Nếu như có người hỏi Trác Lí yêu thích nhất cái gì, cô tuyệt đối sẽ không do dự mà trả lời —— du lịch. Nếu như hỏi, ngoài du lịch ra, có việc nào làm cô còn hứng thú hơn không, cô nhất định sẽ nói —— du lịch miễn phí. Phòng ký túc của Trác Lí có ba người khác là: Hà Thư, Na Na, Phiêu Phiêu. Ba người bọn họ có cùng một điểm chung với Trác Lí là: tất cả đều đang độc thân. Bởi vì người đàn ông tên Viên Khởi Lương ngàn năm mới gặp kia, ba người bọn họ trong nháy mắt đã trở thành đồng đội chung chiến tuyến. Kết quả của liên minh này chính là: Trác Lí không chịu nổi cám dỗ từ tin nhắn đầy sự hấp dẫn của bọn họ. Nội dung tin nhắn như sau: trong giai đoạn nền kinh tế đang gặp khủng hoảng như hiện nay, kiếm được một công việc tốt không bằng tìm được một người đàn ông tốt. Người đàn ông tốt còn khó tìm hơn một công việc tốt, nếu như bọn mình gặp được một người đàn ông ngàn năm mới xuất hiện, nhất định phải nắm chặt cơ hội anh dũng tiến lên. Để có được cơ hội gặp mặt Viên Khởi Lương Viên đại soái ca, chị em chỉ có thể nhờ cậu làm cái cần câu, thẳng tiến đánh tới mục tiêu. Cậu chỉ cần mời anh ta ăn cơm, phần còn lại để bọn mình lo liệu, cậu không cần hao tổn tâm trí gì hết. Đổi lại cậu sẽ có được cặp vé khứ hồi giường nằm của Phượng Hoàng, xem như chút thành ý các chị em dành cho cậu. Nhanh trả lời tin nhắn. Lúc Trác Lí nhận được tin nhắn này: đầu tiên, cô vô cùng cảm thán chiếc điện thoại Viên Khởi Lương mua thật tốt, một hơi có thể nhận được tin nhắn nhiều chữ như vậy (sau khi gặp tai nạn ở thành phố A, Viên Khởi Lương đã mua cho cô một cái điện thoại mới), sau đó cô lại cảm thán ba người bạn cùng phòng kia, bọn họ vì một người đàn ông có thể hào phóng đến mức như vậy. Những lời cảm thán cứ thế liên tục chồng chất nhau, tình cảnh bây giờ chính là như vậy —— “Viên đại luật sư?” Sau khi Viên Khởi Lương làm xong báo cáo, Trác Lí đã mai phục sẵn ở của khách sạn trường đại học N để chặn đường anh ta, miệng cười thật tươi. Viên Khởi Lương dừng lại, mất một lúc mới xác định được người đến tìm là ai, vô cùng lạnh lùng hỏi, “Chuyện gì?” “Là như vậy, trưa mai. . . . . . Tôi mời anh ăn cơm. Anh xem. . . . . anh tới trường tôi, chúng ta vẫn chưa chính thức chào hỏi, vậy mà tối hôm qua. . . . tối hôm qua tôi đã làm phiền tới anh, cho nên. . . . tôi muốn mời anh bữa cơm.” Trác Lí tươi cười rạng rỡ, bộ dạng lấy lòng. “8 giờ sáng mai tôi sẽ trở về thành phố Z.” Viên Khởi Lương nói xong liền muốn nhấc chân rời đi. “. . . . . . Viên luật sư. . . . . . Hãy để tôi làm một người chủ nhà hiếu khách đi, tôi mời anh ăn cơm.” Trác Lí bước lên ngăn Viên Khởi Lương lại, trong lòng run lẩy bẩy, sợ bị từ chối nhưng lại không muốn từ bỏ. Cô tin rằng: Viên Khởi Lương chắc chắn sẽ đồng ý với cô. Lúc trước cô đều giải quyết anh ta bằng cách này! Mượn ánh đèn ở cửa khách sạn, Viên Khởi Lương nhìn thật sâu vào đôi mắt Trác Lí, đột nhiên ôn hoà nói, “Chi bằng cô nói thẳng mục đích của mình đi, như vậy có thể tôi sẽ đồng ý.” Trác Lí có một dự cảm không tốt lắm, dự cảm rằng: Nếu cô nói ra mục đích thật sự cho anh ta nghe, Viên Khởi Lương mà đồng ý với cô thì đúng là có quỷ rồi. Trác Lí cúi đầu xuống bắt đầu suy nghĩ, con ngươi đảo liên tục, cuối cùng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, Trác Lí nói: “Anh còn nhớ lời hứa với tôi lúc ở thành phố A không. . . . Anh nợ tôi một bữa!” “. . . . . .” Im lặng như nửa ngày, không khí trầm mặc này làm cho Trác Lí cảm thấy rất lo lắng. Nhưng nghĩ tới vé xe Phượng Hoàng. . . . . cô liền cắn răng: dù sao cũng không trông mong anh ta sẽ đối xử tốt với cô, bữa cơm hai người này, chỉ cần tham gia là được. d2l, qđ Trác Lí cô cũng không phải dựa vào người đàn ông này mà sống. Mặc dù. . . . có lúc cô thật sự rất ngưỡng mộ, rất thích. . . . không, không thích. . . . . Nhưng nhớ lại buổi tối hôm qua, cô vô cùng mâu thuẫn, không giải thích được nụ hôn vừa thật lại vừa không thật kia. Cô không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại có cảm giác như vậy. . . . mong đợi. . . . khao khát. . . . nói tóm lại chính là một cảm xúc hết sức phức tạp, tim đập liên hồi, giống như đang treo ngược ở một nơi rất nguy hiểm. . . . “Được, tôi đi.” Trác Lí không thấy được, không nghe được, Viên Khởi Lương thở dài một cái, sau đó, anh ta nói thêm, “Từ nay về sau, tôi không nợ cô cái gì nữa.” Sau khi nghe những lời đó, Trác Lí cảm nhận được sự lo lắng trong lòng cô lại một lần nữa tăng lên, không khỏi reo ‘ding-dong, ding-dong’. “Trưa mai 12 giờ, ở nhà hàng của khách sạn trường đại học N. Chỗ này ở trường chúng tôi . . . . . .” là nơi tốt nhất, đắt nhất. Chỉ là, câu ‘tốt nhất, đắt nhất’ kia chưa kịp nói ra, Viên Khởi Lương đã xoay người bước đi. Lời nói của Trác Lí bị bóng đêm nuốt chửng cùng với bóng lưng lúc sáng lúc tối của Viên Khởi Lương. Theo đường cũ trở về. Thời tiết buổi tối cuối tháng năm, gió thổi nhè nhẹ, cả người Trác Lí chợt cảm thấy thư thái, cảm giác thư thái này làm cho cô trở nên thành thật với cảm xúc của chính mình —— mất mác, cô đột nhiên phát hiện ra: cảm giác của cô đối với Viên Khởi Lương vô cùng phức tạp và liên tục thay đổi, đây là lần đầu tiên trong đời cô có nhiều loại cảm xúc với cùng một người đàn ông như vậy, cho dù là đối với Quý Mạnh Đường cũng chưa từng có, lần đầu tiên cô có khát vọng tìm hiểu một người đàn ông, cô muốn biết anh ta nghĩ cái gì, muốn biết anh ta là người như thế nào, cô muốn biết tại sao ý chí quật cường của cô lại bắt đầu dao động, cô muốn biết câu nói trong buổi báo cáo ‘Tôi có vị hôn thê rồi’ có phải là vì cô không, cô bắt đầu quan tâm tới. . . . . suy nghĩ của anh ta. Mười hai giờ trưa ngày hôm sau, bốn người Trác Lí hùng hổ có mặt ở nhà hàng của khách sạn trường đại học N. Trang trí ở đây rất xa xỉ, ở giữa nhà hàng có một bể nước nhỏ, còn có một chiếc piano màu trắng, tiếng nhạc nhẹ nhàng hoà cùng tiếng nước chảy, tạo nên một cảm giác thú vị. “Mình đã nói rồi, tiền học của chúng ta đã đổ vào đây hết.” Hà Thư vừa nhai kẹo cao su vừa tìm một chỗ để ngồi xuống. “Hà, cậu giữ hình tượng một chút. Người hôm nay chúng ta gặp không phải là nhân vật tầm thường.” Bình thường Na Na là nhà tạo mẫu của cả phòng, về phương diện hình tượng cô vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp. Buổi hẹn ngày hôm nay, trang phục của Phiêu Phiêu và Hà Thư là do Na Na chọn. Ba người ba phong cách khác nhau, đều rất cá tính. Chỉ có mình Trác Lí là khác biệt, cô vốn chẳng có dáng dấp nữ tính, phối đồ lại vô cùng kém. Phối đồ kém còn chưa tính, từ trước đến này cô đều từ chối tiếp nhận ý kiến của người khác, điều này khiến cho cô trở thành đối tượng bị chỉ trích của ba người bạn cùng phòng. Trác Lí đặt mông ngồi xuống, bĩu môi nói, “Nhớ lời các cậu đã hứa đấy.” “Không quỵt của cậu đâu. À mà, cậu thật sự không biết Viên đại luật sư thích mẫu người nào sao?” Na Na rất nghiêm túc hỏi, nếu như xét về vẻ ngoài xinh đẹp thì cô là người có khả năng nhất phòng, vì vậy cô rất kỳ vọng. “Không biết.” “Rốt cuộc cậu có phải là phụ nữ không vậy? Chẳng lẽ cậu định thủ tiết cả đời vì Quý Mạnh Đường à?” Hà Thư không nhịn được, cô là người Đông Bắc, lòng dạ ngay thẳng, không thích nói chuyện quanh co. “. . . . . .”, Trác Lí không hiểu từ lúc nào cô lại gánh tội danh lớn như vậy, vừa mới ngồi xuống, nhưng trái tim cô lại không ngừng nhảy lên, lo lắng muốn tìm cách chạy trốn. “Đúng đấy. . . . Mặc dù Quý Mạnh Đường rất có khí phách nhưng lại không phải là món ăn cho cậu.” Phiêu Phiêu trách móc nói, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Viên Khởi Lương ở khắp nơi. “Từ xưa đến nay đều là ‘phụ nữ cuồng si kẻ bạc tình’, cậu nói xem, cậu đơn phương với anh ta nhiều năm như vậy. . . . Nhưng trong mắt anh ta lại chỉ nhìn thấy chị gái cậu, cậu xem, ở đây hay ở toà soạn kia, khắp nơi đều là tinh anh, tuỳ tiện quen một người, nửa đời sau sẽ không phải lo lắng cái gì.” Na Na nói sâu xa. “Mình vẫn luôn thắc mắc một chuyện, rõ ràng Quý Mạnh Đường biết cậu thích anh ta muốn chết đi được, sao anh ta lại. . . . . .” “Viên luật sư!!” —— đây là nửa sau lời nói của Hà Thư, ánh mắt của cô ấy trực tiếp bỏ qua Trác Lí, nhìn về phía sau lưng Trác Lí. Khoa trương nhất chính là, Hà Thử không ngừng lắc lư, giống như cuộc hội ngộ toàn quân. Trác Lí kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Viên Khởi Lương đã đứng ở sau lưng cô. Anh ta mặc một cái áo sơmi màu trắng —— đây là lần đầu tiên Trác Lí thấy Viên Khởi Lương mặc đồ không phải màu đen, không ngờ, lúc mặc đồ trắng. . . . . . anh ta lại nho nhã, thanh tú như vậy. Anh ôn hòa mỉm cười với mọi người, lịch sự bắt tay ba người sau đó tự giới thiệu, ngồi xuống bên cạnh Trác Lí. Trên bàn trải một chiếc khăn màu xanh lá, Trác Lí nhìn ngón tay xinh đẹp của Viên Khởi Lương đặt lên bàn, tạo thành một tác phẩm tuyệt đẹp, cố gượng cười, cô nói, “Gọi món đi.” Toàn bộ thời gian tiếp theo của bữa cơm, biểu hiện của Viên Khởi Lương vô cùng khác thường. Anh lịch sự trả lời từng câu hỏi của Phiêu Phiêu, Na Na và Hà Thư, ngay cả nhãn hiệu của cái áo sơ mi đang mặc cũng không kiêng dè, cố kỵ, dùng giọng điệu hết sức thích hợp trả lời. Anh ta luôn mỉm cười. Ngồi cạnh Viên Khởi Lương, Trác Lí nhìn anh ta xong lại cúi xuống nhìn bát, Viên Khởi Lương không ăn gì, cũng không chủ động nói cái gì. Anh ta chỉ là đang phối hợp. Phối hợp với ba người bạn đang thay phiên nhau công kích —— tất cả, theo đúng yêu cầu của cô. Cô có chút khó chịu. Không phải, là rất khó chịu. Viên Khởi Lương như thế này, không phải là núi băng Viên Khởi Lương ngày thường —— điều đó làm cho Trác Lí cảm thấy xa lạ và khó chịu. Cảm giác giống như bữa cơm cuối cùng của người tử tù. . . . . . Viên Khởi Lương rất phối hợp —— trước nay chưa từng phối hợp như vậy —— đây chính là vị của bữa cơm tù, mà cô, chính là một nữ tử tù. Trác Lí nghĩ tới một câu: Đàm Hoa Nhất Hiện (Hoa quỳnh sớm nở tối tàn). Mặc dù không biết hoa quỳnh có đủ để hình dung bộ dạng tao nhã của Viên Khởi Lương bây giờ hay không. Bữa cơm này, Trác Lí không nói một lời. Bữa cơm này, Trác Lí nhạt như nước ốc. Trên đường tới nhà vệ sinh, Trác Lí buồn bã. Tâm trạng hiện tại làm cho tay chân cô luống cuống. Cô chưa từng gặp qua tình huống này. Khoát nước lên mặt, vỗ vỗ, cô nhìn vào gương tự hỏi: “Mày làm sao vậy?” Cô làm sao? Cô cũng rất muốn biết. . . . . . Rất rất rất muốn biết. . . . . . Ra khỏi nhà vệ sinh, rẽ qua lối đi nhỏ, lối đi hẹp chỉ có ánh đèn chiếu nhàn nhạt. Cũng ở lối đi nhỏ đó, Trác Lí nhìn thấy Viên Khởi Lương mặc áo sơ mi trắng đang đi tới. Cô dừng lại, trong đầu loé lên một tia sáng —— người đàn ông này chính là nguyên nhân cho sự buồn phiền của cô. Không khách khí đưa tay chặn trước mặt anh ta, Trác Lí hùng hổ hỏi, “Hôm nay anh bị làm sao vậy?” Viên Khởi Lương dừng bước, ánh mắt quét qua, nhướng mày nói, “Mời tránh ra.” “Anh có biết anh như vậy làm tôi cảm thấy rất khó chịu hay không!” Trác Lí không thấy được, sau khi nghe những lời này, vẻ mặt Viên Khởi Lương đột nhiên trở nên rất kỳ dị. “Người đàn ông kia, rốt cuộc anh muốn như thế nào hả, rõ ràng là anh nợ tôi, tại sao anh cứ lúc nóng lúc lạnh giống như tôi mới là người nợ anh vậy! Anh không thoải mái thì cứ việc nói trực tiếp, cần gì phải diễn trò như thế, hại tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu, nói cho anh biết, đừng hi vọng tôi sẽ nợ anh!” d.đ l. Quý đ n. Trác Lí không ý thức được mình đã luống cuống đến mất hết cả khả năng tư duy rồi. Vẻ mặt Viên Khởi Lương từ kì dị biến thành tức giận, “Cô có biết mình đang nói gì không?” “Đương nhiên là tôi biết!” Cô biết mình rất thảm bại, cô cũng biết mình thảm bại như vậy chính là do người đàn ông khác thường này —— thế là đủ rồi. “Cô tránh ra.” Viên Khởi Lương lớn tiếng. Trác Lí tức giận, rút tay về, tức giận nói, “Anh đúng là núi băng thối!! Nếu tôi còn quan tâm tới anh, chủ động nói chuyện với anh nữa thì tôi không phải họ Trác!!” Sau đó, Trác Lí bỏ chạy. Sau đó, Viên Khởi Lương ngơ ngác đứng tại chỗ. Sau đó, anh ta dường như hiểu ra được điều gì đó, vẻ mặt nhu hoà, mỉm cười dịu dàng. Sau đó, Viên Khởi Lương hết sức lịch lãm trở lại bàn ăn, lịch lãm lấy lý do có việc gấp nên phải đi trước. Trong lúc đó, toàn bộ ánh mắt đều rơi xuống người Trác Lí. Sau đó, Trác Lí giận anh ta cả tuần lễ, loại giận dữ này của cô rất thanh cao, biểu hiện ban đầu chính là nhất mực từ chối tấm vé của tàu Phượng Hoàng. Một tuần sau, nhà Trác Lí gặp phải chút chuyện, cô phải về nhà sớm.