Có Giỏi Thì Đừng Chết
Chương 44 : Ngón tay thứ sáu-thập
Ha, hô, ha, hô.
Chạy, giọt mưa từ bầu trời rơi xuống, dính vào tóc và trên người, khiến toàn thân đều trở nên ướt át.
Không được, phải chạy, phải chạy. Cố gắng hết sức chạy trối chết ở trong mưa, ánh mắt của cô cố chấp nhìn về phía trước.
Phải đi đến nơi đó, bởi vì nơi đó có….có…
Bóng dáng cô gái trẻ chạy vào rừng cây nhỏ, bước vào bẫy rập sớm đã dày công bố trí. Mỗi một bước dưới chân, đều là nguy cơ trùng trùng.
Một khắc kia đụng phải bẫy rập, dao trúc thật nhanh xuyên qua thân thể gây đau đớn, làm cho cô tê tâm liệt phế hét to.
(tê tâm liệt phế/撕心裂肺地: đau đớn tột cùng)
— — a a a a a a a a a!
***
“A a a! Đau quá, đau quá!Tôi không cần, tôi không muốn chết a!”
“Cứu tôi, cứu tôi!”
Lý Đông ở trong bụi cỏ lăn lộn, liều mạng ôm lấy bụng của mình, thống khổ mà kêu rên.
“Đau quá, đau quá a!”
Trên mặt đất, vài mảnh trúc được gọt thật nhọn thành dao vô lực rơi xuống một bên, một khắc kia bẫy rập được khởi động, nhanh đến nỗi gần như không kịp né tránh. Cho dù hắn lựa chọn né đi, nhưng vẫn không tránh thoát được.
Dao trúc bén nhọn đâm qua bụng người, vết thương chí mạng.
Lý Đông nằm ở trên cỏ, đau đớn khiến sắc mặt gã trắng bệch, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin được.
“Tại sao lại như vậy, nơi này như thế nào vẫn còn bẫy rập…Rõ ràng đã bị…”
“Rõ ràng đã bị Liễu Vận Vận đụng trúng, vì sao bẫy rập vẫn còn đó, đúng không?”
Âm thanh vang vọng từ phía sau rừng rậm truyền đến, một người theo đó đi ra. Đôi con ngươi màu nâu sâu thẳm như viên pha lê xinh đẹp lạnh lùng nhìn Lý Đông nằm trên mặt đất.
“Đau đớn khi bị đâm xuyên bụng, bây giờ mày đã nhận được, cảm giác như thế nào?”
“Mày, mày, mày…” Lý Đông trừng to mắt:”Tại sao mày ở đây?”
“Bởi vì nói dối không chỉ có một mình mày, ngu xuẩn.” Ngồi xổm xuống, Lâm Thâm trào phúng nhìn Lý Đông:”Nói với mày đi xuống núi, bọn tao nhất định phải xuống núi sao? Mẹ mày không nói cho mày biết không nên dễ dàng tin lời người lạ nói à? So với Liễu Vận Vận mày quả thật ngu xuẩn gấp trăm lần, ít nhất cô ta bị người mình tín nhiệm lừa gạt, mà mày…Lại bị ngạo mạn của mình lừa gạt.”
Anh hạ giọng, ghé sát vào bên tai Lý Đông. [ =)) quyến rũ quá *ôm mũi* ]
“Mày nói, có muốn hay không cứ như vậy đem mày ném vào rừng, làm mày một mình thống khổ chết đi, trừng phạt vì mày nói dối?”
Lý Đông sợ hãi trừng to mắt.
“Không, có lẽ trước khi mày mất máu quá nhiều mà chết cũng đã bị dã thú theo mùi máu đến gặm thật sạch sẽ. Chúng nó sẽ từ miệng vết thương ở bụng mà đem mày xé ra, ăn trước nội tạng mềm mại rồi mới bắt đầu cắn xé bắp thịt của mày. Vận khí tốt nói không chừng còn có thể nhìn thấy được nội tạng bị ăn trước, mày có khả năng vẫn còn tỉnh táo thấy một màn này…Mày nói xem?”
“Mày, mày, cái này…”
“Lâm Thâm!”
Thời điểm Hách Phúng chờ mấy người trong phòng đuổi tới liền nhìn thấy Lý Đông sắc mặt trắng bệch ôm bụng cuộn lại trên đất, mà Lâm Thâm thì ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
“Đây là chuyện gì?” Dương Duệ nghi hoặc.
“Không có gì.” Lâm Thâm đứng lên:”Chỉ là trừng phạt nho nhỏ.”
“Trừng phạt nho nhỏ?” Hách Phúng nghi ngờ liếc mắt nhìn Lâm Thâm một cái, lại nhìn vẻ mặt Lý Đông như gặp quỷ, cậu chỉ biết Lâm Thâm nhất định không làm chuyện tốt lành gì.
Nhưng mà nhìn anh làm bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra. Hách Phúng cũng lười hỏi nhiều, chỉ là thời điểm đi ngang qua Lâm Thâm thì hung hăng trừng anh một cái.
Giả bộ, cho anh giả bộ! Đừng tưởng rằng tiểu gia tôi không nhìn rõ bản tính của anh!
Đối với cái trừng mắt này, Lâm Thâm quay đầu qua mỉm cười rạng rỡ.
Hách Phúng lập tức như gặp phải quỷ, giống như bay đến trước mặt Lý Đông.
“Nè!” Cậu đá đá Lý Đông:”Mày còn muốn ở trên mặt đất giả chết tới chừng nào?”
Lý Đông mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của người khác, giẫy giụa ngẩng đầu, thấy Dương Duệ đứng phía sau Hách Phúng, lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh nhào qua.
“Dương Duệ! Cứu tôi! Cứu tôi! Tôi không muốn chết, bọn họ muốn hại tôi!”
Gã như niệm chú không ngừng lẩm bẩm:”Cứu tôi a, mau đưa tôi đi bệnh viện!”
Thật lâu không thấy Dương Duệ có phản ứng, Lý Đông đột nhiên hiểu ra, những người này sẽ không cứu gã. Đúng vậy, bọn họ chán ghét gã như vậy làm sao có thể cứu trong khi gã cũng chỉ biết thấy chết mà không cứu!
Những người này đều đáng chết, đáng chết, người nên chết đi chính là bọn họ!
Thấy vẻ mặt Lý Đông dữ tợn, lại buồn cười mà ở trên mặt đất lăn lộn, Dương Duệ do dự nói:”Cậu đến tột cùng muốn tôi cứu cậu cái gì, Lý Đông?”
“Miệng vết thương a! Cậu không thấy tôi bị thương sao? Cả người đều là máu! Tôi đau quá! Dương Duệ tôi đau quá!” Lý Đông trút hết sức lực nói:”Tao không muốn chết, tao không muốn chết, tao sẽ không để bọn mày thực hiện được!” Một hồi gã lại điên điên khùng khùng nói:”Dương Duệ cậu cứu tôi, cứu tôi với!”
“Tôi không cứu được cậu.” Dương Duệ lạnh lùng cự tuyệt.
“Cậu — —! Bọn mày đều giống nhau, đều giống nhau!”
“Lý Đông.” Dương Duệ đánh gãy lời gã:”Tôi cũng muốn hỏi cậu, vết thương của cậu ở đâu?”
“Đương nhiên là bụng — —!” Lý Đông nói xong, tự mình cúi đầu nhìn:”Miệng vết thương, miệng vết thương tại sao không có?”Gã bối rối sờ loạn xung quanh bụng mình, nhưng nơi đó trừ bỏ quần áo có chút lộn xộn ra thì ngay cả vết sẹo cũng không có, thậm chí quần áo cũng không bị rách.
“Vì sao, vì sao?” Lý Đông vùng vẫy chạy đến cầm dao trúc trên mặt đất, sau khi cầm lên mới nhận ra, vật này căn bản không phải dao trúc gì cả, chỉ là nhánh trúc nhỏ mà thôi, vật như vậy đương nhiên không thể gây tổn thương cho người được.
“Ha ha ha, mình không có bị thương, không có bị thương!” Như trút được gánh nặng ngồi bệt trên mặt đất, Lý Đông cười ha hả:”Mày gạt tao, mày gạt tao, tao vốn không có bị thương, ha ha ha!”
Lâm Thâm lạnh lùng nhìn gã, nói:”Mày không bị thương, nhưng mà hãy ngẫm nghĩ lại, người bị thương là ai, máu chảy đầy đất là ai, thống khổ kêu rên là ai? Mà bây giờ cô ta ở đâu?”
“Ai…Ai..Là Liễu Vận Vận! Là cô ta!”
“Như vậy, nhớ lại xem chuỗi dấu chân trên mặt đất là của ai?”
“Dấu chân?”
“Đúng vậy, buổi tối hôm qua ở cửa sổ nghe lén bọn tao nói chuyện, ở phòng khách để lại một chuỗi dấu chân, là ai?”
“Là ai?” Lý Đông giống như trúng tà, nỉ non lâp lại:”Là tôi, là tôi lưu lại dấu chân, tôi phát hiện bên cửa sổ có con đường nhỏ, đã hẹn Liễu Vận Vận vào rừng, sau đó chính mình từ bên ngoài chạy về.”
Nửa đường nhìn thấy trong phòng Hách Phúng còn bật đèn, gã mới không kịp mà vội vã từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Cho nên chuỗi dấu chân kia mới có thể từ cửa sổ dẫn đến cửa chính rồi biến mất, nhưng mà đêm đó tình huống khẩn cấp, căn bản không có người chú ý đến dấu chân trên cửa sổ.
Mà sau khi tất cả mọi người ra khỏi phòng đuổi theo tiếng hét chót tai kia, Lý Đông mới lặng lẽ từ bên ngoài cửa sổ chui vào, đi đánh thức Dương Duệ đang ngủ say, làm bộ như người cuối cùng mới phát hiện sự việc.
Đây không phải là chuỗi dấu chân thần bí biến mất, mà là có người lưu lại dấu chân mượn cơ hội trốn đi chỗ khác.Loại chuyện này Hách Phúng bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. Hai người ăn ý nhìn nhau, đại khái đã chứng thực suy đoán trong lòng.
Sư tình như vậy đã sáng tỏ, từ đầu đến cuối đều do Lý Đông giả thần giả quỷ, mà sau khi Từ Nhất Phi phát hiện lối đi bí mật bên cửa sổ, Dương Duệ nhanh nhạy phát hiện ra chỗ không thích hợp, hơn nữa hắn từ đầu đã đề phòng Lý Đông cho nên mới bị Lý Đông đánh ngất xỉu ném vào hầm.
Về phần vì sao ở trong hầm gặp được Chu Dịch Quân lại là một chuyện khác nữa.
“Không phải là chuỗi dấu chân đó, mày cẩn thận ngẫm nghĩ lại, buổi sáng hôm nay trong phòng phát hiện chuỗi dấu chân, đó là của ai?”
Lậm Thâm giống như không tính toán buông tha.
“Liễu Vận Vận bị thương nặng như vậy thì có thể đi đâu?”
“Chân….Dấu chân?” Lý Đông trừng to mắt:”Dấu chân buổi sáng!”
“Cùng với dấu chân ngày hôm qua mày để lại giống nhau như đúc, là ai làm, là ai lưu lại?”
“Ai…”
“Liễu Vận Vận rõ ràng bị thương nặng, vì sao nhiều người như vậy lại không nhìn thấy cô ta?” Lâm Thâm tiếp tục nói:”Không cảm thấy kỳ quái sao?”
Không cảm thấy kỳ quái sao?
Không cảm thấy kỳ quái sao?
Liễu Vận Vận bị thương lại biến mất, cùng với dấu chân tối hôm qua giống nhau như đúc, lẽ nào chỉ là trùng hợp?
“Bắt đầu từ tối hôm qua, các cậu nhìn thấy Liễu Vận Vận thật sự là Liễu Vận Vận sao?”
Là từ khi nào thì bắt đầu, tiếng rên rỉ đình chỉ; là từ khi nào thì bắt đầu, bọn họ chỉ có thể cách ra giường xác nhận thân phận cô.
Trên thực tế, bóng người sau ra giường kia thật sự là Liễu Vận Vận sao…..Là Liễu Vận Vận còn sống sao?
Cô thật ra có phải đêm qua vì bị thương không được chữa trị mà đã chết, có phải đã sớm chết đi hay không.
Lưu lại dấu chân là ai? Không thấy bóng dáng là ai?
Kia, có phải hay không ban ngày ẩn núp, u linh vì mình báo thù? U linh không cam lòng chết đi, đối với người hại chết mình báo thù…
“A a a a a a a a! Không phải tôi, không phải tôi giết cô!”
Lý Đông đột nhiên ôm đầu ngổi xổm xuống đất:”Đừng tìm tôi! Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nghe lệnh làm việc, nghe lệnh làm việc mà thôi!”
“Là ai ra lệnh?”
“Hắc, Hắc, là hắn, đều là hắn bảo tôi làm vậy!”
“Hắn liên lạc với mày như thế nào?”
“Điện thoại! Hắn sẽ gửi tin nhắn cho tôi, đều do hắn bảo tôi làm vậy….Hắn nói Liễu Vận Vận phản bội chúng tôi, cô ta từ bỏ giáo lí của chúng tôi, cô ta đáng chết, tôi chỉ nghe lệnh mà thôi, không liên quan đến tôi…”
Mây đen trên đỉnh đầu dần dần ngưng tụ, vừa mới lóe tia sáng lại hôn ám xuống.Lâm Thâm nhìn sắc trời, lại nhìn Lý Đông bởi vì sợ hãi mà run rẩy, nước mắt lã chả rơi, thản nhiên nói:
“Muốn giải thích, chờ mày nhìn thấy Liễu Vận Vận thì tự mình đi theo cô ta mà nói đi.”
“Nha nha….Không, không, tôi không muốn chết, không muốn chết….”
Nhìn bộ dáng Lý Đông, người xung quanh không có ai cảm thấy hắn đáng thương.
Tự tạo nghiệt, không thể sống.
Gã cho rằng mình cố gắng lại không đạt được điều mong muốn do đó sinh ra cố chấp cùng ngông cuồng, lại chưa từng nghĩ đến phương pháp của mình đã lệch lạc.
Một mặt quỳ gối nịnh nọt lấy lòng người xung quanh, vô độ mà hạ thấp chính mình đi thỏa mãn bọn họ, như vậy làm sao có thể nhận được tán thành của người khác.
Con người chỉ biết đối với đồng loại ngang hàng với mình mới sinh ra tình hữu nghị cùng tôn kính.
Ngay từ đầu đã đem vị trí của mình hạ thấp đến như vậy, mù quáng đi lấy lòng người khác, làm sao có thể có được thứ gã muốn?
Muốn người khác tôn trọng không phải dựa vào đi lấy lòng mới có được, mà là yêu cầu gã trước tiên phải tôn trọng chính mình.
Nhưng mà Lý Đông vẫn không học được điều này.
“Nha nha nha, ngô, thử, nha nha nha, oa — —!”
Ngoài tiếng thì thào của Lý Đông lại có thêm một âm thanh gào khóc rất không hài hòa xuất hiện, mọi người vẻ mặt hắc tuyến quay đầu lại, chỉ thấy Từ Nhất Phi khóc đến nước mũi nước mắt tèm lèm.
“Liễu Vận Vận! Nha oa, cậu chết thật là thê thảm! Thật đáng thương, thử.” Hít nước mũi vào, tiếp tục khóc:”Cậu yên tâm đi, hằng năm tôi đều đến nơi này bái tế cậu, nhưng mà, ách, cậu về sau thành quỷ ngàn vạn đừng đến tìm tôi, thử thử, hằng năm tôi sẽ đốt nhang cho cậu, thử thử…”
(thử: tiếng hít nước mũi)
“Từ Nhất Phi!” Dương Duệ dở khóc dở cười:”Cậu nói bậy cái gì vậy!”
“Khóc tang a, Liễu Vận Vận chết thảm như vậy, theo như tập tục nếu không có người vì cậu ấy khóc tang, cậu ấy sẽ biến thành lệ quỷ trở về tìm, ách…” Lại một tiếng khóc từ trong cổ họng hắn phát ra, xem ra Từ Nhất Phi khóc đến thật tê tâm liệt phế a.
Dương Duệ hắc tuyến.
“Ai nói cậu ấy chết?”
“Thế nhưng vừa rồi Lâm…” Từ Nhất Phi giơ ra một ngón tay, chỉ về phái Lâm Thâm, hé ra khuôn mặt vô tội.
“Tôi cũng không nói là Liễu Vận Vận đã chết.”
“Nhưng vừa rồi anh cùng Lý Đông nói…”
“Tôi chỉ hỏi gã có nghĩ ra dấu chân buổi sáng hôm nay là của ai, còn có Liễu Vận Vận đi đâu mà thôi.” Lâm Thâm liếc nhìn Lý Đông vẫn còn trên mặt đất run rẩy:”Là tự gã nghĩ nhiều.”
“Vậy dấu chân kia…”
“Là tôi.”
Chu Dịch Quân nói:”Buổi sáng tôi ra vườn cà chua về quên đổi giày, làm sàn nhà bị dơ, sau khi phát hiện mới về phòng đổi giày.”
Khó trách chờ lúc nhóm sinh viên quay đầu lại thì nhìn thấy trên sàn nhà một chuỗi dấu chân không rõ, thì ra chủ nhân của nó lúc này chỉ cách bọn họ vài thước trong nhà.
“Nhưng mà từ đầu cậu không có ở trong phòng a.”
“Tôi có, tại các cậu không phát hiện, thật ra buổi sáng lúc tập hợp, tôi cũng có mặt trong phòng khách.” Chu Dịch Quân nói như vậy.
“Phòng khách? Thế nhưng khi đó trong phòng khách chỉ có mấy người bọn tôi, hơn nữa nằm trên sô pha chỉ có Liễu Vận Vận…”
“Cái kia ‘Nằm trên sô pha chỉ có Liễu Vận Vận’ là tôi.” Chu Dịch Quân mặt không đổi sắc nói:”Bởi vì đêm qua được bọn họ nhắc nhở, nếu tiếp tục ngủ trên gác sẽ có khả năng sẽ bị người nào đó làm nghẹt chết, cho nên tôi đi xuống lầu ngủ, ngủ trên sô pha. Lúc các cậu nói chuyện tôi đã tỉnh chỉ là không phát ra tiếng mà thôi.”
“Trách không được tìm khắp nơi cũng không thấy cậu! Nhưng lúc sau Liễu…Không, lại không thấy cậu.”
“Lúc đó đến nhà bếp ăn điểm tâm.”
“Nhưng mà bọn tôi cũng đã đến nhà bếp tìm.”
“Ân, ăn xong điểm tâm tôi lại xuống hầm.”Chu Dịch Quân liếc mắt nhìn Dương Duệ một cái:”Bởi vì tôi cảm thấy tên ngu ngốc nào đó có khả năng sẽ bị hạ độc thủ cho nên vẫn luôn từ một chỗ bí mật gần đó quan sát, quả nhiên…”
Quả nhiên Dương Duệ bị đánh ngất xỉu ném vào hầm, nhưng mà Lý Đông không có chú ý tới trong hầm sớm đã có một người khác — — Chu Dịch Quân.
“Từ từ! Rốt cục xảy ra chuyện gì.” Từ Nhất Phi não bộ có chút theo không kịp.
“Sự việc rất đơn giản.” Lô Mộng cùng Triệu Nghiên nhìn nhau, cười giải thích:”Đêm qua Lâm đại ca cùng Hách đại ca hai người phát hiện lỗ thông khí trên cửa của gác nhỏ bị bịt kín bởi đầu trúc, vì vậy liền đem Chu Dịch Quân đánh thức, sau đó cậu ta vẫn luôn ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách cho đến sáng, mọi người nhìn thấy Liễu Vận Vận ngủ trên ghế sô pha thật ra là Chu Dịch Quân.”
“Sau đó thời điểm mọi người đi lên gác tìm Chu Dịch Quân, cậu ta mới từ trên ghế trộm rời đi. Lúc này tôi mới nói với các cậu Vận Vận không thấy đâu.” Triệu Nghiên nói tiếp:”Thật ra tất cả đều do an bày đêm qua, Hách ca muốn thăm dò rốt cục ai là người hạ độc thủ. Cho nên muốn chúng tôi diễn với nhau tới thử mọi người, thực xin lỗi, thật ra buổi sáng chúng tôi cãi nhau chỉ là luyện tập.”
“Khi nhắc tới tự sát, Lý Đông phản ứng mãnh liệt nhất, vì vậy gã là tình nghi số một.” Lâm Thâm nói:”Chuyện kế tiếp cậu cũng biết, tôi cùng Hách Phúng ra ngoài.Cố bố nghi trận, Lý Đông tự mình lộ ra dấu vết.”
(cố bố nghi trận/ 故布疑阵: lợi dụng đối thủ muốn biết cái gì mà lộ ra dấu vết, sơ hở, bí mật, cố ý dàn dựng cho đối thủ tưởng mình không phòng bị)
“Chuyện chỉ có như vậy.”
Từ Nhất Phi đầu đầy mồ hôi, giống như một lúc lâu mới có thể hiểu được.
“Có nghĩa là buổi sáng chúng ta nhìn thấy Liễu Vận Vận nằm trên ghế sô pha thật ra không phải Liễu Vận Vận mà là Chu Dịch Quân, Chu Dịch Quân trước giờ luôn ở trong nhà gỗ với chúng ta. Như vậy thì Liễu Vận Vận đâu? Cậu ấy đi đâu rồi? Sẽ không thật sự đã…”
“Lúc rạng sáng mưa đã tạnh, chúng tôi đi đến sườn núi nên có tín hiệu đã gọi điện thoại, để nhân viên cứu hộ đem cô ta đi rồi, bây giờ hẳn là đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng.”
“Tôi tìm được rồi!” Hách Phúng chạy về nhà mang theo đồ vật đã trở lại.
“Chính là cái này, mọi người nhìn nè.”
Cậu lấy ra một cái ba lô, bên trong có một vài món đồ.
Một đôi giày chơi bóng dính bùn đất, một cái điện thoại di động, còn có một chiếc hộp kỳ quái.
“Cái này hẳn là thiết bị nhiễu sóng, thứ này một sinh viên không thể có được.” Hách Phúng lật tới lật lui nói.
“Là Hắc cho gã.”
“Hắc….Hắc, tìm được rồi!’
Hách Phúng lướt danh bạ trong điện thoại của Lý Đông, ở bên trong tìm được số điện thoại của một người.
“Ha, lần này cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của hắn! Tiểu nhân, tôi xem hắn trốn chỗ nào, hừ hừ.”
Ngay lúc cậu đang đắc ý, liên tiếp sánh sáng nhạt chiếu rọi xuống mặt đất. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, mây đen trên đầu không biết khi nào đã tiêu tán, cơn mưa nhỏ cũng ngừng lại.
“Nhanh như vậy?” Có người lẩm bẩm nói.
“Là mưa rào.” Lâm Thâm trả lời:”Mưa trong núi, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Đợi sau khi trời trong, dấu vết gì cũng biến mất.”
Cơn mưa vội vã, mang theo trận cuồng phong, mà một đêm trôi qua, tất cả đều trở về nguyên trạng.
“Tên này thì tính sao đây?” Hách Phúng một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm nhánh cây chọt chọt Lý Đông đang phát điên.
“Nhìn tình trạng của gã phỏng chừng sẽ đi gặp cái tên lúc trước làm bạn với nhau.”
“Số điện thoại bệnh viện tâm thần vẫn còn giữ?”
“Ân, phòng hờ khi cần dùng.”
“Tại sao tôi lại cảm thấy mỗi lần bọn họ cho người đến đều bị anh làm điên hết.”
Đối với những lời này của Hách Phúng, Lâm Thâm sửa lại:”Không phải tôi làm bọn họ điên, mà là đám người kia, căn bản thần trí sớm đã không bình thường.”
“Nói cũng đúng…”
Chọt, chọt, tiếp tục chọt chọt.
Nhóm sinh viên bên cạnh xấu hổ nhìn Hách Phúng một cái lại một cái chọt Lý Đông.
“Cái kia, Hách tiên sinh nếu trời đã hết mưa, chúng ta có thể xuống núi phải không?” Cuối cùng vẫn là Dương Duệ gan lớn hỏi.
“Xuống núi?” Lâm Thâm nhướn mày, hình như có chút không vui.
“Kia, cái kia…Nếu có chuyện gì khác muốn chúng tôi phối hợp, chúng tôi cũng có thể ở lại thêm chút nữa.”
“Ở lại thêm chút nữa?” Lông mày Lâm Thâm nhướn cao hơn:”Các cậu còn muốn ở đây ngốc tới tới chừng nào?”
“A, ơ?”
“Không ai giữ chân các cậu lại, tự mình xuống núi được rồi, chẵng lẽ đường xuống núi cũng không biết, còn muốn tôi dẫn đi?”
“Không, không cần!” Mọi người vội vàng lắc đầu, trước khi Lâm Thâm kịp nói thêm một câu thì đã chạy nhanh về nhà gỗ gọi những người khác.
Mặc kệ những người kia sau khi thấy Dương Duệ và Chu Dịch Quân mất tích giờ lại xuất hiện kinh ngạc cỡ nào, cũng không biết hai người họ giải thích sự việc của Liễu Vận Vận và Lý Đông như thế nào, đến giữa trưa, nhóm sinh viên cuối cùng cũng rời khỏi.
Lần xuống núi này, không có ai đề xuất đi đường nhỏ.
“Đồng học!”
Xuống đến giữa sườn núi, bọn họ gặp một người mặc cảnh phục. Cảnh sát hỏi một ít vấn đề, đối phương liền để nhóm sinh viên trở về khách sạn trấn trên nghỉ ngơi trước, những chuyện khác chờ bọn họ sau khi xuống núi rồi nói.
“Tôi luôn cảm thấy giống như vậy.”
Đến chân núi, có người nhịn không được nói:”Tại trong tòa thâm sơn này hết lần này đến lần khác gặp chuyện, còn có hai nam nhân trẻ tuổi sống trong núi sâu. Các cậu nói, có phải thật ra chỉ là giấc mộng của chúng ta, trong hiện thực chúng ta còn nằm trên giường ngủ, cái gì cũng chưa phát sinh.”
Mọi người quay đầu nhìn ngọn núi phía sau, mưa rào đã tạnh, ánh sáng mặt trời từ tầng mấy chiếu xuống, ngọn núi được bao phủ bởi làn sương mù mịt mờ.
Lúc này, ngôi nhà nhỏ cũ kĩ trong rừng, ở đây có hai kiểm lâm anh tuấn huyền bí, giống như cảnh tượng trong giấc mộng, hư ảo mà không chân thật.
“Nếu là mộng vậy cậu có muốn đi bệnh viện hỏi Liễu Vận Vận một chút.” Chu Dịch Quân lúc này lạnh lùng nói:”Hỏi cậu ấy trong mộng làm cách nào bị thương nặng như vậy, mộng du à?”
Không có người nói nữa, thật ra bọn họ đều hiểu được sự việc liên tiếp xảy ra đều chân thật. Nhưng đối với nhóm sinh viên chưa trải thế sự mà nói, những việc lại này vừa phức tạp cùng chật vật, bọn họ thật sự hi vọng đây chỉ là một giấc mộng.
Thời điểm lên núi, mười bốn người, thời điểm xuống núi, chỉ còn mười hai người.
Bất luận như thế nào, số người giảm đi cũng đang nhắc nhở bọn họ tất cả đếu là sự thật.
Nhóm sinh viên rời khỏi ác mộng trong rừng sâu, mà hai người đang sống ở đó, lại phải tiếp tục đối mặt với ác mộng.
***
Hách Phúng hưng trí bừng bừng gọi điện đêm khuya.
Tích, tích, tích, ….
Đát, thông!
Cậu cầm lấy điện thoại liền kêu:”Nè, tiểu tử cậu lại dám — —”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã ngừng hoạt động…”
Một giọng nữ máy móc vang lên, dập tắt hết bao nhiêu nhiệt huyết ban đầu của Hách Phúng.
Một lúc sau — —
“Em gái cậu, không biết đóng tiền điện thoại hả! Khốn kiếp!”
Ba, điện thoại di động vừa bị cậu lỡ tay xúc động ném xuống đất. Hách Phúng sửng sốt, Lâm Thâm đứng một bên cảm nhận gió lạnh thổi qua, thấy thế liền nói:
“Ha hả.”
Ha hả, hôm nay thời tiết thật tốt a.
Ít nhất mặt trời đã ló dạng ra rồi.
Mưa liên tục trong một tuần, lâm nghiệp Lục hồ nghênh đón tia nắng đầu tiên, tất cả những thứ trốn ở góc tối, đều dưới ánh mặt trời tan thành mây khói.
“Nè.” Hách Phúng đem điện thoại di động giao cho Lâm Thâm:”Giữ cho tốt, tôi đi trói tiểu tử kia lại, khỏi cho gã chạy đi.”
Lâm Thâm cầm lấy điện thoại, nhàm chán lật tới lật lui.
Lật tới lật lui, lật tới lật lui một hồi bên trong tại sao lại có thêm một món đồ chơi a?
Anh lấy ra một thứ lớn lớn bằng một móng tay, giấy không giống giấy, kim loại không giống kim loại, vừa cứng lại vừa mềm, đến tột cùng là cái gì?
Răng rắc một tiếng, lúc đùa giỡn không cẩn thận dùng quá sức, vật nhỏ này bị Lâm Thâm bẻ đôi.
Hách Phúng quay đầu thì nhìn thấy thẻ sim điện thoại đã một xác chia đôi trong tay Lâm Thâm, lập tức rống ầm lên.
“Lâm Thâm! Anh làm chuyện tốt gì đó?!”
Thời điểm nhóm cảnh sát đi vào nhà gỗ liền nhìn thấy cảnh tượng ông chủ đang bị nhân viên nhà mình mắng thảm thương.
Mà Hách Phúng đang rơi lệ đầy mặt, có khổ khó nói.
“Tôi ghét nhất người nguyên thủy không hiểu khoa học công nghệ, người nguyên thủy…”
Người nguyên thủy sờ đầu cậu.
“Ngoan, cảnh sát đã đến, đừng làm nũng.”
Làm nũng em gái anh! Em gái anh mới làm nũng!
Ba tiếng sau, người nào đó cầm điện thoại vừa mới gắn sim lên, liền thấy một số lạ gọi đến.
“Truyện tiêu?”
(truyện tiêu: điện thoại quảng cáo sản phầm gì đó, dài dòng hoặc lừa đảo)
Nghĩ tới điều này, anh liền nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Đây là lần đầu tiên Hắc và người kiểm lâm giao phong.
Người thắng, Trung Quốc điện thoại.
***
Không cần giấu diếm, không cần trốn chạy, không cần kinh hoảng, nó luôn bên trong ngươi, giống như âm dương.
Càng giấu diếm, càng trốn chạy, càng kinh hoảng, nó ở trong bóng tối, không tiếng động bành trướng.
Dị dạng không phải là ngón tay thứ sáu, coi như quái dị, cũng chỉ là lòng người vặn vẹo.
Đếm một chút, đếm một chút, trên bàn tay phải của ngươi, đến tột cùng có mấy ngón tay.
Một, hai, ba, bốn, năm…
【Sáu】
Ngón tay thứ sáu-hết
====================================
Liêu trai chí dị: Liêu Trai chí dị, với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh.
Sau khi làm xong phần này tui phát hiện tác giả viết rất rùng rợn nhưng chân tướng thì làm người ta té ghế =)) Còn về hai nhân vật chính của chúng ta thì xem như về mặt tình cảm của anh Lâm thì đã tiến triển một chút, ảnh bảo Tiểu Phúng ngoan đừng làm nũng kìa. Về phần nội dung thì Tịch rất thích lúc tác giả viết ra những dòng ý nghĩa trên về ngón tay thứ sáu hay trong những phần khác.
Và điều đắng lòng nhất là tui vui vẻ phát hiện mình chỉ còn 20 chương thì mới mở mục lục ra mới biết tăng thêm 10 chương, 30 chương =))
Khụ..vài lời lảm nhảm xin kết thúc.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
135 chương
101 chương
27 chương