Sáng hôm sau..... Nhiên Nhiên ngủ dậy rất sớm. Cô làm vệ sinh cả nhân rồi chạy sang gọi cậu. - Cậu chủ. Dậy đi ạ!! Du Hạo Thần nghe tiếng cô, khẽ đáp: - Ừm, em xuống nhà trước đi. - Vâng. Nhiên Nhiên đi xuống nhà, trên mặt hiện rõ nụ cười vui vẻ. Dì Tố Tố nhìn cô vui như vậy, thở phào nhẹ nhõm. Chắc hai đứa đã làm lành với nhau rồi. - Chào buổi sáng dì Tố Tố. - Chào cháu. Mau lại đây ăn sáng rồi đi học. Dì Tố Tố cười hiền. - Dạ, cháu đợi cậu rồi ăn luôn ạ!! - Không cần đợi đâu, dì mau mang đồ ăn ra đây. Du Hạo Thần vừa bước xuống cầu thang vừa nói. Nhìn thấy cậu, Nhiên Nhiên cười híp cả mắt. - Chào buổi sáng, cậu chủ. Du Hạo Thần bắt gặp nụ cười của cô, khóe miệng khẽ cong lên. Con heo ngu ngốc này, định dụ dỗ cậu sao. Cậu đi lại kéo ghế ngồi xuống, khẽ giọng đáp: - Mau lại đây. Nhiên Nhiên nghe cậu gọi, lon ton chạy lại: - Cậu gọi em. - Lấy cho tôi cốc nước. - Vâng, nước đây ạ. Nhiên Nhiên đặt cốc nước trên bàn, chăm chú nhìn cậu. - Em mau ngồi đi. - Dạ. Dì Tố Tố mang hai tô phở ra, cười mỉm nhìn hai đứa: - Hai đứa mau ăn đi rồi đi học. - Vâng ạ. Nhiên Nhiên nói. Cô bê tô phở sang cho cậu. Vì nó rất nóng nên cô khẽ nhăn mày. - Cẩn thận một chút. Du Hạo Thần nhận nó từ tay cô. Khẽ nói. - Mau ăn đi. - Vâng ạ. Nhiên Nhiên cúi mặt xuống ngại ngùng. Là cậu quan tâm cô sao? Sau khi ăn xong, hai người họ bước ra khỏi nhà. Du Hạo Thần nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên: - Đi học cùng tôi. - Sao... sao.... ạ? - Tôi bảo em đi cùng tôi. Đừng lắm lời. - Ơ.... dạ.... Nhiên Nhiên vội bước vào xe. ------------------------------------------------------------ Trường Royal..... Du Hạo Thần bước xuống xe, thong thả đi vào trường. Nhiên Nhiên đi đằng sau cậu. Mọi người xung quanh nhìn thấy, lại bàn tán xôn xao: - Con người hầu lại đi cùng hội trưởng kìa. - Không ngờ nó lại mặt dày như vậy. - Thật chướng mắt. - Chị Tuệ Dao nhìn thấy chắc bực mình lắm. Du Hạo Thần nghe những lời nói chỉ trỏ của những người xung quanh, quét đôi mắt lạnh lẽo nhìn họ như cảnh cáo. Nhận thấy hàn khí xung quanh cậu, tất cả im bặt không dám hé răng nửa lời. Du Hạo Thần nắm lấy tay Nhiên Nhiên bước đi. Cảm nhận tay cậu chạm vào tay mình, tim cô đập liên hồi, mặt đỏ gay. - Bình tĩnh, có tôi ở đây. Du Hạo Thần nói như trấn an Nhiên Nhiên. Cậu đưa cô lên khán đài, nơi mà cả trường có thể nhìn thấy được. - Hôm nay, tôi tuyên bố với mọi người một chuyện. Giọng nói lạnh nhạt của cậu cất lên khiến mọi người chú ý. Ai ai cũng chăm chú nhìn lên khán đài. Du Hạo Thần nói tiếp: - Chuyện của tôi và Tuệ Dao, tất cả là do cô ta tự biên tự diễn. Tôi không phải là bạn trai của cô ta. Câu nói của cậu làm mọi người hoang mang: - Hội trưởng đang nói gì vậy? - Hai người họ chẳng phải yêu nhau sao? - Không thể nào? Không chừng hội trưởng đang muốn che giấu? Lâm Tuệ Dao lúc này tức giận, mặt cô ta như biến sắc. Vội chạy lên khán đài, cô ta khóc đáng thương: - Hạo Thần, cậu... cậu nói gì vậy? Hic hic... Cậu hết thương mình rồi sao? Tại con bé này.... có phải không? Tại con bé mà cậu không thương mình nữa.... Hic.... Hức.... - Tuệ Dao khóc rồi kìa. Tội cô ấy quá. - Thì ra là tại con hầu. Nó làm gì xứng với hội trưởng chứ. - Đúng đúng. Nó quả là hồ ly tinh mà. Nhiên Nhiên đứng đằng sau Du Hạo Thần, chỉ biết cúi mặt. Cô thật sự không nghĩ Tuệ Dao là loại người như vậy. Hành động của chị ta còn khiến cô tin rằng hội trưởng thích chị ta. Trước lời nói trách móc của mọi người, Mộc Nhiên Nhiên chỉ im lặng chịu đựng. Du Hạo Thần nhìn hành động của Lâm Tuệ Dao, cười khẩy: - Ngay từ đầu, tôi vốn dĩ không phải là bạn trai của cô ta. Là mọi người bị cô ta che mắt. Cậu bật điện thoại, màn ảnh to lớn trên sân khấu hiện ra. - Hôm đó là tôi vô tình gặp cô ta ở quán Bar. Mọi người có tin không? - Tuệ Dao làm sao có thể vào quán Bar được. Cô ấy rất hiền lành và đáng yêu mà. - Tôi không tin chuyện này đâu. - Đúng tôi cũng không tin. - Nếu mọi người không tin thì hãy xem đây. Hình ảnh Tuệ Dao bước vào Bar hiện lên rõ rệt. Cô mặt trên người bộ quần áo thiếu vải đến mức người nhìn phải khó chịu. - Tuệ Dao kìa. - Không thể tin được. - Cô ấy là hạng người đó sao. Tuệ Dao nhìn bức ảnh của mình, thoáng giật mình. Sao... Sao có thể? Làm sao cậu ấy có được? - Không phải. Đây không phải là tôi. Không phải. - Cô im đi. Lần đó là tôi có ý tốt giúp cô. Vậy mà cô lại hại tôi, khiến mọi người hiểu lầm mối quan hệ của tôi và cô. Thiệu Phong và Vân Hy nghe cậu nói, há hốc mồm. Chuyện này.... quả thật là cô ta nói dối. Ngay cả Mộc Nhiên Nhiên cũng không thể tin Tuệ Dao là loại người như vậy. Cô cứ nghĩ chị ta là một người tốt. Lạc Lam, Hạ Vân cũng ngạc nhiên không kém. Tuệ Dao mà họ biết là loại con gái như vậy sao? Lúc này, Giản Thiếu Phàm, Khả Hân, Tử Kỳ cũng chăm chú nhìn lên khán đài. - Anh ta đi trước bọn mình một bước rồi. - Như vậy chúng ta đỡ phải điều tra tin tức, không phải sao? - Khả Hân nói đúng đó Thiếu Phàm. - Ừm, đây là lúc cô ta trả giá về lỗi lầm của mình. Giản Thiếu Phàm nói, đáy mắt tỏ ra lạnh nhạt. Quay lại chỗ Du Hạo Thần..... - Sao.... cô thấy thế nào? - Cậu... cậu dám gài bẫy tôi sao? - Đây chẳng phải là cách mà cô làm với tôi sao? Lâm Tuệ Dao, tôi nói cho cô biết. Cô còn đụng đến một cọng tóc của Nhiên Nhiên, tôi sẽ khiến cô phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần như vậy. - Cậu.... Cậu..... - Tuệ Dao, không ngờ đây là con người thật của cậu. Lạc Lam nhìn Tuệ Dao, đáy mắt vô cảm đến kì lạ. - Lạc Lam,đừng cậu ta. Cậu phải tin mình. - Tin cậu, cậu lấy bằng chứng gì để mình tin cậu. - Mình.... Lạc Lam.... - Cô ta chính là một kẻ giả tạo. Giọng nói cất lên khiến mọi người chú ý nhìn ra sao. Lưu Hoàng Thiên một thân ảnh tiêu soái bước vào. Anh nhìn Nhiên Nhiên đứng phía sau Du Hạo Thần, gương mặt trầm tĩnh đến lạ: - Tôi sẽ cho mọi người thấy con người thật của cô ta. - Cậu... Cậu là ai? Tuệ Dao ngạc nhiên nhìn Lưu Hoàng Thiên. - Tiểu Thiên!! Lưu Hoàng Thiên nhìn Nhiên Nhiên cười nhẹ một cái: - Anh sẽ đòi lại công bằng cho em. Nhiên Nhiên. - Cậu... cậu định làm gì? - Lâm Tuệ Dao! Tuy cô không có thù oán gì với tôi. Nhưng mà....việc cô làm với Nhiên Nhiên, tôi không thể chấp nhận được. Nói rồi, Lưu Hoàng Thiên chiếu đoạn phim cho mọi người cùng xem.