Có Giỏi Thì Đừng Chết
Chương 19 : Thập niên đẳng trường sinh – tam
“Cái gì?! Lại là tôi!”
Lâm Thâm nhìn Hách Phúng đang gào thét, ở một bên vẫn im lặng.
“Để tôi một mình đem Du Gia kia về, vậy anh làm cái gì?” Hách Phúng bất mãn nói:”Bây giờ cũng sắp hoàng hôn, không thể để mai đi sao?”
“Tôi đương nhiên có việc khác, về phần ngày mai.” Lâm Thâm nghiêng đầu liếc cậu:”Cậu không có xem dự báo thời tiết?”
“Cái này cùng dự báo thời tiết có liên quan gì?”
“Bắt đầu từ ngày mai, khu vực phía Đông sẽ có một trận mưa lớn, có thể kéo dài liên tục nhiều ngày. Mà thực không may, vị trí hiện tại của chúng ta chính là khu vực đó.” Lâm Thâm nói:”Nếu cậu không muốn mấy ngày nữa khiêng về một đống xương cốt đổ nát, thì ngay bây giờ nên đem hắn về đây.”
Húng Phúng sửng sốt:”Mưa lớn? Thế nhưng, hắn ở nơi đó đợi cũng đã mười mấy năm, năm nào cũng xuất hiện trời mưa tuyết rơi gì đó, không phải là…”
“Cho nên hắn hiện tại mới bị mục nát như vậy, nếu cậu không nói, qua ngày mai nói không chừng ngay cả khung xương đều bị trôi xuống sông đi.” Lâm Thâm nói:”Có thể chịu được mười mấy năm mưa gió, không có nghĩa là có thể chịu được cả đời.”
“Ha ha … Anh nói lời nói rất đúng. Quên đi, để tôi đi.” Hách Phúng nhường một bước, nói:”Nói như thế nào cũng là tôi phát hiện hắn, cũng không thể để thi cốt y cũng chẳng còn. Nhưng mà, một mình anh bây giờ muốn đi đâu?”
Lâm Thâm đang dọn dẹp cũng không ngẩng đầu lên nói:”Ngu ngốc, đương nhiên là đi xuống chân núi tìm cảnh cục, tra xét tư liệu về Du Gia xem hắn còn có người thân nào không.”
“A!A thì ra là vậy a.”
Hách Phúng gãi gãi đầu, Lâm Thâm xuống núi còn muốn xa hơn đi từ đây dến khu Đông, mà chính mình đem bộ xương trở về, so với anh thoải mái hơn nhiều. Điều này làm cho Hách Phúng vốn đang oán giận có điểm phần xấu hổ.
Lâm Thâm cất kĩ quyển bút kí, chuẩn bị ra ngoài.
“Đúng rồi, nếu đem Du Gia về cần người phụ, cậu có thể dẫn nhóc cùng đi.”
“Dẫn nhóc đi? Nhóc nào?”
Hách Phúng nghi hoặc, theo tầm mắt Lâm Thâm xoay đầu nhìn lại.
Tiểu quỷ toàn thân bẩn hề hề không biết khi nào đã đứng trước cửa, tay bám vào cánh cửa, hướng trong phòng nhìn. Chú ý tới ánh mắt Hách Phúng, đứa bé ngước mắt lên, một đôi mắt đen như mực cùng Hách Phúng có vài phần giống nhau.
“Tiểu quỷ này tới khi nào!” Hách Phúng thình lình bị dọa sợ, tiểu hài tử âm trầm xuất hiện, hoàn toàn như là hậu bối linh.
(hậu bối linh: linh hồn đi theo sau ;ưng)
“Tôi tới đã lâu rồi, từ lúc hai người nói chuyện.”
Lâm Thâm không có lên tiếng, tiểu quỷ tự giới thiệu:”Tôi tên là Hàn Chí, đến đây hỗ trợ Lâm ca ca làm việc.”
“Lao động trẻ em?!” Hách Phúng đối với Lâm Thâm trợn mắt nhìn.
Lâm Thâm không có phản ứng, Hàn Chí lại kích động la lên, vì anh cãi lại:”Không phải lao động trẻ em! Tôi là cầu Lâm ca ca đến hỗ trợ, sau đó…Sau đó Lâm ca ca sẽ đổi một ít đồ vật cho tôi mà thôi! Không phải lao động trẻ em.”
“A, không phải lao động trẻ em …Lao động không hợp pháp.”
“Không phải! Không Phải! Là trao đổi công bằng!”
“Phốc! Tiểu quỷ còn biết trao đổi công bằng, vậy nhóc có biết cái gì gọi là dụ dỗ trẻ vị thành niên? Anh nói cho nhóc biết a, trên núi có rất nhiều quái thúc thúc, rất thích con nít tuổi này.”
“Đó mới là anh, Lâm ca ca mới không phải như vậy.”
Nhìn hai người bên kia nói chuyện thật vui vẻ, Lâm Thâm ra khỏi cửa, đối với Hách Phúng đang đùa giỡn cậu nhóc nói:” Hàn Chí có đôi khi sau khi tan học sẽ đến chỗ tôi giúp một ít chuyện lặt vặt, cậu có thể cho nhóc làm một ít chuyện đơn giản, sau đó, cho nhóc mấy hộp mì ăn liền đem về.”
“Uy, uy, giá thuê này quá rẻ đi.” Hách Phúng bất mãn đối với lưng anh nói.
“Không cho phép anh nói xấu Lâm ca ca! Giá tiền này là tôi chính mình đặt ra! Tôi chỉ muốn nhiêu đó là đủ rồi.”
“Ha, nhóc còn nói không phải lao động trẻ em, còn tự mình định giá tiền.”
“Ngô…”
Lâm Thâm trước khi đi, quau đầu nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ nói:”Đừng có khi dễ cậu nhóc.”
“Anh yên tâm.” Hách Phúng cười đến vẻ mặt tràn đầy ôn nhu:”Tôi như thế nào lại khi dễ một đứa trẻ? Tôi chính là một ca ca ôn nhu hòa ái dễ gần a.”
“…”
Mang theo Hàn Chí cùng lên núi, Hách Phúng không còn cảm thấy nhàm chán. Khi dễ đứa bé ngoan cố lại quật cường này là một chuyện cực thú vị, hơn nữa nhóc còn đặc biệt thích che chở Lâm Thâm, điều này làm cho Hách Phúng trêu đùa nhóc một chút khó khăn cũng không có, chỉ cần đem những câu bình thường cậu oán Lâm Thâm trong lòng nói ra vài câu là OK.
Nhưng mà đối với Hàn Chí mà nói đi theo ông chủ đầu óc hư hỏng này, tuyệt đối không phải việc vui vẻ gì.
Hách Phúng kháng nghị:”Vì cái gì gặp Lâm Thâm liền gọi ca ca, gặp anh đây lại là chú?”
“Hừ!”
“Thật ra, tên đó so với anh mày còn lớn hơn một tuổi, cũng gọi ca ca đi.”
“Hừ hừ!”
Hách Phúng nhìn tiểu quỷ không tự nhiên, mỉm cười:”Quên đi, nhóc không muốn gọi anh là ca ca cũng không sao, chẳng qua là anh đây liền lớn hơn Lâm Thâm một bậc, nói như vậy cũng không tồi.”
Hàn Chí: “…”
“Nghĩ lại thì hậu bối Lâm Thâm nên gọi anh là gì thì tốt nhỉ? Ân…”
“Hách Phúng…”
“Cái gì? Kêu anh?”
“Hách Phúng…Ca….”
“A, nghe không rõ nha.”
“Hách Phúng ca!”
“Tốt tốt” Nhìn Hàn Chí ngoan ngoãn gọi ca. Hách Phúng cảm thấy mỹ mãn. Việc nhỏ, Lâm Thâm cậu còn chỉnh được, huống chi chỉ là một đứa bé cậu còn chinh phục không được sao. Thế giới của người lớn tiểu quỷ như ngươi không hiểu được a.
Hách Phúng ngâm nga câu hát, điệu bộ cũng vui vẻ hơn nhiều, đi đến bên gốc đại thụ kia, so với bình thường mất một ít thời gian
“Lại đây gọi một tiếng.” Hách Phúng vỗ vỗ tấm bia đá, đối với Hàn Chí nói:”Gọi chị a.”
Hàn Chí nhìn Hách Phúng như tên ngốc:”Vì cái gì tôi phải kêu một tảng đá là chị! Anh cái đồ ngu ngốc này!”
“Tảng đá a …Cũng phải rồi, hiện tại cũng chỉ là một tảng đá mà thôi.” Hách Phúng hít một hơi.
Lỗ tai Hàn Chí giật giật, lặng lẽ nhìn cậu.
Hách Phúng nhìn tấm bia đá, biểu tình có vài phần chua xót.
“Chính là không lâu trước đây, nàng vẫn là một cô nhóc cười nói vui vẻ. Chỉ trong chớip mắt, liền bị người ta gọi là một tảng đá.”
Hàn Chí: “!!!”
“Ai, anh quả thực là một ca ca vô dụng, cũng chỉ có thể làm vậy để tưởng nhớ nàng. Anh thật sự là, thật sự là…” Trong thanh âm lộ ra vài phần nghẹn ngào, bóng lưng Hách Phúng mơ hồ sắp ngã.
Hàn Chí bật người hoảng hốt.
“Tôi,tôi không phải cố ý! Tôi không biết nơi này là…”
“Ngô, ân …Tôi cũng không biết, tôi không hi vọng là…”
“Cái này, nhóc không cần miễn cưỡng.”
“Thử — — thử, không sao, anh rất nhanh sẽ trở lại như bình thường thôi” Hách Phúng hít hít mũi, xoay mặt qua.
Hàn Chí bất an nhìn cậu, chà sát hai tay:”Cái kia, vị tỷ tỷ này, nàng tên là gì?”
“Gọi là Tiểu Hàm.” Hách Phúng tinh thần phấn chấn trở lại:”Nhóc xem, anh còn đặt một chậu cá ở đây chơi với nàng. Đáng tiếc trời sắp mưa, anh muốn đem cá nhỏ về, không biết mấy ngày này nàng có hay không tịch mịch?”
“Tất nhiên sẽ tịch mịch, tôi ngẫu nhiên cũng sẽ lên núi, có thể giúp anh bồi nàng một chút nha.”
“Thật vậy chăng? A Chí!” Hách Phúng nắm lấy tay nam hài, hai mắt tỏa sáng.
“Ngẫu nhiên, ngẫu nhiên! Nếu tôi rãnh …”
“Ha ha, nhóc thật sự là thằng nhóc tốt!”
Dùng sức xoa xoa đầu Hàn Chí, Hách Phúng để ba lô xuống, từ bên trong lấy ra dây thừng cùng túi vải.
“Tốt lắm! Chúng ta bắt đầu làm việc, trời đã muốn tối.”
Nhìn Hách Phúng chuyển biến sắc mặt nhanh chóng, Hàn Chí bắt đầu hoài nghi mình có phải bị người ta lừa hay không, người này vừa mới một giây trước vẻ mặt còn bi thương đâu rồi? Bị chó ăn?
Hách Phúng quay đầu lại, thấy nhóc lộ ra vẻ mặt hoài nghi, thở dài nói:”Tiểu quỷ, có đôi khi làm người lớn không phải là không khổ sở, nhưng mà cho dù bi thương đến cỡ nào vẫn phái đối diện với thực tại. Cho dù đang khóc đi nữa, cũng phải lau khô nước mắt mà tiếp tục sống.”
Hàn Chí như có điều suy nghĩ, nhìn về phía Hách Phúng, ánh mắt mang theo sự tôn kính.
“Đây chính là sự kiên cường của người lớn a?”
“Ân! Đúng là như nhóc nghĩ. Nói cả nừa ngày, chính sự còn chưa làm, nhanh đến đây làm việc.”
“A, a!”
Hách Phúng một mặt đem dây thừng thắt trên người mình, mặt khác tại cây đại thụ quấn quanh một vòng, xác định đã đủ chắc chắn, chuẩn bị xuống vách núi.
“A Chí! Giúp anh coi chừng sợi dây!”
“Ân!”
Nhìn dưới chân vách núi cao mấy chục thước, Hách Phúng nhắm mắt lại, thử thăm dò bắt đầu trượt xuống.
Cảm giác thân thể bị treo tòn ten lên không khác mấy, nhất là dưới chân núi đều lởm chởm đá. Nhưng mà cuối cùng, rất nhanh liền đến vị trí bãi đá kia. Hách Phúng thở ra một hơi, đi đến bên bộ xương của Du Gia.
“Huynh đệ, vì anh mà tôi phá luôn kỉ lục a.”
Lấy ra túi vải to, chuẩn bị đem Du Gia bỏ vào, Hách Phúng đánh bạo lẩm bẩm.
“Tôi là lần đầu làm việc này,dù gì cũng là người ghé thăm anh đầu tiên nha, không nên quá xoi mói. Bên trong túi vải va đập cái gì đó chẳng hạn, quen là tốt rồi.”
“Hắc hưu, tốt lắm, đi thôi!”
Giữ miệng túi thật tốt, Hách Phúng rầu rĩ, rốt cục là nên nhét từ phần đầu trước hay là từ chân trước đây? Nếu không đơn giản đem bộ xương này giảm bớt gánh nặng trực tiếp ném xuống dưới cho lẹ, bớt việc! Sau khi có ý nghĩ này, cậu liếc mắt nhìn bộ xương một cái.
Không biết có phải là có tật giật mình hay không, Hách Phúng luôn cảm thấy đôi mắt đen kịt của Du Gia chuyển động, đang gắt gao nhìn chằm chằm mình. Khiến tóc gáy cậu dựng thẳng lên.
“Ha ha, tôi chỉ đùa một chút, đùa chút thôi, không nên tức giận.”
Đĩnh đạc vỗ vỗ vai Du Gia vài cái, Hách Phúng thiếu chút nữa đánh rơi miếng thịt trên vai Du Gia.
“Hách Phúng ca! Anh có ổn không?”Ở trên, Hàn Chí lớn tiếng hỏi.
“Sắp xong rồi!”
Quên đi, vẫn là bắt đầu từ dưới chân đi lên.
Hách Phúng đem miệng túi hướng tới chân bộ xương, thật cẩn thận từ phía dưới hướng lên trên, lấy tư thế của cậu bây giờ giống như đem bộ xương ôm vào ngực. Khoảng cách tiếp xúc thân mật gần như vậy, Hách Phúng vẫn là có vài phần khẩn trương,
“Tôi nói anh nè, ở trên núi đợi lâu như vậy, một ngày lại như một năm, một mình ngồi đây nhìn cái gì vậy?”
Hách Phúng nhìn vào cặp mắt bộ xương hỏi, không có ai trả lời cậu, chỉ có cặp mắt đen như hắc động, tựa hồ xuyên thấu qua Hách Phúng, nhìn về nơi nào đó phía sau cậu.
Hách Phúng thầm nghĩ, xoay đầu lại.
Lúc này,một mảnh nắng chiều, theo tầng mây mà rải xuống mặt đất.
Vừa lúc đem tiểu trấn dưới chân núi hoàn toàn bao phủ trong vầng sáng mờ nhạt, như một khối bảo thạch càng tô điểm cho trấn nhỏ trong rừng, ẩn hiện mà lóe lên, ánh sáng ngọn đèn dầu buổi chiều.
Nhà cửa như những chấm nho nhỏ, san sát mà nối tiếp nhau ; ngang dọc toàn bộ bên trong trấn, có thể nhìn thấy những điểm đen đi đi lại lại ; một dòng sông nhỏ chảy qua trấn, sóng nước lay động dưới ánh trời chiều, từ từ chảy về phương xa. Làn khói bếp phiêu lượng trên không trung cùng đám mây hòa thành một th. Tất cả đều trong nháy mắt này, như được ánh tà dương phủ lên một tầng ma pháp huyền bí.
Hách Phúng há miệng thở dốc, nhìn tiểu trấn như phát ra ánh hào quang.
“Thì ra ở chỗ này, có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy a.”
Đem toàn bộ trấn nhỏ bao phủ dưới tầm mắt, ở trên sườn núi này, như qua vọng thai nhìn ngắm thiên nhiên. Nhìn trấn nhỏ, nhìn mọi người trong trấn ấy, bình bình đạm đạm mà sinh hoạt.
Du Gia đã chết ấy, mười mấy năm trước sau như một ngày ngày đều nhìn ngắm cảnh tượng này.
Mà mọi người sinh hoạt dưới chân núi có ai biết được, ở ngọn núi xa xa, ở một dốc nhỏ thoai thoải, lại có một người, không có mắt, không có sinh mệnh, nhưng vẫn như vậy lặng lẽ nhìn bọn họ.
Một bên lạnh lẽo yên giấc ngàn thu, một bên lại là nhân thế phồn hoa.
Nó như vọng thai ngăn cách giữa hai bờ sinh tử.
Nhìn bộ xương bên cạnh, Hách Phúng đột nhiên rất muốn hỏi:
Nè, Du Gia, tại sao anh lạị muốn chết?
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
135 chương
101 chương
27 chương