Có Giỏi Thì Đừng Chết
Chương 2 : Quả là nghiệp chướng
Công ty quản lý lâm nghiệp Lục Hồ, trên thực tế là một cơ quan nửa chính phủ, trực thuộc cục lâm nghiệp.
Nhiệm vụ gốc của nó là trông giữ tất cả mọi thứ từ cây cối, động vật đến tài nguyên thiên nhiên trong phạm vi khu rừng nguyên thủy này. Nói nhiệm vụ gốc nghĩa là bây giờ nhiệm vụ đã có chút thay đổi
Về phần thay đổi cái gì á?
Hách Phúng thở hồng hộc theo sát boss nhà mình khiêng túi đựng nữ thi về căn nhà nhỏ. Đây chính là nghề phụ của công ty quản lý lâm nghiệp – nhặt xác chết.
Vừa rồi trên đường Hách Phúng mới biết được, những năm gần đây trong rừng có rất nhiều người luẩn quẩn mà đi tìm cái chết, cho nên người giữ rừng có thêm một nhiệm vụ – phụ trách tuần tra rừng rậm, kiểm tra xem người có ý đồ tự sát hay không? Nếu phát hiện kịp thời, trước hết khuyên người ta quay về, nếu phát hiện muộn, người ta cũng đã đi gặp thượng đế, vậy phải xem quá trình phân hủy mà quyết định.
Nếu đã là một đống xương trắng, không nhận ra thân phận người chết, chỉ có thể mai táng tại chỗ. Về phần nữ quỷ nước hôm nay, có tên có họ, nên sẽ mang thi thể về để người nhà đến nhận.
Cho nên, công ty quản lý lâm nghiệp Lục Hồ còn có một cái tên đặc biệt cá tính khác – nơi nhận xác.
Nhìn Hách Phúng nửa ngày thở không ra hơi, thủ trưởng Lâm Thâm nhíu mày: “Thể lực không tốt, sức chịu đựng không lớn, sức phán đoán cũng không có.”
Hách Phúng thở dốc, kiên nhẫn mà nghe anh nói xong một đống khuyết điểm của mình, sau một giây chuẩn bị tiêu sái vỗ mông chạy lấy người, nói cho anh ta biết: Ông đây không phục dịch anh đâu, anh thích ai thì tìm người đó đi.
Ai ngờ, Lâm Thâm bỏ lại một câu sau cùng:
“Phòng trống nằm ở bên trái trong nhà, cậu có thể trực tiếp dọn vào.”
Nói xong anh liền xoay người sắp xếp lại cái túi đựng xác kia.
“Từ từ, chờ một chút!”
Hách Phúng có chút không rõ đầu cua tai nheo gì.
“Chuyện gì?” Lâm Thâm không kiên nhẫn hỏi.
“Vừa rồi anh nói tôi có nhiều khuyết điểm lắm mà, tôi nghĩ anh rất bất mãn với tôi.”
“Trên thực tế, tôi đích xác rất bất mãn với cậu.”
“Vậy tại sao anh còn muốn mướn tôi?”
Lâm Thâm nhìn cậu, gằn từng chữ: “Bởi vì trong ba tháng này cậu là người duy nhất đến phỏng vấn.”
“…”
“Cho nên trừ cậu ra tôi không còn lựa chọn nào khác, về phần khuyết điểm này của cậu, sau này tôi sẽ huấn luyện giúp cậu.”
Hách Phúng không muốn hỏi anh cái gì gọi là huấn luyện, hiện tại cậu mới cảm thấy nhận lời đến phỏng vấn đó là một quyết định cực kỳ sai lầm, cho nên cậu nhất định phải từ chối, sau đó lập tức bỏ của chạy lấy người.
Vì vậy, Hách Phúng cười, nói: ” À, Lâm tiên sinh này…”
“Lâm Thâm.”
“Lâm Thâm tiên sinh.”
“Gọi tôi là Lâm Thâm.”
“…” Hách Phúng hít sâu, mở miệng lần nữa: “Lâm Thâm, về quyết định mướn tôi của anh, tôi nghĩ chúng ta còn cần…”
Rầm ầm ầm.
Giống như có vật nặng rơi xuống đất, Hách Phúng cúi đầu nhìn, đồng tử co rút lại.
Nữ thi ngâm nước đến phù thủng kia bị Lâm Thâm kéo từ túi nilông ra, đặt trên sàn gỗ, rất nhanh đã làm ướt một khoảng sàn. Hơn nữa, một thứ chất lỏng không ngửng tí tách chảy ra ngoài, không rõ là nước suối hay là thứ dịch thể nào khác.
Hách Phúng không dấu vết lùi về sau từng bước, chứng kiến Lâm Thâm mặt không đổi sắc mà lôi kéo nữ thi, trong lòng cậu, đánh giá về người này lại nâng lên một tầm cao mới.
Có thể không thèm để ý chút nào mà làm loại chuyện này, không phải biến thái thì cũng là tên cuồng giết người. Lâm Thâm này không biết là biến thái hay sát nhân đây, tốt nhất là cậu mau chóng ly khai khỏi đây vậy.
“Lâm Thâm, tôi nghĩ tôi không thể không nói… A?” Hách Phúng đột nhiên dừng lại, tầm mắt dừng lại trên người nữ thi kia.
“Cô… cô ấy vậy mà mặc…”
“Áo tắm.” Lâm Thâm tiếp lời nói: “Người nhà cô ta nói khi cô ta đi chỉ mang theo áo tắm và một ít tiền, chủ khách sạn bên ngoài rừng cũng nói có một khách nữ đi vào rừng ba ngày chưa thấy trở về lần nào, cho nên tôi mới đến khe suối tìm cô ta.”
“Vì sao lại phải đến khe suối tìm?”
“Bởi vì tôi cho rằng cô ấy sẽ tự sát ở đó.”
Hách Phúng sửng sốt: “Cô gái này, là tự sát mà chết sao?”
“Chính xác mà nói, là ngạt nước mà chết.” Lâm Thâm đã lau khô nữ thi, thậm chí lấy ra một cái khăn lông sạch sẽ quấn cô lại.
Tuy rằng, Hách Phúng không biết vì sao anh lại làm như vậy, nhưng cũng rất cảm ơn anh vì nghĩa cử cao đẹp đó, nếu không sau này nhìn thấy mấy em gái xinh đẹp mặc áo tắm, trong lòng cậu sẽ tồn tại một bóng ma không thể nào hủy diệt mất.
Dùng khăn bao thi thể xong xuôi, Lâm Thâm ôm cô lên đặt lên sô pha, cẩn thận thu thập mọi thứ, giống như đang chăm sóc cho người mình yêu, vừa dịu dàng vừa cẩn thận
Hách Phúng không rõ người này bị cái gì, rõ ràng lúc cùng nhau khiêng xác về, thái độ người kia rất tùy tiện, dọc đường còn làm rớt con gái nhà người ta không biết bao nhiêu lần. Bây giờ lại cẩn thận như vậy là đang làm cho ai coi chứ?
Giây tiếp theo, cậu đã biết đáp án.
“Vân Vân, Vân Vân!”
Cửa bị người đẩy mạnh ra, một phụ nữ trung niên đầy vẻ hoảng sợ, vành mắt đỏ hoe chạy vào.
Nhìn thấy thi thể nằm trên ghế sa lông, bà ấy đột nhiên im bặt, vài giây sau, âm thanh mới từ yết hầu khàn khàn thét lên.
“A…a…a! Không…không thể nào! Con của mẹ, bảo bối của mẹ! Mẹ, mẹ…”
Mắt thấy bà ấy sẽ không chịu nổi ngã xuống, người đi phía sau – chồng bà vội vàng đỡ lấy bà. An ủi vợ mình xong, ông mới đi về phía bọn cậu.
“Lâm tiên sinh, cám ơn cậu giúp tôi tìm con gái. Tôi và vợ tôi đã tìm nó mấy ngày, không nghĩ đến cuối cùng vẫn… ”
Ông ấy nói xong, cổ họng như bị cái gì chặn lại, không thể nói được nữa.
Lâm Thâm gật đầu: “Vậy ông bà muốn trực tiếp đem cô ấy đi phải không?”
Hách Phúng không khỏi ghé mắt nhìn anh một cái, người này quả thực rất lãnh tĩnh, chẳng lẽ anh ta không chú ý đến không khí trong phòng sao? Nhưng nếu nói anh ta thật sự không thèm để ý, vừa rồi cũng không cần phải cẩn thận chỉnh trang lại dung nhan cho người chết, điều này rõ ràng là đang lo lắng cho tâm tình của người nhà khi tận mắt nhìn thấy thi thể mà.
Rốt cuộc Lâm Thâm nghĩ gì, Hách Phúng thật sự nhìn không thấu.
Ba của nữ thi, à không phải gọi là Vân Vân nói: “Cho chúng tôi một chút thời gian, để Vân Vân ăn mặc chỉnh tề, chúng tôi liền dẫn nó về nhà.”
Lúc sau, Hách Phúng và Lâm Thâm ngồi bên cạnh nhìn hai vợ chồng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Họ bắt đầu lau sạch cho con gái, thay cô lau đi vết bẩn trên người, rửa sạch những nơi đã hư thối, thay quần áo mới, thậm chí người mẹ còn sửa sang lại kiểu tóc cho con gái bà. Mỗi một thao tác so với Lâm Thâm vừa rồi càng tỉ mỉ, cẩn thận hơn rất nhiều. Bọn họ mặc quần áo cho cô, vuốt ve mái tóc dài của cô, tựa như khi cô vẫn còn sống.
Khi tất cả mọi việc đã xong xuôi, hai vợ chồng mới đứng dậy, chào từ biệt Lâm Thâm.
Lúc này trời bên ngoài đã tối, hoàng hôn cũng dần buông xuống. Đôi vợ chồng chậm rãi đi bộ khoảng nửa giờ “dẫn” cô con gái bé nhỏ của họ ra khỏi rừng. Họ đã sức cùng lực kiệt, mà tinh thần còn phải chịu đả kích lớn như thế, Hách Phúng thật sự không muốn tưởng tượng đêm nay bọn họ rốt cuộc sẽ phải đối mặt như thế nào.
Ngược lại, khi cậu quay đầu nhìn Lâm Thâm, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, dường như không hề gợn sóng.
Hách Phúng chợt nghĩ: người này có lẽ đã gặp nhiều chuyện tương tự như vậy, cho nên tâm lý đã không còn quá mức dao động trước sống chết của con người.
Nhưng khi nghĩ tới cảnh người mẹ mái tóc đã hoa râm tay run run chải tóc cho con gái lúc nãy, Hách Phúng vẫn phải cảm thán:
“Nói cho cùng, cô gái này vẫn rất đáng thương.”
“Không hề.”
Không ngờ Lâm Thâm thế nhưng tiếp lời cậu: “Đáng thương chỉ có những người ở lại, chết rồi ngược lại là chấm dứt hết mọi chuyện.”
“Nói như thế nào thì người chết cũng đã chết rồi, không chừng cô ấy có nỗi khổ tâm không thể nói thì sao.” Hách Phúng không chút nghĩ ngợi nói.
Ai ngờ cậu vừa nói một câu như thế lại bị anh ta xem thường.
“Dù có khổ tâm lớn thế nào cũng không bằng thống khổ mà cô ta đem lại cho người thân của mình.” Lâm Thâm lạnh lùng nói: “Không chiến mà bại như vậy, chính mình chọn cách tự tử nhu nhược như vậy để giải quyết vấn đề, không có gì đáng để đồng tình.”
Không ngờ đối với chuyện này, Lâm Thâm lại có vẻ nghiêm khắc như vậy, Hách Phúng phải trợn mắt há mồm.
“Sinh mệnh ấy không chỉ thuộc về mình cô ta, chính cô ta cũng không có tư cách quyết định chấm dứt nó.”
Phát biểu xong cao kiến của mình, Lâm Thâm xoay người đi vào phòng. Hách Phúng sửng sốt một hồi, ngoài cửa sổ mặt trời cũng đã lặn xuống chân núi, cậu mới kịp phản ứng.
Thời gian đã không còn sớm, cậu cũng nên nhanh chóng xuống núi ra khỏi rừng.
“Cậu đi đâu đó?”
Chưa kịp đặt chân rời khỏi, Lâm Thâm giống như là rađa phát hiện ra mọi động tĩnh của cậu, từ trong phòng đi ra.
“Tôi… tôi… tôi đi về.”
Vốn dĩ, Hách Phúng có chút chột dạ, nhưng cậu lại nghĩ hình như mình cũng không nợ anh ta cái gì hết nha nên cậu lập tức can đảm hơn hẳn. Vừa định mở miệng, đã nghe Lâm Thâm giống như con giun trong bụng cậu, nói:
“Bây giờ trời đã tối, cậu xác định muốn đi đường vào ban đêm sao?”
“…”
“Nơi này là khu vực bảo vệ của khu rừng, buổi tối có thể gặp được dã thú.”
“…”
“Nói không chừng vận khí của cậu tốt, có thể trên đường về gặp được một cái xác nữa. Chủ nhật tuần trước, lúc tôi xuống núi thuận tiện còn nhặt được hai người, cậu muốn thử một chút không?”
“…Tôi muốn ở lại, có thể cho tôi tá túc được không? Lâm Thâm tiên sinh.”
Hách Phúng cắn răng, khóc không ra nước mắt.
“Là Lâm Thâm.”
Lâm Thâm sửa lại xưng hô cho đúng rồi mới nghiêm túc trả lời: “Nơi này không phải khách sạn, không có dịch vụ chỗ ở.”
Dừng một chút, anh nói tiếp:
“Nhưng nếu là nhân viên, có thể dừng ngủ lại miễn phí.”
Hách Phúng ngẩng đầu, nhìn thấy đối phương vô tội mà trưng ra gương mặt không chút thay đổi, mang theo một chút hy vọng xa vời hỏi: “Vậy có ngoại lệ không?”
“Có.”
Lâm Thâm nói: “Nếu như là người nhà của nhân viên công tác, cũng có thể ở lại đây.” Anh tiếp tục giải thích, “Phạm vi của người nhà cũng bao gồm: đồng nghiệp, người yêu, bạn giường, mà hiện tại nhân viên công tác chỉ có mình tôi.”
Cuối cùng, anh nhìn Hách Phúng hỏi: “Cậu muốn ở lại với tư cách là gì?” (=]]] người yêu hay bạn giường đều được hết)
Facebook Comments
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
50 chương
76 chương
198 chương