Cô là em gái của cặn bã nam
Chương 76
"Đán Đán, gọi con kìa...!" Ngôn phu nhân nhắc nhở.
Ngôn Đán kéo tay bà nội Ngôn, dùng chất giọng trẻ con mà dò hỏi,"Mẹ không cần con nữa sao? Mẹ đưa con cho người ta à?"
"Nói bậy, đây là ba con, con gọi ba nhanh lên." Ngôn phu nhân nhỏ nhẹ trách Ngôn Đán một tiếng.
"Nhưng mẹ nói, nếu như con còn hỏi mẹ ba ở đâu thì mẹ sẽ đưa con cho người ta, không cần con nữa." Ngôn Đán trần thuật lại.
Ngôn phu nhân cảm thấy rất khó xử, Ngôn Nại thật là quá đáng, sao có thể nói với một đứa bé như vậy chứ? Chẳng trách bà chưa từng nghe Ngôn Đán hỏi về ba nó. Bà lúng túng cười cười với Tịch Tư, "Con đừng để trong lòng."
Tịch Tư không để ý lời nói của Ngôn Đán, anh còn đang chờ bé mở miệng gọi ba, suốt ba năm con trai lớn lên anh lại không có mặt, đây vốn là lỗi của anh, đứa bé đáng yêu này, lần đầu tiên nhìn thấy nó anh đã thích vô cùng, cảm giác ưa thích đó rất đặc biệt, anh rất muốn ôm bé vào trong ngực, lớn tiếng tuyên bố với toàn thế giới, đây là con của anh, anh hy vọng người trên toàn thế giới đều biết điều này.
"Đán Đán." Tịch Tư mở miệng gọi.
"Dạ, ba, con chào ba! Con tên là Ngôn Đán, năm nay ba tuổi, rất vui được làm bạn với ba." Ngôn Đán sử dụng cách chào hỏi mà Ngôn Nại dạy cho bé, bé nghĩ ra rất nhiều câu, cuối cùng chọn câu này, ‘XX, chào bạn! Tôi tên là Ngôn Đán, năm nay ba tuổi, rất vui được làm bạn với bạn.’ Mỗi lần bé giới thiệu bản thân bằng câu này với bạn mới trong trường học, bọn họ đều rất vui vẻ.
Tịch Tư cúi người, đôi tay mở ra ôm Ngôn Đán vào lòng, anh ôm lấy bé, "Ba cũng rất vui!" Anh muốn ôm Ngôn Đán vào trong ngực, cảm nhận sự chân thật giờ phút này, nội tâm của anh rất kích động, tràn đầy hạnh phúc.
"Con mắt của ba và con giống nhau, là màu xanh lá cây." Ngôn Đán vung móng vuốt nhỏ sờ lên mắt của Tịch Tư.
"Con là con ba, dĩ nhiên phải giống." Tịch Tư không chút nghĩ ngợi nói.
"Vậy sau này con có thể cao như ba không?" Ngôn Đán dùng tay nhỏ bé so đầu Tịch Tư, lại so với đỉnh đầu mình, sau đó tha thiết nhìn Tịch Tư.
"Con là con trai của ba, dĩ nhiên có thể!" Tịch Tư tiếp tục trả lời. Anh có thể đổi một câu khác được không?
"Vậy con cũng là con trai của mẹ, nhưng vóc dáng mẹ rất thấp." Bạn nhỏ Ngôn Đán hơi ghét bỏ nói.
Tịch Tư: …
Sau đó mỗi ngày Tịch Tư đều đi gặp Ngôn Đán, anh ở trong một khách sạn cách nhà họ Ngôn không xa, qua lại rất dễ dàng. Ngôn Đán rất thân thiết với anh, không vì mấy năm nay Tịch Tư ít sống cùng bé mà lạnh nhạt ghét bỏ anh, đây có lẽ là do máu mủ tình thân. Cuối tuần hai cha con còn đi khu vui chơi chơi đùa, vì Ngôn Nại có chứng sợ độ cao nhẹ, cô sợ cao nên trước giờ không thích tới đó chơi, loại trò chơi vừa cao vừa kích thích ấy, cô chỉ đứng ở xa xa nhìn. Cho nên dù Ngôn Đán được đi thì cũng không có ai dẫn bé chơi mấy trò đó, tuổi của bé lại quá nhỏ, chiều cao không đủ, muốn chơi nhất định phải có người lớn đi cùng. Nếu bé muốn chơi cũng chỉ có thể đợi khi cậu Ngôn Diễn rảnh rỗi dẫn bé đi chơi, còn bình thường rất ít khi được đi chơi như vậy.
Ngôn phu nhân càng nhìn Tịch Tư thì càng hài lòng, ngay cả cha của bà bên nhà họ Diệp cũng không phản đối Ngôn Nại gả cho anh. Ba Ngôn rất coi trọng năng lực của Tịch Tư, khi bọn họ nói chuyện phiếm thỉnh thoảng sẽ nói về kinh doanh, quan điểm và chủ trương của Tịch Tư làm ông rất thưởng thức, đồng thời cũng từ nhiều chỗ nhìn ra anh là người không tầm thường, ông không cần anh hứa hẹn gì cả, chỉ cần anh tốt với Ngôn Nại, chỉ có người đàn ông mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được con gái của ông.
Tịch Tư thông qua chính phủ nước Y gửi thiệp mời cho Diệp lão gia, Diệp Thường Thanh tự mình gặp anh, sau khi chứng tỏ thân phận của mình, anh nói chuyện hôn nhân với Ngôn Nại và chuyện hợp tác với ông cụ Diệp, ông cụ cũng đồng ý. Thật ra thì anh có thể không cần thông qua chính phủ nước Y, nhưng làm như vậy thì hiệu quả càng tốt hơn.
Trong lúc Ngôn Nại còn chưa biết gì cả, những người bên cạnh cô lần lượt "phản bội" cô. Ngay cả Clarence cũng vậy! Mặc dù không nói tán thành nhưng Clarence cũng không nói phản đối, anh ta chỉ nói, "Chỉ cần Ngôn Nại tình nguyện, tôi sẽ không phản đối."
Anh có biết một chút về vụ bắt cóc năm đó, nhưng Ngôn Nại đã không nói thì anh cũng sẽ giữ kín chuyện này, kể cả với ba Ngôn. Thái độ của anh là đứng về phía Ngôn Nại, cô tình nguyện thì anh sẽ chúc phúc; nếu không phải cô tự nguyện, như vậy anh sẽ giúp cô.
Khi Ngôn Nại nghe Bánh bao Đán nhắc tới Tịch Tư qua điện thoại, Tịch Tư đã xâm nhập vào lòng người nhà của cô. Cộng thêm Ngôn Diễn và Phương Đình Na ủng hộ Tịch Tư sớm nhất, hai người bọn họ hận không thể đóng gói cô buộc nơ con bướm lên làm quà cho Tịch Tư. Cho dù lúc này Ngôn Nại bận quay phim thế nào thì cũng phải về nhà một chuyến. Ngôn Diễn vừa nghe nói Tịch Tư tới nước Z, anh cũng đi theo Ngôn Nại cùng trở về.
Buổi chiều Ngôn Nại vừa về nhà thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng gia đình xum họp vui vẻ. Hôm nay là chủ nhật, Ngôn Đán ở nhà, ngày hôm qua bé và Tịch Tư đi sân chơi, hôm nay bé lại quấn Tịch Tư để anh dẫn đi chơi tiếp, ngày hôm qua bé còn chưa chơi đủ.
Ngôn Diễn dừng xe xong, đi theo sau Ngôn Nại vào nhà. Nhìn thấy Tịch Tư, anh lập tức mở miệng nói: "Em rể, em đến cũng không báo cho anh một tiếng, nghe tiểu Nại nói, em đã tới mấy ngày rồi."
"Anh đóng phim rất bận, dù sao em cũng không vội đi, có thể đợi anh quay xong rồi về." Tịch Tư cười nói.
"Anh tới nhà tôi làm gì?" Ngôn Nại không khách khí chút nào nói với Tịch Tư, sau khi trò chuyện điện thoại với Ngôn Đán xong cô vẫn cảm thấy bực bội, nên giọng điệu của cô hơi khó chịu.
Tịch Tư còn chưa trả lời, Ngôn phu nhân và Ngôn Diễn đã lên tiếng.
"Tiểu Nại, lễ phép của con đâu?" Ngôn phu nhân đã lâu không nói chuyện như vậy với Ngôn Nại.
"Em gái, em đừng bắt nạt Tịch Tư." Ngôn Diễn bất bình dùm.
Ngay cả Bánh bao Đán cũng nói, "Mẹ, mẹ thật hung dữ đó!"
Ngôn Nại: …
Ngôn phu nhân bảo Tịch Tư xuống ăn cơm tối, trước cơm tối, Ngôn phu nhân kéo Ngôn Nại vào trong phòng nói một hồi, nói gần nói xa đều là Tịch Tư không tệ, tương lai là người biết thương vợ, khen Ngôn Nại rất có mắt nhìn, tìm được một người đàn ông tốt tuyệt thế như vậy, cũng dặn dò cô cưới nhanh nhanh một chút, người trong nhà đều không phản đối cô và Tịch Tư, Ngôn Đán đã lớn rồi, bé cũng cần người ba như Tịch Tư…
Ngôn Nại nhìn Bánh bao Đán một mực quấn quít lấy Tịch Tư, cô về cũng sắp hơn ba giờ rồi, nó còn chưa tới bên người cô thân thiết một chút nào! Uổng công cô nuôi nó lớn như vậy, thật không biết người đàn ông kia có gì tốt! Mới vừa rồi Ngôn phu nhân còn nói với cô, người trong nhà đều không phản đối cô và Tịch Tư, đây là ý gì? Ai nói không ai phản đối? Cô rất phản đối, cô không muốn ở cạnh anh ta, cô tránh anh ta còn không kịp nữa là; nói anh ta là người đàn ông tốt tuyệt thế? Hừ, nếu là anh ta là người tốt thì trên thế giới này không đã còn người xấu nữa rồi. Trong nhà này một người hai người đều thiên vị Tịch Tư, trong lúc cô không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh ta dùng yêu pháp hả?
Ngôn Nại cảm thấy cô nên nói chuyện với Tịch Tư một lần. Ăn cơm tối xong, khi Ngôn phu nhân bảo cô tiễn Tịch Tư, Ngôn Nại nói, "Cuối cùng anh muốn làm gì? Anh muốn Đán Đán phải không?"
"Anh muốn em!" Tịch Tư kiên định nói, trong đôi mắt anh tràn đầy vẻ nghiêm túc.
"Khi mới về nước tôi đã suy nghĩ chuyện của Đán Đán, tôi không muốn và cũng không có ý định giao nó cho anh! Nhưng khi tôi thấy anh và Đán Đán chơi chung, nó rất thích anh, ban đầu tôi còn hơi ghen, nhưng sau đó lại nhận ra vị trí của anh ở trong lòng Đán Đán người khác không thể thay thế được, mặc kệ người trong nhà tốt với nó bao nhiêu, nó vẫn sẽ khát vọng tình thương của cha. Tôi không thể ích kỷ quyết định thay nó, cho nên khi Đán Đán nhớ anh, nó có thể đến nước Y ở một thời gian ngắn. Ý của tôi là ở cạnh anh nửa năm, sau đó lại ở nước Z nửa năm, tôi hy vọng Đán Đán không rời khỏi tôi…" Ngôn Nại nói ra tất cả ý nghĩ trong lòng cô, cô chỉ lo nói mà không thấy ánh mắt của Tịch Tư càng ngày càng ảm đạm.
Tịch Tư chợt bắt lấy vai Ngôn Nại, đè cô lên tường, anh ép người xuống dựa vào cô, "Anh cũng vậy, cũng không thể rời khỏi em, người anh muốn nhất là em… Em ghét anh đến vậy sao? Ở cùng anh khiến em cảm thấy vô cùng khổ sở sao? Nếu như em thấy anh có chỗ nào không tốt, em có thể nói cho anh biết, anh sửa được không?" Lúc này thoạt nhìn Tịch Tư rất yếu ớt.
Ngôn Nại bị Tịch Tư làm sợ hết hồn, lại bị lời nói của anh làm mặt đỏ tới mang tai, anh đang nói lời yêu thương, cách cô rất gần, nói nhỏ bên tai cô, cô có thể cảm thấy hơi thở ấm áp phun bên tai khi anh nói chuyện, lỗ tai của cô rất nhạy cảm, làm thân thể cô hơi run lên. Cô không trả lời anh, cũng không nói thêm về vấn đề Ngôn Đán, cô đột nhiên dùng lực đẩy người trước mặt ra, nhanh chóng chạy về nhà.
Tịch Tư nhẹ nhướng đôi mày xinh đẹp của mình lên, đến khi Ngôn Nại chạy vào cửa chính nhà họ Ngôn không nhìn thấy nữa, anh mới xoay người đi khỏi, một chiêu yếu thế này là Hải Thập Tư dạy cho anh, dù thế nào đi nữa đời này của anh đã thua trên người Ngôn Nại rồi, cũng không sợ mất mặt thêm nữa, người ta chỉ dùng 36 Kế, còn anh thì dùng hết 72 Kế để theo đuổi Ngôn Nại. Theo phản ứng lúc nãy của Ngôn Nại, anh có nên suy nghĩ đề nghị của Aaron, dùng một chút sắc dụ với cô?
Phim đang quay, thời gian càng kéo dài sẽ càng hao phí nhiều tiền bạc, phí tổn của tổ diễn kịch mỗi ngày không nhỏ, Ngôn Diễn và Ngôn Nại về nhà một ngày, ngày hôm sau lập tức chạy tới studio. Ngôn Nại tính để chuyện này sang một bên trước, quay phim xong hẵng nói, có rất nhiều chuyện cô còn chưa nghĩ ra, tạm thời không đuổi Tịch Tư đi.
Dung Quý Hàn cũng đến tổ diễn kịch, anh nói mình đến chủ yếu là vì Ngôn Nại, trong lúc tổ diễn kịch nghỉ ngơi thì anh đi tìm Ngôn Nại, sau khi chia tay với Thẩm Hoan Tình, anh không khác trước bao nhiêu, vẫn một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ.
"Tịch Tư đã nói với tôi, thật xin lỗi!" Anh nhìn Ngôn Nại ngồi ngay ngắn trước mặt dịu dàng cười, đôi mắt cô càng nhìn càng thu hút, mang một vẻ đẹp cổ điển.
Dung Quý Hàn mới biết? Ngôn Nại cho là anh đã sớm biết chuyện kia, cô lực bất tòng tâm cười một tiếng, "Đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại."
"Ngôn Nại, tôi không thích nói những lời hoa mỹ, cũng không phải nói đùa với em, những lời tôi sắp nói, hi vọng em có thể nghe một chút." Dung Quý Hàn đưa lưng về phía ánh đèn, bởi vì ngược sáng, Ngôn Nại không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của anh. "Tôi thích em, tôi hi vọng em có thể gả cho tôi. Sau này tôi có thể không cần đứa con của mình, chúng ta chỉ cần một đứa bé là Ngôn Đán, tôi sẽ tốt với em, và con của em." Anh vừa nói vừa lấy một chiếc nhẫn ra từ trong ngực, nâng lên đưa tới trước mặt của Ngôn Nại, anh nói vô cùng nghiêm túc.
Ngôn Nại rối bời, gần đây cô vướng số đào hoa à? Còn cả cái tuồng nam chính yêu nữ phụ này nữa? Ngôn Nại đứng dậy khỏi ghế ngồi, lùi về sau mấy bước, cô xua xua tay với Dung Quý Hàn, "Các người đều nói lần đó là ngoài ý muốn, tôi cũng biết rõ là ngoài ý muốn, chuyện đã qua lâu rồi, chúng ta nên để nó qua một bên thôi."
Nói xong cô dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng nói, "Tôi chỉ xem anh như bạn bè, chuyện lập gia đình đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới." Cô uyển chuyển cự tuyệt lời cầu hôn của Dung Quý Hàn, cô không muốn chuyện càng ngày càng hỗn loạn, một Tịch Tư là đã đủ khiến cô tốn rất nhiều tế bào não rồi, bây giờ thêm một nam chính nguyên văn nữa, một cặp với Thẩm Hoan Tình, cô sợ kịch tình đại thần lại tới cho cô thêm một tình tiết vở kịch không tốt nào đấy nữa, cô chịu không nổi đâu!
Nói xong cô lo lắng bất an nhìn Dung Quý Hàn trước mặt. Dung Quý Hàn có được đáp án, anh thu chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, nắm nó lại, làm nó biến mất ở trước mắt của bọn họ. Anh dùng kỹ thuật diễn xuất của một ảnh đế, nói mấy câu liền chuyển dời đề tài lúc nãy, thảo luận với Ngôn Nại về kịch bản điện ảnh, thứ bị anh chặt chẽ che giấu chính là trái tim vô cùng mất mát của mình.
Quay phim rất thuận lợi, Ngôn Nại một lần nữa phát huy khả năng diễn, chỗ sai rất ít, có thể là do khả năng diễn xuất của bạn diễn cũng quá tốt, hướng dẫn cô, phối hợp cô, Ngôn Diễn cũng nói thầm biểu hiện của Ngôn Nại vượt xa người thường.
Cảnh tiếp theo là nữ chính diễn với nam chính, mấy ngày nay Tịch Tư không gặp Ngôn Nại, anh tới studio tham quan, anh còn chuẩn bị cho Ngôn Nại rất nhiều đồ ăn vặt mà cô thích.
Ngôn Nại đang đùa giỡn Dung Quý Hàn, hai người nói qua lời thoại. Dung Quý Hàn và Ngôn Diễn đều thấy Tịch Tư, chỉ là đang quay phim, bọn họ cũng không nói chuyện. Chỗ Ngôn Nại đứng không thấy Tịch Tư, cô diễn rất nhập tâm.
Bọn họ vừa nói hết lời thoại, nữ chính chỉ cần xoay người đi, là xong cảnh này. Khi Ngôn Nại xoay người thì bỗng nhiên bị Dung Quý Hàn kéo lại. Ngôn Nại kinh ngạc ngây ngẩn cả người, Dung Quý Hàn nhanh như chớp hôn lên môi cô. Đây là hiện trường phát huy mà các diễn viên thường nói? Cô bị Dung Quý Hàn ăn đậu hủ rồi! Cô dùng sức nhấc chân hung hăng giẫm lên chân của anh.
Nếu không thấy Tịch Tư ở đây thì phải Ngôn Diễn sẽ quát một tiếng “hay” thật to, Dung Quý Hàn thêm một màn này vô cùng tốt, rất thích hợp với nội dung tình tiết này. Anh ho nhẹ một tiếng, hô ngừng.
Ngôn Nại che miệng, tức giận trợn mắt nhìn Dung Quý Hàn một cái. Dung Quý Hàn vừa nãy chỉ là đụng một cái ở trên môi của cô, cô nhẹ nhàng đẩy là ra, nhưng bây giờ cô vẫn rất khó chịu.
Mặt Tịch Tư đen thui, nhìn thấy màn này, anh cầm kịch bản lật tới lật lui nhìn một chút, khi biết nụ hôn là do Dung Quý Hàn tạm thời thêm, anh cắn răng nghiến lợi tìm cái kẻ đang hút thuốc lá ở ngoài kia.
"Dung, cậu thật là quá đáng!"
"Đó là quay phim." Dung Quý Hàn nói ít ý nhiều.
"Đừng tưởng tôi không biết là cậu cố ý, trên kịch bản căn bản không có một màn hôn kia." Tịch Tư chỉ ra.
"Vốn là có, nhưng vì Ngôn Nại diễn màn này không tốt nên mới bỏ màn này, tôi cảm thấy lần này khá hơn một chút." Dung Quý Hàn đưa một điếu thuốc cho anh nhưng Tịch Tư không nhận, anh ta lại thu về, "Cậu tới chậm, tôi đã cầu hôn với cô ấy." Anh ta lạnh nhạt nói.
Tịch Tư nắm chặt quả đấm, anh muốn đánh người.
"Cậu không cần phải khẩn trương, cô ấy từ chối tôi." Khói trắng lượn lờ, Dung Quý Hàn chậm rãi nói. "Tôi cũng sắp phải về rồi, tôi ở nước Z đã lâu, anh tôi đã tiếp quản nhà họ Dung, muốn tôi về giúp anh ấy."
"Cuối cùng cậu cũng thỏa mãn mong muốn rồi, anh cậu đã thành chủ nhân của nhà họ Dung thế hệ này." Trái tim Tịch Tư vẫn không thoải mái vì cái hôn vừa rồi của Dung Quý Hàn.
Đến khi quay xong, Ngôn Nại cũng không cho Dung Quý Hàn sắc mặt tốt. Từ ngày đó trở đi Tịch Tư ở lại tổ diễn kịch, đợi Ngôn Nại quay phim xong, mới cùng cô về thành phố B.
Sau khi về, Ngôn Nại và Phương Đình Na cũng tốt nghiệp, nhanh chóng nghênh đón đám cưới của anh trai và Đình Na vào tháng tám, hôn lễ rất long trọng, tiếc nuối duy nhất là Thẩm Tâm không tới tham gia.
Đợi sau đám cưới của Ngôn Diễn, cuộc sống khổ sở của Ngôn Nại bắt đầu, cô bị người ta bức hôn! Tất cả mọi người đều muốn cô gả cho Tịch Tư, đặc biệt là Ngôn phu nhân, bà đối xử với Tịch Tư như là con trai ruột vậy, tốt vô cùng. Ngôn Đán cũng ngày ngày hỏi, "Mẹ, chừng nào thì mẹ và ba kết hôn? Ba nói ba chuẩn bị cho con thật là nhiều chuyện cổ tích trước khi ngủ, chỉ cần mẹ đồng ý kết hôn với ba, mỗi đêm trước khi con ngủ ba sẽ kể cho con một chuyện anh hùng đánh quái vật!"
Giờ Ngôn Nại đã tốt nghiệp, cô muốn trốn vào trong trường học cũng không được, đi tới chỗ nào, mọi người sẽ nói với cô chỗ đó, "Nhanh đồng ý với anh ta đi, anh ta một mực chờ trả lời chắc chắn của con!"
Tịch Tư đã ở lại thành phố B hơn bốn tháng, bạn của cô đều biết anh, hơn nữa quan hệ giữa anh và bọn họ dần tốt lên, đám bạn của cô cũng bắt đầu thiên vị Tịch Tư, cô không biết anh dùng thủ đoạn gì, khiến tất cả mọi người có rất nhiều thiện cảm với anh.
Mùa thu tháng mười một, lá phong đỏ. Ngôn gia đón một vị khách, một vị phu nhân nhã nhặn lịch sự đoan trang xinh đẹp, bà là mẹ của Tịch Tư – Ngải Lâm phu nhân. Bà đặc biệt đến gặp người trong lòng của con trai, thuận tiện đến giúp đỡ Tịch Tư.
Lần đầu tiên Ngôn Nại thấy Ngải Lâm phu nhân thì đã thích vị phu nhân dịu dàng như nước lại đạm bạc yên tĩnh này. Khi họ nói đến hôn sự, trước đây Ngôn Nại từng mở miệng cự tuyệt Tịch Tư rất nhiều lần, nhưng khi cô đối diện với gương mặt giống Tịch Tư đến mấy phần này thì lời cự tuyệt đến khóe miệng, lại nói không ra.
"Đứa nhỏ à, con đừng làm khó mình, nếu con thật lòng không thích nó thì cứ trực tiếp nói với bác, khi bác về nước sẽ mang nó đi, tuyệt đối không để cho nó trở lại quấy rầy con. Chỉ là con phải thường mang Ngôn Đán tới nước Y thăm bác nha." Mẹ Tịch Tư nói, tuy lời nói hơi độc nhưng có thể nghe ra câu nói sau cùng có để lại đường sống cho Tịch Tư, chỉ là bây giờ Ngôn Nại nghe không hiểu.
Ngôn Nại tự hỏi mình, cô ghét Tịch Tư à? Cô không ghét anh… Cô thích anh không? Vấn đề này cô trả lời không được. Mấy tháng này cô bị anh tới cửa bức hôn làm cho tâm trạng rất phiền não, chỉ cần Tịch Tư vừa mở miệng nói đến chuyện tình cảm, cô cũng chỉ nói một chữ "Không", giống như cô đã cự tuyệt anh đến mức thành quán tính luôn rồi.
Cô có muốn đồng ý khi Tịch Tư cầu hôn lần nữa không? Ngôn Đán cũng sắp thất vọng với cô, bởi vì nó muốn ba, mà cô thì mỗi lần đều tránh vấn đề này của nó. Anh trai Ngôn Diễn thì bắt nạt cô tới cực điểm, nói cô thích bày đặt làm cao. Phương Đình Na cũng nhìn không được, mỗi lần về đều thể hiện sự đồng tình của cô ấy với Tịch Tư. Ngôn phu nhân và ba Ngôn trực tiếp mặc kệ cô, bây giờ cô chẳng khác nào đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ vậy. Clarence cũng nói, hay là cô thử một chút, tên Tịch Tư này cũng không tệ lắm. Ngụy Hiểu Thiên chỉ ra chỗ mâu thuẫn của cô, cô không trả lời được cuối cùng cô có thích Tịch Tư không, trong đáp án này cũng bao gồm cô có thể là thích anh…
"Con không ghét anh ấy.” Cô chỉ là không có đáp án thôi. Ngôn Nại nhẹ giọng nói, cô rất rối rắm, nhưng cô có thể xác định, cô không ghét anh, thậm chí đã quen anh ở bên cạnh cô.
"Thật là một đứa bé hiền lành ngoan ngoãn, chẳng trách Tịch Tư thích con như vậy, nếu con có thể làm con dâu của bác, bác sẽ thấy vô cùng vui mừng." Ngải Lâm phu nhân lại nói.
Ngôn Nại nghe Ngải Lâm phu nhân ca ngợi cô, thì ngượng ngùng cười một tiếng.
Hai người nói chuyện trời đất trong một vườn hoa nhỏ trên lầu, đây là biệt thự Tịch Tư mua ở thành phố B, Ngải Lâm phu nhân tới nơi thì trực tiếp ở lại đây.
Lúc này trên không trung có mấy chiếc máy bay bay về phía họ, máy bay bay vòng vòng trên đỉnh đầu Ngôn Nại, thật may đây là biệt thự ở ngoại ô, nếu không nhất định sẽ khiến mọi người chú ý. Máy bay bay mấy vòng, tung hoa bay đầy trời, trong đó một máy bay mở cửa khoang ra, một người nhảy xuống từ bầu trời cao ngàn mét, anh càng không ngừng hô to với Ngôn Nại trên ban công lộ thiên, "Ngôn Nại, anh yêu em, xin hãy gả cho anh!"
Người nọ rơi xuống giữa vô số cánh hoa tung bay trong không trung, anh bật dù nhảy ra, khống chế tốc độ hạ xuống, trên dù nhảy hình thon có lời thề yêu với Ngôn Nại.
Ngôn Nại đứng lên, khi người đó cách cô càng ngày càng gần, cô mới nghe rõ anh ở giữa không trung hô lên lời gì.
Cha mẹ, anh trai, chị dâu, bạn bè của Ngôn Nại đều xuất hiện trong sân dưới lầu, bọn họ đều nói, "Đồng ý với anh ấy đi! Đồng ý đi!"
Hôm nay đã sớm chuẩn bị xong, chỉ có một mình Ngôn Nại không biết mà thôi.
Ngôn Đán chạy thẳng lên lầu, ôm cổ Ngôn Nại nói, "Mẹ! Mẹ đồng ý lời cầu hôn của ba đi!"
Ngôn Nại ngẩng đầu lên, nhìn Bố Á Nặc Tịch Tư chậm rãi hạ xuống từ trên không trung, anh còn dùng giọng nói lớn nhất của mình để hô to lời cầu hôn, thổ lộ tình cảm với cô.
Khóe môi Ngôn Nại cong lên thành nụ cười, cô gật đầu…
Hoàn
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
8 chương
23 chương
49 chương