Cô là em gái của cặn bã nam
Chương 47
“Con không muốn gả vào Thích gia, con muốn sau này cùng người mà con yêu kết hôn, giống như ba và mẹ lúc trước.” Ngôn Nại nói ra lời trong lòng của mình.
“Cũng là ban đầu mẹ kiên trì muốn gả cho ba, cho nên mới không được nhà ngoại đồng ý và chúc phúc, không có được lời chúc phúc của gia đình hôn nhân rất khổ sở.” Ngôn phu nhân thời điểm nhắc đến Ngôn ba thái độ mền đi chút ít.
“Ý mẹ là con phải theo sự an bài của mẹ, gả vào Thích gia, chỉ có như vậy mới nhận được sự chúc phúc từ gia đình?” Ngôn Nại nói đồng thời rút điện thoại ra, bây giờ việc cấp bách của cô là lên internet tra một số tin tức, xem ra Ngôn phu nhân là quyết định chọn Thích gia rồi.
“Thằng bé nhà Thích gia kia, hắn diện mạo rất tốt. Chờ sau khi con cùng hắn đính hôn, có thể thử qua lại cùng hắn, nói không chừng về sau sẽ thích hắn. Diệp gia cùng Thích gia có quan hệ tốt, gả đi không lỗ, hôn sự này ông ngoại con đã đồng ý rồi, về sau có Diệp gia làm hẫu thuẫn, không ai dám khi dễ con. Con phải tin tưởng an bài này là muốn tốt cho con. Thử xem con cái các nhà danh gia vọng tộc có mấy ai có thể tự mình lựa chọn đối tượng kết hôn? Bọn họ phần lớn đều nghe theo sự an bài của trưởng bối.” Ngôn phu nhân ý vị sâu xa nói.
“Vậy tại sao ca ca con hắn chính mình có thể lựa chọn, đến lượt con thì không thể?” Cô vẫn cho là Ngôn phu nhân sáng suốt, Ngôn Diễn lựa chọn ca sĩ làm vợ, nàng không phải là đồng ý sao?
Nhưng Ngôn Nại không biết rằng hiện Diệp gia chỉ chấp nhận mình cô, Ngôn Diễn là bị bọn họ loại bỏ bên ngoài. Ngôn Nại biểu hiện lấy được lòng ông Diệp, đừng nói tại thời điểm đề cao Ngôn Nại, hắn còn cùng bọn họ đặc biệt nói hai câu, nhưng đối với Ngôn Diễn thì nửa chữ cũng không đề cập tới. Nếu con cháu trong Diệp gia mà giống như Ngôn Diễn bất học vô thuật, suốt ngày chơi bời lêu lổng, thì hắn tuyệt đối sẽ bị đá ra khỏi Diệp gia, cho đến khi thay đổi tốt mới được quay về. Diệp gia từ trước đến giờ đều đem vinh dự của gia tộc cùng lợi ích lên vị trí đầu não, là con cháu của Diệp gia thì nhất định phải vì gia tộc cống hiến, đồng thời Diệp gia cũng là lực lượng hẫu thuẫn lớn nhất của bọn hắn, Diệp gia sẽ che chở bọn họ, để cho bọn họ cuộc sống tốt nhất.
Nhưng Ngôn Nại cô đâu có muốn cái gì Diệp gia? Còn chưa có hỏi qua cô.
Diệp gia là không nói cho bọn họ người đối diện tình cảm sâu đậm tốt bao nhiêu, có thể đem bọn họ vẫn thật chặt đoàn kết cùng nhau là ý thức trách nhiệm về gia tộc của bọn họ, loại ý thức này bọn họ đã được dạy dỗ từ khi còn nhỏ để bọn họ nguyện ý cống hiến chấn hưng gia tộc. Chỉ có Diệp gia thịnh vượng, mới có thể vững chắc đặt chân trong xã hội tư bản phát triển. Giống như quốc gia cường đại, dân mới có thể an cư lập nghiệp.
Ngôn phu nhân dĩ nhiên là sẽ không nói cho Ngôn Nại biết những nguyên nhân này, nàng thản nhiên mở miệng nói “Không phải cuối cùng anh trai con vẫn ly hôn sao?”
Ngôn Nại mím chặt đôi môi, lộ ra sự quật cường, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô, cô tuyệt đối sẽ không thoả hiệp. Hôm nay cô đối vơi Thích Huân một chút cảm giác cũng không có, ngay cả mặt mũi hắn như thế nào cô cũng không nhớ rõ, với lại cố cũng có người mình thích rồi.
“Ngôn Nại, không được tuỳ hứng. Con cùng Thích Huân trước đính hôn, chờ sau khi tốt nghiệp đại học xong thì kết hôn, Thiếu phu nhân Thích gia không phải ai cũng đều có thể làm! Chuyện này Diệp gia đã đồng ý Thích gia rồi, tối nay chính là hai bên gặp mặt nhận thức nhau một chút.” Ngôn phu nhân có chút tức giận, giọng nói của nàng cũng cao lên.
“Nhưng là nói, con cũng là con của Ngôn gia.” Ngôn Nại có phần khí phách nói. Ngôn phu nhân há mồm là Diệp gia, ngậm miệng cũng là Diệp gia, nàng thời thời khắc khắc đều nhớ tới Diệp gia, đem nhà mẹ đẻ nàng so với cái gì cũng quan trọng hơn cả. Ngôn Nại hiểu nàng, nhưng không thể tiếp nhận. Cô cảm thấy Ngôn phu nhân giống như công chúa hoà thân thời cổ đại, chỉ cần không có gì liên luỵ đến quốc gia của nàng thì nàng có thể vô hạn sủng ái đứa con của mình, có thể ủng hộ trượng phu của mình, làm một hiền thê lương mẫu. Nhưng một khi quốc gia nàng xảy ra chuyện, bên này phải lập tức tương trợ. Nếu như hai nước trái lập, nàng sẽ không do dự đứng về phía quốc gia của mình, cho dù là cùng chồng con đối nghịch.
Ngôn Nại sẽ không vì Diệp gia mà gả cho người cô không hề thích, Ngôn Nại không nhìn sắc mặt Ngôn phu nhân đã biến thành xanh mét, tiếp túc nói “Quốc gia quy định, nghiêm cấm xử lý, buôn bán hôn nhân. Kết hôn phải do một nam một nữ yêu nhau tự nguyện, không cho phép bất kì bên nào đối với đối phương ép buộc hoặc có người thứ ba can thiệp. Con không muốn cùng Thích Huân kết hôn!” {Luật hôn nhân} quốc gia quy định, cô vừa lên internet tra được, có điều luật này, cô cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa.
“Tiểu Hạng, phiền anh đưa tôi đến công ty, tôi quên đồ ở phòng làm việc.” Ngôn Nại nói với tài xế. Không khí trên xe trở nên trầm lặng, hai mẹ con không ai nói thêm câu nào nữa, Ngôn Nại là xuyên qua đến đây, cô đối với Ngôn phu nhân không hề có tình cảm mẹ con, cô tôn trọng nàng bởi vì nàng là mẹ của cỗ thân thể này. Cô sẽ không để Ngôn phu nhân định đoạt hôn nhân cả đời của cô.
Đến cửa công Thích Huân Ngôn Nại bước xuống, cô nói với tài xế không cần đợi, cô không muốn cùng Ngôn phu nhân mặt lạnh cùng về nhà, như vậy cô thấy thật không thoải mái. Không biết nơi này đã xảy ra biến đổi gì, trong tiểu thuyết vốn không hề nhắc đến cô nhiều lắm giờ đột nhiên Ngôn phu nhân lại thích can thiệp vào cuộc sống của cô.
Nhưng cô không biết rằng Ngôn Nại vốn không hề được nhắc đến nhiều cho đến khi cô xuyên qua đến thay thế Ngôn Nại thì số mạng vốn có của Ngôn Nại cũng thay đổi theo. Cô bị ông Diệp coi trọng, tiệc sinh nhật 18 tuổi của cô tổ chức tại Diệp gia, như muốn nói cho mọi người biết rằng cô là cháu ngoại của ông Diệp. Ngay cả chuyện cô làm MV cũng là cậu của cô báo cho Ngôn phu nhân biết, khiến nàng chú ý đến cô. Sau lại có thêm Thích gia nhìn trúng cô, an bài cô cùng Thiếu gia nhà Thích gia là Thích Huân gặp mặt là mợ ba của cô, nàng nghĩ muốn thúc đẩy Diệp gia cùng Thích gia kết thân. Tất cả những sự thay đổi này đều do biểu hiện của Ngôn Nại trong buổi yến thọ của ông Diệp quá suất sắc.
Ngôn Nại đi vào công ty, giờ là hơn 7 giờ tối, trong công ty vẫn còn một số phòng làm việc để đèn sáng. Vừa ra khỏi thang máy, chuông điện thoại của cô liền vang lên, gọi cho cô là Diệp Gia Thịnh.
“Ngôn Nại?” Điện thoại truyền đến giọng nói của u.
“Ân.” Không biết hắn gọi cô có việc gì.
“Nghe nói đối tượng xem mắt tối nay của chị là Thích Huân? Em nói chị ngàn vạn lần đừng đồng ýđính hôn cùng hắn, tên tiểu tử kia không phải là người tốt gì. Ông ngoại vốn là tính toán để cho Diệp Gia Tuyền cùng Thích gia kết thân, không biết sao lại đổi ý. Em đây là tới mật báo, chị đừng đem chuyện này để bại lộ ra a.” Diệp Gia Thịnh nói rất gấp, hắn hôm nay lúc từ trường học trở về, tình cờ nhge được ba hắn cùng Nhị bá nói chuyện, có liên quan đến Diệp gia cùng Thích gia sắp sửa kết thân, bên trong có nhắc tới Ngôn Nại cùng Thích Huân hôm nay gặp mặt xem mắt tại khách sạn Quân Duyệt. Bọn họ nói chuyện hắn nghe không rõ lắm, chỉ có thể đem nhứng gì hắn đại khái biết được trước nói cho Ngôn Nại. Hắn vẫn không thích cái tên Thích Huân này, hắn cảm giác tên tiểu tử này giả dối.
“Chỉ là ăn bữa cơm bình thường thôi, sẽ không cùng hắn đính hôn.” Ngôn Nại cường điệu nói.
“Vậy thì em yên tâm! Còn có chị đã lâu không đi học, đừng có quên hết kiến thức đấy. Sang năm còn phải thi tốt nghiệp trung học, không được để thành tích rách rát, phải cố gắng đem bài tập học cho tốt biết không?” Diệp Gia Thịnh trong điện thoại hung hăng dặn dò Ngôn Nại.
“Cảm ơn.” Ngôn Nại nhận thấy trong giọng nói của Diệp Gia Thịnh có chút quan tâm mình.
Ngôn Nại cùng Diệp Gia Thịnh nói thêm vài câu rồi cúp máy, cô nhìn thấy tin nhắn trả lời của Clarence lúc chiều, khi đó cô cùng Ngôn phu nhân đang trên đường đi đến khách sạn Quân Duyệt, cô còn chưa kịp trả lời tin nhắn của anh, hiện tại cô rất lo lắng cho sức khoẻ của anh, không biết anh bệnh nặng hay nhẹ.
Ngôn Nại nhìn thời gian vẫn chưa tới 8 giờ, cô quyết định qua nhà Clarence xem tình hình sức khoẻ anh như thế nào rồi. Trên đường đi Ngôn Nại còn mua cho anh một bát cháo nóng. Đến dưới nhà Clarence thì cô dừng lại, lấy điện thoại ra gọi cho Clarence thông báo là cô đến thăm, nếu không đột nhiên đến nhà người ta có chút không lịch sự. Clarence nhận điện thoại nói cô có thể trực tiếp lên nhà anh, lúc này Ngôn Nại mới xách đồ hướng nhà anh đi tới.
Clarence hình như vội ra mở cửa cho Ngôn Nại, anh chỉ mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác thêm cái áo khoác thật dày, giống như là vừa dời giường, đầu tóc anh có chút lộn xộn, sắc mặt có chút tái nhợt. Anh đứng ở cửa, trông có vẻ mệt mỏi, hẳn là vẫn chưa khoẻ.
Ngôn Nại vừa bước vào nhà, Khuyên Khuyên chạy ra mãnh liệt nhào vào lòng cô, Ngôn Nại vội vã che hộp đồ ăn trong tay, tránh cho nó nhào vào làm đổ mất, nhìn Khuyên Khuyên cả người béo tròn, khẳng định mấy ngày qua Clarence chăm sóc nó rất tốt.
“Anh đã khoẻ hơn chút nào chưa? Mà anh đã ăn cơm chưa? Em có mua cháo cho anh này, anh cố gắng ăn thêm chút cháo cho mau khoẻ, cháo vẫn còn nóng đấy.” Ngôn Nại vừa vào nhà vừa nói với Clarence.
“Đã tốt hơn nhiều rồi, cám ơn em. Em có đói không, cùng ăn nhé!” Ánh mắt Clarence lộ ra tia ấm áp, giọng nói của anh vì bị ốm mà có chút trầm thấp khàn khàn. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh ngã bệnh rồi? Clarence cười khổ trong tròng, chính anh cũng không nhớ rõ. Anh là bị sinh non, từ bé đã luôn yếu ớt bệnh tật. Người bình thường bị cảm cúm chỉ cần hai đến ba ngày là khoẻ, còn anh mỗi lần ốm là phải mất một tháng mới khoẻ lại. Những lúc như vậy đều là anh một mình chống đỡ vượt qua, Ngôn Nại là người đầu tiên quan tâm anh lúc anh ốm.
“Vâng.” Ngôn Nại vốn là muốn nói cô không đói, không cần ăn thêm nữa, nhưng không hiểu sao lời đến miệng rồi lại nuốt vào, thần sai quỷ khiến thế nào lại trả lời “có”. Clarence trong bếp lấy cái muỗng múc cháo vào hai bát.
“Em chỉ ăn chút xíu thôi!” Ngôn Nại nhìn chằm chằm cái muỗng trong tay Clarence, cô chỉ mua một phần cháo cho anh nên không nhiều lắm, anh bị ốm nên cần ăn nhiều một chút cho khoẻ, không nên múc hết cho cô. Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, im lặng ăn cháo, ánh đèn vàng dịu nhẹ bao phủ lấy toàn bộ phòng bếp, không gian thật ấm áp. Ngôn Nại tối nay được ăn hai bữa cơm, lần thứ nhất như ở Địa ngục, nhàm chán tối tăm; còn bữa cơm này thì như ở Thiên đường, ánh nắng tươi sáng, ấm áp. Cô cảm thấy mùi vị thoang thoảng của cháo trong miệng thật thơm.
Ngôn Nại nhẹ liếc mắt ngắm nhìn khuôn mặt Clarence, nhớ đến Phương Đình Na hôm qua đã truyền tin lại cho cô, nói rằng cô nàng này hôm qua đã trực tiếp hướng anh trai cô thổ lộ, báo cho cô biết rằng Ngôn Diễn đã bị nàng thu phục. Nàng hả hê đêm một thân đầy kinh nghiêm truyền thụ lại cho Ngôn Nại, nói cô trực tiếp hướng người mình thích thổ lộ là tốt nhất, thích hắn thì phải nói cho hắn biết, nếu không sẽ hối hận cả đời.
Ngôn Nại nội tâm thật rối rắm, cô thích Clarence, có hay không nên trực tiếp nói cho anh biết? Nói ngay bây giờ sao? Hay là nên chọn một ngày lãng mạn thổ lộ? Hôm nay có một số chuyện khiến tâm trạng cô thật kém, cô đột nhiên muốn thổ lộ lòng mình với Clarence. Ngôn Nại chờ đến khi ăn xong, cô hơi do dự, lời nói cứ đến miệng lại nuốt vào, ấp Phương Đình Na ấp úng khiến Clarence có chút chu ý. Cho đến khi sắp phải về, cô mới lấy hết dũng khí, mở miệng nói “Clarence, e... e... thích... thích... anh.” Giọng nói cô cứ nhỏ dần, giống như muỗi kêu, nói xong cô cúi đầu thật thấp, hai má ửng hồng, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Clarence ánh mắt ôn hoà nhìn tiểu cô nương vừa hướng anh thổ lộ giờ đang cúi thấp đầu, anh cười nhẹ, đưa tay ra xoa xoa đầu cô “Tiểu Nại, ngẩng đầu lên.” Giọng nói anh tràn đầy dịu dàng.
Ngôn Nại cảm nhận được độ ấm của tay anh truyền tới, cô thấp thỏm ngẩng đầu lên, tim cô giờ đang đập bang bang như muốn nhảy ra ngoài vậy, cô mở to đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn anh.
“Tiểu Nại, tại sạo lại thích anh?” Clarence nhẹ giọng hỏi cô.
Ngôn Nại nghiêng đầu nghĩ nghĩ “Em rất thích nghe anh giảng bài, sẽ không buồn ngủ giống như giáo viên trên lớp giảng. Mỗi khi ở cùng anh đều cảm thấy thật vui vẻ. Luôn luôn nghĩ đến anh, bạn học em nói đó là thích.”
Clarence nghe xong cũng không có phản ứng gì, tiếp tục hỏi Ngôn Nại “Chỉ thế thôi sao?”
Ngôn Nại muốn nói thêm gì đó, nhưng những gì cô biết về Clarence quả thực rất ít, cô chán nản lắc đầu một cái.
“Em đối với anh cái gì cũng không biết, vậy mà dám nói thích anh sao?” Clarence xoay người bước ra cửa “Cũng muộn rồi, để anh đưa em về nhà.”
Ngôn Nại rất muốn phản bác, nhưng là cô không biết nên phản bác như thể nào, nguyên nhân từ đâu mà nói thích anh? Cái vấn đề này cô nên trả lời như thế nào đây?
Clarence kiên trì muốn đưa cô về nhà, cô nói cô không cần, anh hiện tại đang bị bệnh, nên nghỉ ngơi cho khoẻ, với cả bên ngoài nhiệt độ rất thấp. Nhưng Clarence vẫn nhất quyết muốn đưa cô về, Ngôn Nại cũng hết cách, đành phải ngoan ngoãn để anh đưa về.
Đến biệt thự Ngôn gia, Clarence dừng xe ở bên ngoài, đèn xe ô tô chiếu sáng cả đoạn đường phía trước.
“Tiểu Nại, cái cảm giác thích mà em vừa nói vs anh chỉ là cảm xúc nhất thời, đây là bởi vì tiếp xúc lâu ngày mà sinh ra cảm tình. Sau đó một thời gian, em sẽ phát hiện hắn cũng không có tốt đẹp như trông tưởng tượng của em, có lẽ cái phần không tốt đó em chưa nhận ra hoặc là em cố tình bỏ qua. Anh cũng rất thích em, giống như một người anh trai thích em gái mình vậy. Em không cần phải suy nghĩ nhiều, chờ sau khi Ngôn phu nhân lớn hơn chút nữa, em sẽ nhận ra điều anh nói là đúng.” Clarence chậm rãi nói.
Ngôn Nại mở của xe, cô bước xuống, xoay người cúi xuống nói với Clarence đang ở trong xe “Clarence, anh thoạt nhìn rất lạnh nhạt, giống như đối với chuyện gì cũng đều tỏ ra thờ ơ, nhưng thật ra nội tâm của anh rất mềm mại, điển hình là kiểu người ngoài lạnh trong ấm áp. Anh sớm đi về nghỉ ngơi đi, em vào nhà đây.” Trong chuyện tình cảm, Ngôn Nại không phải tuýp người chủ động, đây là lần đầu tiên cô lấy hết dũng khí để thổ lộ với người mình thích, bên cạnh còn có Phương Đình Na cổ vũ. Nhưng cô lại bị cự tuyệt ngay trong lần đầu tiên này, nói cô không khó chịu, là giả. Vào phòng mình Ngôn Nại liền nhào lên giường, chùm chăn gào khóc, sau khi bị cự tuyệt, tất cả lớp nguỵ trang bình tĩnh bên ngoài của cô đều bị xé nát, cô không cam lòng, cùng tự ái, sự nhụt trí dâng lên tràn đầy trong lòng.
Sáng ngày hôm sau Ngôn Nại trở lại bình thường, ngoại trừ đôi mắt có chút sưng đỏ, nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra, cô quay về căn nhà ở Hào Đình, tiện thể qua nhà Clarence đón Khuyên Khuyên về, lúc cô gặp Clarence, vẻ mặt cô vẫn bình thường, như tối qua người thổ lộ bị cự tuyệt không phải là cô vậy. Ngôn Nại cùng Clarence nói vài câu rồi ôm Khuyên Khuyên về.
Những ngày sau đó, Ngôn Nại ở công ty thường cố ý tránh mặt Clarence, cũng không có nhờ anh giảng bài cho nữa, cô ép buộc mình nghe Mạnh Thuyền giảng bài để lấy lại tinh thần, không phải cô muốn cả đời không gặp Clarence nữa, chỉ là hiện tại tâm trạng cô vẫn rất khó chịu, không muốn gặp anh.
Ngôn Diễn cùng Phương Đình Na đã trở lại, Ngôn Diễn cầm trong tay bộ phim đã quay xong trở lại công ty, bộ dạng lôi thôi, mặt râu mọc lởm chởm lâu ngày chưa cạo, liền vọt vào phòng làm việc của Ngôn Nại. Ngôn Nại thấy anh trai mình thì giật mình, trợn mắt há mồn, đây là anh trai cô sao?
“Tiểu Nại, bộ phim cuối cùng cũng hoàn thành rồi, cố muốn xem luôn không? Không phải khoe khoang, bộ phim này anh quay rất thành công!” Ngôn Diễn chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Cái này mà nói không khoe khoang sao? Ngôn Nại cũng muốn xem qua một chút, hai anh em liền tìm một phòng chiếu phim ở công ty ngồi xem. Mạnh Thuyền nhận được tin tức cũng chạy đến muốn xem, nhưng lại bị Ngôn Diễn đóng cửa không cho vào, nói hắn muốn xem phim thì đợi phim được công chiếu rồi đến rạp mà xem a !
“Tiểu Nại, anh nói em biết, đây là lần thứ 27 anh xem bộ phim này rồi, nó thật hay a, xem mãi không chán!” Hắn trong quá trình quay phim cũng xem đi xem lại rất nhiều lần, Phương Đình Na cùng hắn xem đi xem lại đến lần thứ 5 thì không chịu nổi.
“Lão sư cũng khen bộ phim này nội dung rất tốt, hắn nói hắn rất coi trong bộ phim này!” Ngôn Diễn hưng phấn nói “Tào Nhất Định hắn diễn bộ phim này rất được, lần sau anh sẽ mời hắn làm diễn viên cho bộ phim kế tiếp ...”
Phim còn chưa bắt đầu, bên ngoài lại có người tới gõ cửa. Ngôn Nại ra mở cửa, là Ngôn ba. Phía sau ông còn có mấy người đi theo, trong đó Ngôn Nại nhận ra được hai người là Nghị thúc cùng Chu Đạo. Bọn họ hướng Ngôn Nại cười cười, coi như là chào hỏi. Ngôn Nại hơi nghiêng người nhìn phía sau nhưng không thấy Clarence. Ngôn ba nói bọn họ là cùng đến khảo sát bộ phim này. Cũng bởi vifw vừa về đến công ty, liền lôi kéo Ngôn Nại cùng đến phòng chiếu phim của công ty xem bộ phim mới hoàn thành, bọn họ nhận được tin tức cũng lập tức tới, nói chung là cũng hơi tò mò về bộ phim này, may mà phim chưa bắt đầu.
Tất cả mọi người vào phòng chiếu phim, trong phòng bỗng truyền tới tiếng ngáy nhẹ, Ngôn Nại mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh trai mình, cô vừa mới ra mở cửa chốc lát, mà anh trai cô đã dựa vào ghế ngủ mất.
Ngôn Nại đến bên cạnh đánh thức anh trai dậy, hắn mơ màng mở ra đôi mắt đầy tia máu, thấy trên màn hình đã bắt đầu chiếu phần phụ đề liền lập tức tỉnh táo lại. Hắn nhìn lướt qua phòng chiếu phim một vòng, sau đó liền chăm chú hướng mằn hình lớn xem phim.
Ngôn Nại có chút yêu thương nhìn anh trai, để quay một bộ phim thật không dễ dàng, nhìn hắn hình như gầy đi rất nhiều. Cô lại gần bên tai anh trai nói nhỏ “Cực khổ cho anh rồi!”
Ngôn Diễn hướng cô cười một tiếng “Như vậy tính là gì, có cực khổ hơn nữa anh cũng nguyện ý chịu.”
. . . . . . .
Khi phim kết thúc, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay, đèn phòng chiếu phim bật sáng, mọi người đều thấy bộ phim [Đại Thoại Tây Du] này rất có giá trị, rất đáng để xem, liền ở ngay trong phòng chiếu phim bàn luận.
Ngôn ba cùng Đào Nghị đi tới trước mặt hai anh em, Đào Nghị vỗ vỗ vai Ngôn Diễn nói “Tiểu tử này rất có tài năng! Ta thấy rất rõ!”
Nói xong ông liền hướng Ngôn ba nói “Dương ca, tiểu Diễn có vẻ rất thích làm đạo diễn, anh để cho tiểu Diễn theo đuổi ước mơ của nó đi, không nên ngăn cản.” Song ông lại nhỏ giọng nói “Bộ phim này nội dung rất hài hước, khiến người xem ôm bụng cười lăn lộn, bên cạnh đó còn đưa tới suy nghĩ sâu xa, so với bộ phim nói về chiến tranh thời xưa của Chu Đạo đáng xem hơn nhiều, nó rất thích hợp để chiếu trong những ngày Tết.” < hì hì, đoạn này mình không hiểu nên chém bừa >
Ngôn ba buồn cười nhìn bộ dạng của Ngôn Diễn, từ lúc về đến giờ hắn vẫn chưa tắm rửa chau chuốt lại, trông như dân chạy nạn. Ông thở dài, ông sớm không quản được đứa con trai này rồi “Nó muốn như thế nào thì như thế đó, ta sẽ không can thiệp ngăn cản nữa.”
Ngôn Diễn nghe vậy thật mừng rỡ. Ngôn Nại thấy ba ủng hộ anh trai làm đạo diễn cũng thật cao hứng thay anh trai.
“Ngôn Nại.” Ngôn ba nhớ tới một chuyện, ông rất muốn hỏi Ngôn Nại “bộ phim lúc mới bắt đầu, ba thấy trên phụ đề có ghi nguyên tác Ngô Thừa Ân, kịch bản Lưu Trấn Vĩ, bản thảo Ngôn Nại, đây là sao?”
“Thì chính là như vậy, vốn đây là bản thảo viết tay, còn nguyên tác cùng biên kịch đã không còn trên đời nữa rồi. Cho nên ba không cần phải long lắng về vấn đề bản quyền.” Ngôn Nại là biết ba đang lo lắng cái gì.
Cũng là trong lúc quay phim, con mới phát hiện ra kịch bản không phải do tiểu Nại biên soạn, con cũng bị tiểu Nại lừa gạt.” Ngôn Diễn mạnh mẽ lên án em gái.
“Nếu không làm như vậy, thì anh sẽ đồng ý làm đạo diễn cho kịch bản này sao? Chắc chắn sẽ nói là đạo phim người khác.” Ngôn Nại bất đắc dĩ nói. Bên ngoài kia còn có các công ty khác đang âm mưu lật đổ Ngôn thị, cô cần phải giữ bí mật chuyện này, nói cho Ngôn Diễn chỉ sợ hỏng việc, cứ để cho các công ty kia nghĩ cô không thể viết kịch bản, cho rằng cô cùng anh trai chỉ là chơi đùa, như vậy đối vs việc quay phim và công ty sẽ an toàn hơn.
Hai ngày sau, các thành viên trong Hội đồng quản trị bắt đầu bỏ phiếu trọn lựa một trong hai bộ phim để công chiếu, kết quả bộ phim [Đại Thoại Tây Du] được chọn, đây cũng là kết quả đã được dự đoán trước.
---Hết chương 47------ *
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
10 chương
99 chương
79 chương
11 chương
40 chương