oh, Trác tiểu thư thật sự đã hai mươi tám tuổi rồi sao? Trông cô rất trẻ tuổi." ‘ Viên Khởi Lương’ không trả lời vấn đề của Trác Lí, mà nâng tách cà phê ở trên bàn lên ngửi, nhấp miệng, sau đó nhìn thẳng vào Trác Lí. "À, vậy anh nghĩ rằng tôi bao nhiêu tuổi?" Trác Lí vẫn còn quá trẻ, chỉ một câu này thôi đã thấy sự sơ hở của cô, dĩ nhiên cô không thể biết được người đàn ông trước mặt này hiểu ý phụ nữ như thế nào. "Tôi đoán . . . . ." Đặt tách cà phê xuống, ‘ Viên Khởi Lương ’ giơ tay lên gọi phục vụ tới, "Trước tiên, Trác tiểu thư muốn uống gì?" Anh không có hứng thú tán gẫu với phụ nữ những vấn đề nhàm chán đó, hơn nữa, anh ta rất ghét phụ nữ đi tất chiếc cao chiếc thấp. Trác Lí nghĩ thầm: không phải mời người ta tới ăn cơm à? Tại sao lại hỏi người ta uống gì? Lại nghĩ một chút, không được làm trò cười, không được làm chuyện mất mặt, chuyện này liên quan đến hạnh phúc sau này của cô. d~đ L Q, đ Dù sao cũng chỉ cần chống chọi trong 1 – 2 tiếng đồng hồ là được, anh chàng ngồi đối diện này không đến nỗi tệ, mặc dù đây không phải là sở thích của cô, nhưng nhìn cũng thuận mắt. "Xin hỏi, tiểu thư muốn uống gì?" Phục vụ cười cung kính. "Một tách cà phê." Trác Lí trả lời người phục vụ, sau đó quay đầu lại mỉm cười với Viên Khởi Lương. "Xin chờ một chút." Phục vụ lui ra. Khung cảnh lại quay về như ban đầu, chỉ còn lại hai người, thực ra cũng không phải chỉ còn lại hai người, lầu hai ở đây cũng đã kín hết khách, chỉ là những vị khách đó đều trò chuyện rất nhỏ, hoặc là ăn cũng rất yên tĩnh. Trác Lí chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa, và tiếng dương cầm ở phía xa truyền tới. Địch không động, ta cũng không động. Trác Lí lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, điềm tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng. d2L,Qđ Nếu không phải là cách phối hợp quần áo của cô làm cho người ta líu lưỡi, nhất định ‘ Viên Khởi Lương ’ nhất định sẽ xếp cô vào danh sách tú nữ, mặc dù trên mặt cô trang điểm rất dày nhưng không thể không thừa nhận, ngũ quan của cô rất xinh xắn, nhất là cặp mắt đen láy hút hồn kia. Chỉ là, không ai biết được rằng bây giờ Trác Lí đang xem cảnh tượng tán tỉnh của cặp vợ chồng mập ở nhà đối diện đến mất hồn. Nhân viên phục vụ mang cà phê cùng đồ ăn của Trác Lí và ‘ Viên Khởi Lương ’ lên thì cô mới thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm kia lại, thì ra anh ta đã sớm gọi món. Nội tâm Trác Lí mừng như điên, sau đó, tầm mắt cô dời tới món bít tếtMỹ ở trên bàn, mắt biến thành hai trái tim lớn. Thực sắc, tính dã. (~ly: hai nhu cầu cơ bản của con người: ăn uống và . . . tình dục :v ) Đối với Trác Lí mà nói, ý tứ trong câu này hoàn toàn chính xác, nhiệt tình yêu thương những món ăn mỹ lệ chính là bản tính trời sinh của con người. Bày xong bát đĩa, nhân viên phục vụ lễ phép lui ra. Bạn cùng phòng Trác Lí từng đưa ra một đánh giá cực kỳ đúng với cô: con người Trác Lí lúc đối diện với đồ ăn ngon, nhất định sẽ cởi sạch lớp mặt nạ xinh đẹp xuống, lập tức hiện nguyên hình quỷ đói. Nhưng lần này, Trác Lí lại nuốt nước miếng. Hết sức cung kính mời Viên Khởi Lương dùng trước, sau đó cô lẳng lặng chờ đối phương động thủ. Chỉ là, mặc cho cô đã phát huy hết khả năng diễn xuất, ‘ Viên Khởi Lương ’ vẫn không một chút cử động. Cảnh tượng này làm Trác Lí vô cùng lúng túng, nhưng cô cũng không phải là loại phụ nữ ngồi một chỗ chờ chết, cô là một người tinh ranh, biết tuỳ cơ ứng biến. Vì vậy, cô hào sảng nói với Viên Khởi Lương ngồi đối diện, "Viên tiên sinh không thích ăn các món tây sao?" Nhếch miệng cười nhạt, ‘ Viên Khởi Lương ’ nhịn không được mà cười lớn, lịch sự trả lời, "Cũng không tệ." "Viên tiên sinh thường tới chỗ này sao?" Trác Lí tiếp tục hỏi, dáng vẻ lễ độ. "Lần đầu tiên tới." Không, có lẽ nên nói là, Viên tiên sinh chưa từng tới đây bao giờ. "A. Cá nhân tôi rất thích bít tết." Vừa nói, Trác Lí vừa động dao nĩa, thuần thục cắt bít tết, “Ở đây chuyên các món Tây, hương vị rất đậm đà.” Dứt lời, cô đưa miếng bít tết vào miệng, một loạt động tác liền mạch, trôi chảy. "Viên tiên sinh cũng nên thử qua đi, ở đây rượu vang đỏ cũng rất ngon, tôi nghe nói đều là của Séc." Trác Lí giới thiệu sơ qua, sau đó, nâng ly rượu vang lên, bộ dạng mới tao nhã làm sao, phải quyến rũ, phải quyến rũ. Tất nhiên, đây chỉ là những gì mà Trác Lí tự mình nghĩ. Nghe được những lời giới thiệu chuyên nghiệp của Trác Lí, ‘ Viên Khởi Lương ’ thiếu chút nữa là bị lừa. Nhưng hành động uống rượu vang của cô, ‘ Viên Khởi Lương ’ liền khẳng định: đối phương chính là đang giả làm hổ doạ người. d_đ L.Q đ Đột nhiên mất hứng thú đấu trí cùng cô, ‘ Viên Khởi Lương ’ không thể không áp dụng kế hoạch rút lui. Kế hoạch rút lui này được thực hiện một cách vô cùng cẩu huyết. Đầu tiên, ‘ Viên Khởi Lương ’ nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp; sau đó, người trong điện thoại có chuyện rất gấp bách, đại loại như đưa vợ đi sinh thì gặp tại nạn, nói chung là loại chuyện làm người khác lo lắng; cuối cùng, ‘ Viên Khởi Lương ’ không thể không cung kính nói ‘ thật xin lỗi, xin lỗi ’, sau đó rời đi. Kế hoạch này cũng nằm trong dự định của Trác Lí, chỉ là cô không ngờ tới, người dùng chiêu này lại không phảilà cô. Nhưng kế hoạch này lại gặp phải một điểm ngoài ý muốn, bởi vì ‘ Viên Khởi Lương ’ chưa kịp rời khỏi lầu hai đã bị một âm thanh lớn hù dọa —— ——Jackie—— Âm thanh này có thể sánh ngang Vitas, Trác Lí quay đầu lại nhìn xem ai là người tạo ra âm thanh đó. Mặc dù cô bị cận, nhưng ở cự li này cô vẫn có thể nhìn thấy rõ được, là một người phụ tóc xoăn, màu vàng, ăn mặc hết sức táo bạo, cô ta đang bám dính lấy thân thể của một người đàn ông. Người đàn ông kia cũng nhuộm tóc màu vàng nhạt, tóc ngắn, vóc người cao, bóng lưng rộng. Chính là ‘ Viên Khởi Lương ’ tiên sinh. Trác Lí nâng ly rượu vang đỏ lên, uống một hơi: Anh chàng tóc ngắn này lại thích phụ nữ mặc áo lót bên ngoài sao, thật quái dị! Mặc dù tướng mạo của anh ta rất tốt, nhưng khẩu vị của anh ta quá thô tục, không xứng với Trác Ý. Ah, lần sau đi xem mắt nhất định phải mang theo máy chụp hình, phải chụp lại mấy cảnh này cho cậu xem, tránh sau này cậu lại giới thiệu loại cực phẩm này cho chị cô, cho dù Trác Ý có chấp nhận, cô cũng tuyệt đối không đồng ý cho loại người này làm anh rể mình được.