125 ở bên cạnh lòng đầy căm phẫn liên mồm lải nhải, La Tiểu Lâu lại cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường, nhìn chiếc xe huyền phù đi xa một hồi, cậu quay người ra bến xe. Trên đường về, sau khi đổi đồ, La Tiểu Lâu không về nhà ngay mà vào một nhà hàng nhìn có vẻ khá cao cấp, đánh chén một bữa. Tuy chỉ gọi có mỗi một phần, nhưng giá cả vẫn khiến người phải cắn lưỡi. Sau khi đếm tiền, La Tiểu Lâu quyết định dùng thẻ của Nguyên Tích. Nếu không có Nguyên Tích, tội gì mà không thả phanh. Đáng nhẽ nên gọi Điền Lực và Athes đến, tiếp đó sẽ vừa ăn vừa thảo luận về gái đẹp, cơ giáp và chuyện đi du lịch giữa các hành tinh vân vân, đấy mới là cuộc sống. La Tiểu Lâu một hơi cạn sạch chén rượu vang hạ giá đi kèm với thịt bò bít tết, sau đó căm hận thầm nghĩ, không về ăn cơm, ai thèm vui vẻ muốn anh về nhà ăn cơm chứ —— cái đồ kén cá chọn canh, ai thèm cam tâm tình nguyện nấu cơm tối cho anh chứ. Có bản lĩnh, mỗi ngày đừng về nhà ăn cơm nữa đi. Bồi bàn của nhà hàng đứng bên cạnh, lo lắng nhìn La Tiểu Lâu: “Thưa ngài, ngài cần giúp gì không ạ?” Người mới uống một chén mà đã say bí tỉ thế này hiếm lắm đó. La Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: “Có thể miễn phí thêm rượu vang nữa không?” 125 ngồi bên cạnh La Tiểu Lâu, gần như vùi mặt vào cái bao tử, nè nè, mất mặt quá đấy! Bồi bàn cứng người, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải vấn đề này, dù sao khách có thể vào nhà hàng loại này đều là những người có thân phận sang trọng, rất chú ý đến lễ nghi ăn uống. “Nếu ngài khăng khăng muốn, tôi có thể cho ngài thêm lần nữa.” Bồi bàn rất không tán thành nói, nhấn mạnh vào từ ‘lần nữa’. La Tiểu Lâu phất phất tay, tỏ ý thêm chén nữa. Tuy trạng thái tinh thần có chút không thích hợp, nhưng cậu lại rất ngon miệng, thịt bò bít tết, súp ngọt, salad, bánh bí ngô đều bị cậu chén sạch. Nếu không muốn trả thêm tiền thì cũng chỉ còn rượu vang thôi. Bữa tối đến, khách khứa vào nhà hàng càng ngày càng đông, thế nhưng bồi bạn vẫn đặt 80% sự chú ý lên vị khách rõ ràng đã uống say đang ngồi bên cửa sổ kia. Luôn luôn chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chỉ cần vị khách kia mượn rượu làm càn thì anh ta sẽ lập tức đá ra ngoài. Cuối cùng La Tiểu Lâu lại chẳng đáp ứng mong muốn chính đáng của anh bồi bàn kia, đó là cưỡng chế trục xuất vị khách gây rối là mình ra ngoài, cậu chỉ lảo đảo đứng dậy, hoàn toàn không có ý đại náo một trận, đi khỏi nhà hàng. Năm phút sau, 125 ra sức kéo ống quần La Tiểu Lâu, đưa cậu ra trạm xe huyền phù miễn phí, sau đó ngồi phịch xuống một chỗ, càm nhàm: “Dù Nguyên Tích có ngoại tình mà nhỡ trông thấy bộ dạng này của cậu, nhất định hắn cũng sẽ nổi giận cho mà coi. Tối hôm qua hắn còn bảo không tha thứ cho tôi ——” 125 đang nói tự dưng thấy đầu nặng nặng, sau đó phát hiện La Tiểu Lâu đã đè lên thân thể chẳng coi là cao lớn gì cho cam của mình —— ngủ khò khò. “Ê, cậu muốn làm gì thế hả? Tôi không thích cái tư thế chim nhỏ nép vào người này đâu nha!” 125 gần như rơi lệ, vội né ra. nguyên văn 小鸟依人, tiểu điểu y nhân. Thấy La Tiểu Lâu khẽ hít thở đều đều, 125 đành nuốt mấy lời càm ràm xuống, sau đó nhìn ra bên ngoài cửa xe, cách đó không xa, một chiếc xe huyền phù cao cấp màu đen đang lẳng lặng đi theo. Sau cái vỗ đầy uy lực của 125, La Tiểu Lâu tỉnh lại, sau đó mới nhận ra mình đã đến trạm dừng, vội vàng đứng dậy đi xuống. Tuy bước chân vẫn có chút phiêu phiêu, nhưng người cũng đã tỉnh táo kha khá. Khi 125 nhìn lại phía sau, chiếc xe kia đã không còn thấy đâu nữa. La Thiểu Thiên lái xe dừng lại ở chỗ rẽ của khu nhà nhỏ, sau đó lạnh lùng nhìn chòng chọc ra bên ngoài một hồi, khi La Tiểu Lâu vào trong khu nhà, cậu ta mới khởi động xe đi khỏi. Không cần phải dọn dẹp phòng bếp sau khi nấu cơm, La Tiểu Lâu rất thảnh thơi, cơ mà hiệu suất học tập của cậu rõ ràng khá trì trệ. Ôn xong giáo trình của ngày hôm nay thì đã hơn 9h tối, vậy mà Nguyên Tích vẫn chưa về. La Tiểu Lâu khó chịu đi đi lại lại trong thư phòng một hồi, vẫn không có hiệu suất, rõ ràng hiện giờ không thích hợp để học. Nhíu mày, La Tiểu Lâu bèn lên phòng thí nghiệm trên lầu, cậu còn muốn cố gắng vì món nợ của mình. Có lẽ nên chuyển sự chú ý sang việc khác thì mới có thể làm giảm cơn buồn bực quái lạ đang tồn tại trong lòng mình hiện giờ. Lấy nguyên liệu ra, La Tiểu Lâu bắt đầu bắt tay vào chế tạo. Vì đã quá quen thuộc với quá trình chế tạo, cậu không cần tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào động tác trên tay mình nữa, nhắm mắt lại, vừa lặp đi lặp lại phương pháp chế tạo hộp năng lượng một cách vô ý thức trong đầu, vừa chế tạo hộp năng lượng. Nhưng hôm nay có chút kỳ quái, trong đầu xuất hiện thấu thị đồ của hai hộp năng lượng. Nguyên văn 透视图 – Thấu thị đồ là hình vẽ theo nguyên lí thấu thị, thấu thị là chỉ khả năng nhìn một đồ vật bị che khuất hoặc được ngăn cách bằng một bức tường. Não bộ xuất hiện thấu thị đồ của hai hộp năng lượng. Một cái là hộp năng lượng trong trí nhớ đã ôn tập, một cái là hộp năng lượng đang chế tạo trên tay. Chẳng nhẽ đây là biến hóa mới của ý thức nguyên lực sau khi đạt đến giai đoạn trung cấp? Sự nghi hoặc của La Tiểu Lâu cũng không có người hướng dẫn nào giải đáp cho, vậy nên cậu chỉ có thể đặt sang một bên. Sau đó La Tiểu Lâu bắt đầu quang minh chính đại thất thần, Nguyên Tích thân mật với người khác như thế là rất hiếm. Trên thực tế, sinh viên trong học viện St. Miro đều có chút sùng bái cuồng nhiệt với đệ nhất thiên tài, nhưng bởi tích cách của Nguyên Tích nên không có ai kiên trì tiếp cận hắn, nhưng vẫn có nhiều người lặng lẽ tôn kính mà duy trì khoảng cách, cho nên Nguyên Tích gần như không có bạn bè đặc biệt thân thiết nào. Dần dần mọi người cho rằng, sinh viên lớp 1 của khoa cơ giáp có thể trao đổi với Nguyên Tích là bạn bè của hắn. Tuy Nguyên Tích đối xử khác biệt với La Tiểu Lâu, nhưng La Tiểu Lâu lại nghĩ, đó chẳng qua chỉ là sự tác quai tác quái của ham muốn độc chiếm và khống chế của hắn thôi. Như vậy, rốt cục thân phận của người hôm nay là thế nào? Người có thể khiến Nguyên Tích tự mình nghênh đón? Sau đó, đầu óc La Tiểu Lâu bắt đầu không ngừng nhớ lại nụ hôn kia —— thơm lên má cũng là hôn. Từ hồi đến tương lai này, cậu chưa bao giờ thấy bạn bè nào mà lại thân mật như thế. Anh em? Thanh mai trúc mã? Người yêu thất lạc từ lâu cuối cùng cũng đoàn tụ? La Tiểu Lâu cấp tốc hoàn thành một chiếc hộp năng lượng, cáu kỉnh đập một phát lên bàn. Mẹ nó, đàn ông đúng là loại động vật chỉ chú trọng vẻ bề ngoài, nếu cậu mà chọn lựa á, cậu cũng sẽ chọn đại mỹ nhân kia, chứ không phải là cậu. Chờ chút, sao cậu lại vô ý thức so sánh mình với người kia? La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, bỗng nhiên giác ngộ, ham muốn độc chiếm không chỉ mỗi Nguyên Tích có, mà cậu cũng có —— Xong, xong rồi, nhất định là cậu đã thích Nguyên Tích mất rồi. Còn thích hơn cô vợ chưa cưới của cậu nữa cơ. La Tiểu Lâu lại bắt đầu đi đi lại lại trong phòng thí nghiệm. Không phải, có lẽ, cậu đã thích Nguyên Tích từ lâu rồi, như lúc Nguyên Tích điều khiển cơ giáp đứng bất động che chắn phía trước cho cậu trong hang núi, như lúc Nguyên Tích bày tỏ. Trời ơi, vậy phải làm sao đây? Biết rõ ràng tình cảm của mình, hoặc cuối cùng cũng có ý định nhìn thẳng vào tình cảm của mình, La Tiểu Lâu vẫn chưa thể kịp lĩnh hội sự ngọt ngào trong đó, mà lại bắt đầu bối rối vì tình yêu ấy. Nếu Nguyên Tích thích đại mỹ nhân kia thì làm sao? Cậu tuyệt đối không muốn trình diễn cái màn ngược luyến tình thâm với Nguyên Tích đâu nha. “Cậu định làm thế nào?” 125 bị ôm chặt đến mức chóng cả mặt, không chịu được phải mở miệng hỏi.. “Ừ, đợi tao ngẫm lại đã, phải lập kế hoạch thật hoàn hảo mới đạt được điều mình muốn. Hừm, ngày mai tao sẽ ngả bài với Nguyên Tích, hỏi cuối cùng hắn muốn gì.” La Tiểu Lâu hạ quyết tâm. 125 kêu lên: “Đây là kế hoạch hoàn hảo của cậu á? Được rồi, tôi không thể không nói, chính thê quả thực có lập trường hơn người thứ ba, tuy người thứ ba thường giữ được trái tim của ông chồng hơn. Nhưng mà, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu.” Chính thê cái đầu mày, cái ví dụ ngớ ngẩn gì thế hả? Hiểu ra được nỗi khổ sở của mình, tâm tình phiền muộn của La Tiểu Lâu rốt cục cũng có điểm sáng, sau mới nhớ ra mình đang chế tạo hộp năng lượng, cậu vội cúi đầu nhìn chiếc hộp mình đặt trên bàn, rồi sững sờ. “Mày cũng biết chế tạo hộp năng lượng hả?” La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn 125. “Tất nhiên là không rồi, chứ không phải là cậu làm hết à?” 125 bất mãn nhìn La Tiểu Lâu, giúp cậu đặt hai chiếc hộp năng lượng trên bàn vào máy phản ứng. “Nhưng tao không nhớ rõ là mình làm hai cái.” La Tiểu Lâu khẳng định nói. Tuy đang thất thần, nhưng cậu cũng biết trong quá trình kia đầu óc mình chỉ nhớ là làm một cái. “Cái này, chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng đã nắm vững được kỹ năng mới thuộc về ý thức nguyên lực của mình rồi.” 125 sáng mắt nói, “Lúc đó cậu tự tay chế tạo một cái, còn một cái hoàn toàn là dựa vào ý thức nguyên lực. Còn nhớ lúc huấn luyện độ chính xác viễn trình trong khoang giả thuyết không, lúc đó cậu đã chia ý thức nguyên lực thành tia nhỏ, sau đó khống chế chúng chụp lấy quả cầu ánh sáng?” La Tiểu Lâu gật đầu, lúc ở trong hang núi, cậu cũng sử dụng ý thức nguyên lực giúp Nguyên Tích giết chết con trùng thú biến dị cấp bảy kia. Nghĩ tới đây, La Tiểu Lâu kinh ngạc, lẽ nào não bộ của cậu đã nhớ lại lần phóng ý thức nguyên lực đó, nhưng thực chất là khống chế ý thức nguyên lực ra ngoài để chế tạo một chiếc hộp năng lượng? Thảo nào lúc đó lại xuất hiện cấu hình của hai hộp năng lượng. “Đúng rồi, vừa nãy là những tia nhỏ ý thức nguyên lực của cậu trải dài ra, khống chế nguyên liệu hoàn thành chế tạo. Sự đả kích của thất tình thực sự sẽ kích thích được tiềm năng của con người ư?” 125 xúc động nói. Cái từ ‘thất tình’ này, sao mà ngứa tai thế… “Có lẽ đả kích vì mất hộp năng lượng cũng có thể kích thích tiềm năng của mày đấy nhỉ.” La Tiểu Lâu âm u nhìn nó. Con Bá Vương Long màu xanh lục đực mặt ra, lập tức liêu xiêu chạy tới máy phản ứng, vồn vã lấy hộp năng lượng từ bên trong ra, dâng lên tay La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu đang rất tò mò về hai chiếc hộp năng lượng mình chế tạo, không biết là giống nhau hay khác nhau đây… Nhìn mặt ngoài, hai chiếc hộp gần như giống nhau như đúc. La Tiểu Lâu chú ý một chiếc hộp năng lượng hiển thị 12,000 la, rất bình thường, bởi vì sẽ giao cho quản lí Cao, nên cậu cũng không dùng ý thức nguyên lực để chỉnh sửa, xấp xỉ trên dưới 10,000 la. La Tiểu Lâu cầm hộp năng lượng kia lên, tay run bần bật, 24,000 la —— gấp đôi! Ngực cậu vui mừng một trận, kỹ năng mới của cậu, xem ra rất lợi hại. La Tiểu Lâu dùng kỹ năng gọi là ‘dung hợp’ để điều chỉnh hạt nhân của hộp thứ nhất, giờ kỹ năng này nên đặt tên là ‘phục chế’, bởi vì nó hoàn toàn sao chép lại động tác trên tay của cậu. Hiệu quả của dung hợp có thể gấp ba hiệu quả của việc làm bằng tay đơn thuần, mà phục chế tuy hiệu quả chỉ gấp hai, nhưng số lượng lại lớn hơn hẳn. Với kỹ năng mới này, La Tiểu Lâu thực sự rất hài lòng. Nguyên Tích không về nhà nên La Tiểu Lâu không ngủ được. Cho đến nửa đêm, sau khi làm đến chiếc hộp năng lượng thứ mười hai thì cậu mới ngừng lại. Sáu hộp mỗi hộp trên dưới 10,000 la, sáu hộp còn lại thì mỗi hộp trên 20,000 la. Nhìn đồng hồ, đã đến một giờ đêm, La Tiểu Lâu vừa oán giận mắng Nguyên Tích đểu cáng, vừa mang 125 xuống lầu. Sự thực còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của La Tiểu Lâu, cả đêm Nguyên Tích đã không về. Vì ngủ quá muộn nên 7h sáng ngày hôm sau, La Tiểu Lâu và 125 vẫn ngủ say sưa trên chiếc giường lớn. 125 gần như bị La Tiểu Lâu giẫm cả bàn chân lên, nhưng việc đó cũng chẳng gây trở ngại gì đến giấc ngủ ngon lành của nó. Nguyên Tích vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng này, mặt hầm hầm nhìn La Tiểu Lâu nằm trên giường. Dám nghêng ngang cho thú ngủ trên giường, đã thế lại còn không chuẩn bị điểm tâm cho hắn nữa. Nguyên Tích tiến vào, xách La Tiểu Lâu lên, lắc lắc tỉnh dậy, sau đó tức giận chất vấn: “Chuyện gì đây?” La Tiểu Lâu dụi mắt, ngẩn ngơ nhìn Nguyên Tích hai giây mới hoàn toàn phản ứng. La Tiểu Lâu không trả lời vấn đề của Nguyên Tích, trái lại, cậu túm áo Nguyên Tích, bộ đồng phục hắn vẫn mặc của ngày hôm qua, nhíu mày hỏi: “Cả đêm không về, hôm qua đi đâu?” Đáng nhẽ định phát ra một chút khí thế, nhưng vừa mới tỉnh ngủ nên La Tiểu Lâu chưa có hơi sức, muốn kéo Nguyên Tích tới gần cuối cùng lại biến thành tiến sát vào hắn, thành một dáng vẻ nhào vào lòng ôm đầy mờ ám. Nguyên Tích sững người, có lẽ không ngờ La Tiểu Lâu lại hỏi cái này, lắp bắp trả lời: “Hôm qua gặp —— người quen, nên ở ngoài.” “Người quen nào? Là anh em hay thân thích?” La Tiểu Lâu híp mắt hỏi. “Cũng không phải thân thích, là một người bạn quen biết từ nhỏ, lần này cậu ấy đặc biệt tới tìm anh.” Nguyên Tích giải thích. “Bạn thanh mai trúc mã hả? Thế anh thích người ta không?” La Tiểu Lâu trầm ngâm hai giây, hỏi thẳng luôn vấn đề mình quan tâm nhất. Nguyên Tích dìu La Tiểu Lâu hai bước tới giường, tránh cho cậu ngã xuống. Sau khi nghe thấy câu hỏi của La Tiểu Lâu, mặt đỏ ngay tức thì, lúng túng nhìn La Tiểu Lâu, dừng lại một chốc mới bừng tỉnh hiểu ra: “Em —— đang ghen đúng không?” “Tất nhiên không phải!” La Tiểu Lâu không quá tự nhiên, nhưng vẫn lập tức phủ định đáp án. Phòng ngủ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, 125 đã tỉnh dậy nhưng âm thầm nhắm mắt lại, có lẽ nó cứ nên tiếp tục ngủ đi. Nếu chứng kiến thời khắc Nguyên Tích quẫn bách, hắn nhất định sẽ có thêm lý do để tẩn nó. La Tiểu Lâu quan sát tỉ mỉ Nguyên Tích một hồi, lại xác định nói thêm lần nữa: “Có thật anh không thích người ta không? Thế tại sao còn hôn người ta?” “Chuyện đó, chắc là vì tụi anh lớn lên từ nhỏ cùng nhau, khi còn bé bố mẹ hay nhấn mạnh với anh, muốn anh tiếp xúc với cậu ấy. Vậy nên mới tự nhiên hình thành thói quen đó, nhưng thật ra em họ anh lúc nào cũng không hợp với cậu ấy.” Nguyên Tích nói. Là như thế sao, chỉ là một người bạn? La Tiểu Lâu nghi ngờ nhìn Nguyên Tích, cậu tin Nguyên Tích với loại chuyện này sẽ chẳng đáng để nói dối. Nếu như vậy, cơn mưa dầm trong lòng cậu liền tức khắc hửng nắng. Cậu suy nghĩ một chút, ho khan một tiếng, nhìn Nguyên Tích, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói: “Anh đã không thích người ta… Vậy thì, em muốn nói cho anh biết, em thích anh, anh có đồng ý ở bên em không?” Khi nói ra những lời này, La Tiểu Lâu hồi hộp nắm chặt tay. 125 gần như không nhịn được muốn bưng mặt, ối giời ơi, đây nhất định là lời thổ lộ dở hơi nhất trần đời. Mặt Nguyên Tích lập tức đỏ bừng, hắn tức giận hung hăng trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu. Chết tiệt, chẳng nhẽ cầu hôn không phải là việc của hắn sao.