Thứ hai ngày 17 tháng 3, từ bây giờ cho đến khi Trác Lí phải trở lại trường còn chưa tới một tháng. Ngày hôm nay, cả buổi sáng Lý Nhất Phàm đều rụt rè tránh né ánh mắt của Trác Lí. Hành động tránh né Trác Lí của Lý Nhất Phàm cực kỳ quái dị. Như là: thường thì mỗi buổi sáng, lúc Trác Lí đi tới bộ phận phỏng vấn, cô sẽ nhảy ra trước mặt mọi người rồi nói: “Happy new day!” Đồng thời tặng kèm khuôn mặt “Happy face” (Khuôn mặt vui vẻ), sau đó mới an tâm ngồi vào chỗ của mình. Những lúc đó, người cảm thấy hạnh phúc nhất chính là Lý Nhất Phàm. Anh ta còn từng nói với “Vua bản thảo” Phương Thận rằng: mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời của Trác Lí, anh ta lại muốn mang cô về nhà cất giấu thật kĩ. Nhưng hôm nay, Lý Nhất Phàm lại nấp ở trong một góc, lén nhìn theo bóng lưng của Trác Lí. Nhìn lén cũng không nói làm gì, Lý Nhất Phàm nhìn lén còn bị Trác Lí phát hiện, nhìn lén bị phát hiện cũng không tính, anh ta lại chạy tứ tung trốn khắp nơi. Làm cho cả phòng đều biết Lý Nhất Phàm tỏ tình bị từ chối, sau đó, Trác Lí phải mang cái danh hiệu “người phụ nữ tuyệt tình”. Rốt cuộc cũng tới giờ nghỉ trưa, Trác Lí thấy Lý Nhất Phàm cũng có ý cầu hoà, cô liền cầm lấy túi xách chạy như bay ra khỏi phòng làm việc, một mạch rời khỏi cao ốc Hào Mã. Đến cửa nhà Đường Chi Thiện, cô nhấn chuông cả buổi mà không thấy ai ra mở cửa. Lúc này Trác Lí mới lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn màn hình: Được lắm, bảy cuộc gọi nhỡ, bốn tin nhắn chưa đọc. Toàn bộ cuộc gọi nhỡ đều là của: Sói xám Đường. Từ 9 giờ cho đến 12 giờ. Tin nhắn chưa đọc cũng là của Sói xám Đường. Có ba cái giống nhau: Trưa nay, cậu với mợ đi ăn cưới, cháu với Khởi Lương ăn cơm với nhau đi. Còn tin nhắn cuối cùng là: chìa khoá cậu gửi bên nhà hàng xóm, cháu cứ nói là cháu gái của Đường Chi Thiện, cô ấy sẽ đưa cháu chìa khoá. d2Lq, đ Nhớ gọi lại cho cậu. Còn nữa, lần sau nhớ để điện thoại ở chỗ có thể nghe thấy, nhìn thấy. Mồ hôi trên trán của Trác Lí tuôn như thác chảy. Cô chính là người như vậy, điện thoại lúc nào cũng để trong túi, trừ trường hợp cô muốn xem có ai gọi tới hay không, còn lại đều bỏ rơi nó. Sang nhà hàng xóm của Đường Chi Thiện lấy chìa khoá xong, Trác Lí mở cửa, thay giày. Ngồi phịch xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra. Trác Lí bắt đầu cuộc gọi, cô có dự cảm, cô nhất định sẽ được lĩnh hội chủ nghĩa văn học Leo Tolstoy từ người cậu cao quý của mình một cách sâu sắc nhất. Quả nhiên, Đường Chi Thiện dạy dỗ Trác Lí hơn mười phút đồng hồ, cuối cùng Trác Lí cũng dùng được một lý do thối hoắc để cắt ngang, sau đó theo lời giao phó của Đường Chi Thiện, Trác Lí đi vào phòng bếp. Đường Chi Thiện ở trong điện thoại nói với Trác Lí: trước tiên là phải nấu cơm. Thiệu Chi Uyển đã chuẩn bị sẵn các nguyên liệu, công thức cũng đã viết ra giấy để ở trên bàn. Nhìn cảnh tượng này, Trác Lí không khỏi nghĩ tới: nếu cô nấu xong bữa cơm này, Viên Khởi Lương ăn xong, có phải là anh ta đã nợ cô một ân tình không? Cô lại nghĩ tới, Viên Khởi Lương không biết hôm nay Đường Chi Thiện không ở nhà sao? Anh ta đã nhận được điện thoại chưa? Liệu anh ta có tới nữa hay không? Lắc lắc đầu, không thể để những suy nghĩ đó làm giảm ý chí được. Cô nhất định phải làm cho Viên Khởi Lương nợ cô một ân tình. Những thứ như ân tình này, với tính tình thối nát của núi băng kia cộng thêm hành động thường ngày của anh ta, nhất định sẽ bằng mọi cách trả lại ân tình cho người khác. Vì vậy, Trác Lí nhanh chóng mặc chiếc tạp dề màu hồng, có một trái tim lớn mà Thiệu Chi Uyển thường hay mặc. Cầm lấy tờ giấy lên, phía trên ghi những dòng chữ màu tím: Bước đầu tiên, bật máy hút khói lên. Được, Trác Lí tìm công tắc, bật lên. Bước thứ hai, rửa tay. Được, Trác Lí rửa tay. Bước thứ ba, bật bếp lên. Được, cô bật bếp lên. Bước thứ tư, cho dầu vào, chỉ cần cho dầu lan đều hết đáy chảo là được, để chảo nóng, cảm thấy bàn tay hơi nóng, sau đó cho rau vào xào. Trác Lí là một người biết ăn ngon, nhưng cô lại chỉ biết nấu cơm. Cô nấu cơm không cứng, không mềm, mùi vị rất thơm. Ba Trác và mẹ Trác đều rất khâm phục công lực nấu cơm trời sinh của cô. Chỉ là, nói đến nấu thức ăn, cô lại vô cùng bất lực, thật ra không chỉ mình cô bất lực, mà Trác Ý cũng là một “nàng tiên không khói”. Cũng không phải là chị em cô lười biếng, mà là mẹ Trác quá yêu phòng bếp. Điểm này, cậu của cô và mẹ cô cực kỳ giống nhau, đều là những người có sở thích về nấu ăn, Trác Lí cảm thấy, đây quả thực là “người nhà họ Đường”. Cho dầu vào chảo, chờ dầu nóng. Trác Lí chưa từng xào rau bao giờ. Vì vậy, cô để dầu nóng hơn hai phút đồng hồ, trực giác cho cô biết nhiệt độ đã đủ rồi, cô đổ hết cả rổ rau vào trong chảo. Kết quả, có thể tưởng tượng được.  Mặc dù không có đến mức gây hoả hoạn, nhưng dầu bắn ra tung toé, bắn vào tay của Trác Lí làm cho cô nhảy tưng tưng. Vừa nhảy vừa tìm cách đảo rau mà không làm tay bị thương, cô không ngừng thay đổi tư thế nấu ăn của mình, cho nên, quá trình nấu ăn của cô chẳng khác gì đang khiêu vũ. Dầu bắn lên là do hai nguyên nhân: một là, rót quá nhiều dầu, lại đun quá lâu; hai là, rau cải vừa mới rửa xong, Trác Lí không hề biết rằng phải để ráo nước, mà trực tiếp đổ vào chảo dầu đang sôi. Chờ đến khi Trác Lí sắp xếp ổn thoả được chảo rau đang chuẩn bị cháy sém, tắt bếp nhấc chảo lên thì Viên Khởi Lương đã đứng ở cửa phòng bếp nhìn về phía cô, anh làm cho cô giật mình. Cô đặt chảo xuống, lấy cái tay đang cầm xẻng vuốt vuốt ngực. Làm cô giật mình đến thế này mà người đàn ông kia vẫn hết sức nhãn nhã, khoanh tay dựa vào khung cửa, nhìn thấy cô trừng mắt, anh ta vẫn không hề biến sắc. “Anh . . . . . . làm sao anh vào được đây?” Trác Lí nhíu mày, cắn răng hỏi. Anh ta là đối tượng phỏng vấn của cô, là nguồn cội quyết định vận mệnh, tương lai của cô. Cô không thể đắc tội với anh ta, nhưng cô thề, một khi cô đã phỏng vấn được anh ta rồi, thù mới hận cũ, cô nhất định sẽ trả hết cho anh ta! Giày vò anh ta tới chết! “Dùng chìa khóa.” Viên Khởi Lương trả lời vô cùng đơn giản. “Anh đã đứng ở đó bao lâu rồi?” “Không lâu.” Chỉ đơn giản hai chữ, “Nếu bị phỏng thì đi thoa thuốc đi, hòm thuốc ở thư phòng.” Dứt lời, Viên Khởi Lương đi vào phòng khách, vừa đi vừa cởi áo khoác. Trác Lí cầm xẻng trên tay, chưa hiểu rõ được tình hình. Đợi đến lúc Viên Khởi Lương mặc một chiếc áo len màu đen, nhàn nhã bước vào bếp, quàng chiếc tạp dề màu xanh dương vào cổ, sau đó thắt dây đằng sau lưng lại, đưa mắt nhìn về phía Trác Lí, ánh mắt rất kì quái. Trác Lí không hiểu ý anh ta, “Sao. . . . . . Sao vậy?” “Đưa cái đó cho tôi.” Viên Khởi Lương chỉ vào cái xẻng trong tay Trác Lí. Lần này cô mới hiểu ra: núi băng muốn vào bếp. Ngay tức khắc, Trác Lí không cần suy nghĩ, một mạch đi qua, đưa cái xẻng trong tay tới. Cô ngây người: Viên Khởi Lương đúng là một người đàn ông có khí chất mà, mẹ kiếp! Đến cả mặc tạp dề cũng soái như thế! Cô không sống nổi mất! Trong lúc Trác Lí đang đứng ngẩn người ra, Viên Khởi Lương đột nhiên cầm tay Trác Lí lên, nhìn một lượt cả hai cánh tay, ngẩng đầu lên, cau mày nói, “Xắn ống áo cao như thế này, cô sợ dầu bắn không tới sao?” Trác Lí cực kỳ ngượng ngùng rút tay về, thật ra thì, cô không phải đang ngượng ngùng, mà là xấu hổ; cô cũng không phải rút tay về, mà là giật lại. “Tôi đi bôi thuốc!” Trác Lí giận dữ rời đi, đi thật nhanh tới thư phòng, nhanh chóng tìm lọ thuốc bôi phỏng, nhanh chóng bôi lên. Cô không tin, núi băng Viên Khởi Lương kia, bộ dạng ‘không biết khói lửa nhân gian’ của anh ta mà có thể nấu ăn được sao? Cô sẽ dùng ánh mắt cười nhạo anh ta một trận, đúng, cô không thể nói công kích anh ta được, chỉ có thể dùng ánh mắt cười nhạo. Hơn nữa, cô còn phải nhớ kỹ bộ dạng xấu hổ của anh ta lúc đó, báo thù cho nhưng lần trước anh ta cười nhạo cô! Tuy nhiên, lúc cô bôi thuốc xong, kéo tay áo xuống, bừng bừng khí thế bước về phía phòng bếp, cô nhìn thấy một khung cảnh vô cùng xinh đẹp ‘mỹ nam đang nấu ăn’. Viên Khởi Lương đang cực kỳ bình tĩnh xào chảo xúp lơ xanh. Những loại rau củ đó đã được Thiệu Chi Uyển cắt tỉa trước, hiện tại chúng đang ở trong tay Viên Khởi Lương mà nhào lộn, chạy nhảy, . . . . . . “Anh biết nấu ăn sao không nói sớm?” Trác Lí bất mãn, đá bay ý nghĩ xem thường Viên Khởi Lương trước đó, mẹ kiếp, cô xào rau thì náo loạn cả lên, tứ chi đều tàn, núi băng này lại có thể nấu nướng an toàn như vậy sao. “Tôi không biết.” Những lời này mới thực sự làm cho Trác Lí hộc máu. Đây mới chính là không dùng lời thô tục mà mắng chết con nhà người ta. Trác Lí phải vịn vào khung cửa phòng bếp mới không ngã xuống đất. Nhưng cô không chịu thua, nhất quyết không chịu thua, có chết cô cũng không tin Viên Khởi Lương không biết nấu ăn, vì vậy, cô khiêu khích nói, “Anh có thể đảo thức ăn mà không cần dùng xẻng ( lúc nói, Trác Lí cũng tay không biểu diễn một chút động tác lật lật) để đồ ăn bay trên không trung ấy?” Viên Khởi Lương vừa đảo không ngừng, vừa dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Trác Lí, sau đó, quay đầu lại, lạnh nhạt nói, “Tôi không biết.” Câu trả lời này, Trác Lí rất hài lòng, cô cảm thấy tâm trạng của mình được cân bằng rất nhiều. d2 lê qĐôn Đều là lần đầu tiên nấu ăn, cô không làm được, anh ta cũng không làm được. Nhưng ánh mắt lúc đó của Viên Khởi Lương lại làm cô tức giận, ánh mắt đó giống như đang nói, ‘Cô đang hỏi cái gì vậy? Cô là người sao Hoả à?’ Vì vậy, trong lúc Viên Khởi Lương đang xào rau, Trác Lí luôn trừng mắt nhìn anh ta, trong lòng thầm chê cười. Mặc dù thế nhưng cô vẫn cảm nhận được mùi thơm từ món ăn mà Viên Khởi Lương đang nấu, cô rất muốn ăn ngay. Đến khi Viên Khởi Lương mặc tạp dề bưng đồ ăn đến trước mặt Trác Lí, lúc này cô mới phát hiện ra, tạp dề cô và Viên Khởi Lương đang mặc là tạp dề đôi, nở một nụ cười gian manh, nắm lấy cơ hội nói, “Ai da, không ngờ cậu và mợ còn ân ái như vậy, đến tuổi này mà vẫn còn dùng đồ đôi. Viên luật sư, anh nói xem, nếu bạn gái anh nhìn thấy chúng ta mặc như thế này, liệu có ghen không?” Viên Khởi Lương đang định bưng đĩa thức ăn ra bàn ăn, nghe những lời cô nói, bước chân liền dừng lại. Anh ta đưa lưng về phía Trác Lí, vì vậy cô không thể nhìn thấy vẻ mặt anh ta đông cứng trong giây lát. Nhưng cũng chỉ là giây phút ngắn ngủi thôi, Viên Khởi Lương tiếp tục cất bước đi về phía trước. Trác Lí tự biết không chọc được anh ta, bĩu môi: xem ra, mang bạn gái anh ta ra cũng không trấn được anh ta. Hai người cởi tạp dề ra, ngồi đối diện nhau lẳng lặng ăn cơm, Trác Lí không nhịn được mà lén nhìn Viên Khởi Lương. Thật ra thì cô đang thầm tính toán kế hoạch tác chiến. Thời gian cô ở toà soạn không còn nhiều, cô phải quyết đấu một trận cuối cùng. Viên Khởi Lương lúc ăn cơm rất điềm đạm. Nhìn một cái là biết ngay gia đình có giáo dục, lúc ăn cơm tuyệt đối không phát ra tiếng động. Trác Lí âm thầm than thở: người này thật quá độc ác, đến cả một cái đuôi cũng không có, cô muốn uy hiếp cũng không nổi. Đặt bát xuống, Trác Lí đột nhiên cảm thấy không muốn ăn. Than thở, ôm lấy cánh tay, thở dài. “Tôi ăn không vô.” “. . . . . .” Viên Khởi Lương vẫn tiếp tục ăn. “Bạn của tôi, anh tận mắt thấy tôi ăn không vô, không phải anh cũng nên quan tâm tôi một chút sao?” Lúc này, trong lòng Trác Lí đã có một kế hoạch. Ba tiếng “bạn của tôi” không nhẹ, nhưng Viên Khởi Lương vẫn trấn tĩnh như cũ, ngẩng đầu lên, ánh mắt hỏi thăm. “Viên luật sư, Viên đại soái ca, Viên ca ca. . . . . .” Giờ phút này Trác Lí đang nước mắt lưng tròng vừa nhìn đã thấy thương cảm, Viên Khởi Lương kinh ngạc nhìn cô, Trác Lí nói tiếp, “Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, cấp trên ở toà soạn khi dễ tôi, cô ấy bắt tôi phải phỏng vấn bằng được anh . . . . . .” Vẻ mặt bi thương, uất ức nói, “Tôi cũng biết rõ, anh là người khiêm tốn, giải quyết công việc rất dứt khoát. Nhưng. . . . . . Tôi chỉ là một thực tập sinh. Nếu như. . . . . .” d đàn L3 quý Đ^n Lại biến thành con chim nhỏ yếu đuối, muốn người khác cứu vớt, “Nếu như trong tháng tư này, tôi không thể phỏng vấn anh, tôi sẽ . . . . . sẽ phải cuối gói ra đi. . . . . Viên đại luật sư, anh minh độ lượng, bao dung thiên hạ, không chỉ lo cho bản thân mình. Tôi biết, anh có trái tim thiện lương, anh sẽ . . . . .” “Tôi tiếp nhận cuộc phỏng vấn của cô.” Viên Khởi Lương nghiêm túc cắt ngang lời Trác Lí, cắt đứt câu ‘anh sẽ tiếp nhận’ của Trác Lí. Trác Lí sẽ nhớ mãi hôm nay: 17 tháng ba.